Thánh Nhân truyền lại kinh điển, ko để cho hậu thế!
Đây là ý nghĩ trong đầu hắn bây giờ. Tuy Ngưu Nhị nói ko rõ ràng lắm
nhưng từ vài câu nói kia Cơ Trường Không cũng đã nắm được mấu chốt vấn
đề.
Có cổ kinh đã ghi lại rằng, Thánh Nhân dạo chơi gặp người cầu kinh và đã cảm khái mà nói ra kinh văn, người cầu kinh vui mừng ghi chép lại nhưng khi kinh văn viết lên sách giấy thì chúng đều tự hư hỏng, giấy thì giấy tự cháy, đá thì đá vỡ, người cầu kinh thấy vậy vô cùng kinh hãi; từ đó
về sau, kinh của Thánh nhân ko truyền cho đời sau!
Sự thật là kinh văn Thánh nhân ẩn chứ Đại đạo, vật phi phàm mới có thể thừa nhận được.
Nếu như những lời Ngưu Nhị nói là sự thật thì những đồ hình trên tấm bia đá kia chẳng lẽ là - Thánh kinh!
Cơ Trường Không tập trung toàn bộ tâm thần nhìn thẳng vào bức tranh thứ
nhất trên tấm bia đá nhưng sau một khắc hắn liền phun máu tươi.
Đúng là kinh văn Thánh đạo, thật ko ngờ tới, quả thật là ko ngờ tới! Cơ Trường Không thật sự choáng váng.
Vừa rồi, hắn đã dùng toàn bộ tâm thần dung nhập vào trong đó chỉ vì muốn nhìn trộm một chút nhưng một cỗ khí tức bỗng xuất hiện đánh nát Thần
niệm của hắn, làm hắn trọng thương ngay tại chỗ. Mà khí tức này cho hắn
cảm giác giống với với tức của một giọt thánh huyết lúc trước!
Phù!
Hắn thở dài một hơi, trong mắt dần hiện hào quang cực nóng.
Thật sự là qua đúng lúc rồi, thiếu cái gì là đến cái đó! Hắn chỉ có
phương pháp tu hành cảnh giới Thiên Môn và Khai Mạch, vốn dĩ hắn vẫn
đang lo lắng ko biết làm thế nào để tìm ra công pháp mới nhưng lại ko
ngờ nó đã tự đưa đến cửa.
Bây giờ, vấn đề duy nhất chính là làm sao để có thể nhớ kỹ chính bức tranh này!
"Ngưu Nhị ca, bình thường các ngươi tu luyện như thế nào vậy? Chẳng lẽ
cứ đứng đây nhìn bức tranh rồi tu luyện theo sao?" Cơ Trường Không suy
nghĩ một chút rồi cảm thấy có thể học hỏi cách thức tu luyện của người
trong thôn. Dù sao thì đây cũng là truyện thừa của bọn họ.
Căn cứ vào thánh văn trên tấm bia đá, tổ tiên của thôn này cũng ko phải
là người bình thường, nói ko chừng thậm chí đã từng xuất hiện một vị
Thánh nhân cũng ko chừng.
"Chuyện này, bọn ta giọt một giọt máu, sau đó mọi thứ đều tự xuất hiện
trong đầu. Tuy bọn ta xem cũng ko hiểu hết nhưng chỉ cần dựa theo đó mà
tu luyện là được. Tất cả mọi người đều như vậy." Ngưu Nhị mở cái miệng
rộng cười nói.
"Thì ra là thế, vậy ngươi đã từng giọt máu rồi sao?" Cơ Trường Không
càng khẳng định phán đoán của mình. Truyền thừa Thánh Nhân chỉ có những
người đời sau có Thánh huyết mới có thể lấy được.
"Ta đã giọt qua rồi, có bảy bức tranh, nhưng xem không hiểu, cho nên..." Ngưu Nhị ko suy nghĩ đã trả lời ngay.
"Xem ko hiểu, ngươi ko biết chữ sao?" Cơ Trường Không hơi sững sờ.
"Ta hiểu. Trưởng thôn đã từng dạy qua cho ta rồi, chỉ là những chữ kia
đều ko giống nhau, loằng ngoằng khó hiểu. Ko chỉ ta mà ngay cả trưởng
thôn cũng ko biết, trong thôn cũng ko có ai hiểu được." Ngưu Nhị trả lời với vẻ mặt buồn rầu.
"Thí ra là thế. Vậy các ngươi có từng đi tìm kiếm người đến hỗ trợ
chưa?" Cơ Trường Không cau mày hỏi. Nếu hắn đoán ko sai thì cái này
chính là Thánh kinh, ngoại từ Đạo văn sư ra thì rất ít người nhận biết
được.
Nhưng việc làm hắn lo lắng chính là ko biết những người trong thôn đã
từng mời ai về xem những văn tự này chưa và sau đó bị người đó biết được đây là gì.
"Ko có, bọn ta ko viết lại được nên cũng ko đem đi thỉnh giáo ai." Ngưu Nhị uể oải nói.
Vậy là tốt rồi. Cơ Trường Không thầm thở dài một cái nhưng ngay sau đó
hắn lại tự giễu chính mình một hồi, bản thân có phải đã tham rồi ko? Hơn nữa nếu quả thật có người biết đến giá trị tấm bia đá này thì chỉ sợ
toàn bộ Viễn Cổ giới sẽ chấn động mất thôi.
Rất nhanh hắn đã ko còn cao hứng nổi nữa vì hắn nhìn thấy nhiều chỗ trên bức tranh dường như hắn ko tu luyện theo được. Trong nhất thời, tâm
tình của hắn lại rơi xuống vực sâu.
"Tiểu tử, ngươi nhìn thấy mặt tấm bia đá này phải ko?" Trong lúc Cơ
Trường Không đang trầm tư suy nghĩ thì một âm thanh già nua run rẫy bỗng truyền vào tai hắn, nghe tiếng nói này làm cho người ta cảm giác chắc
sau một khắc nữa thì người này sẽ tắt thở.
"Lão trưởng thôn, ngài tỉnh rồi sao? Lời ngài vừa mới nói là có ý gì?"
Cơ Trường Không nghe được câu hỏi làm hắn ko khỏi sững sờ.
"Người trẻ tuổi, đó là ngươi ko biết, thôn của chúng ta tuy vắng vẻ
nhưng số người tiến vào từ trước đến nay cũng ko phải ít, nhưng chỉ có
ngươi là người đầu tiên nhìn thấy tấm bia đá này. Nguyên nhân vì sao thì lão cũng ko biết nhưng có lẽ có liên quan đến lời tiên đoán của tổ
tiên." Lão nhân nói một hơi xong, ko khỏi thở hổn hển, chửi rủi mấy câu.
Lời tiên đoán của tổ tiên, nhìn ko thấy? Cơ Trường Không vô cùng kinh ngạc vì câu nói của lão trưởng thôn.
"Lão trưởng thôn, sao ta lại ko biết những điều này chứ?" Ngưu Nhị đứng một bên hiếu kì, y gãi gãi cái đầu hỏi lão trưởng thôn.
"Ngươi, khi ngươi trở thành trưởng thôn thì ngươi sẽ biết." Lão trưởng
thôn cười nói, để lộ ra một hàm răng như cái máng ăn của gia xúc.
"Lại nói, nhất tộc của chúng ta cũng chì còn lại ba người thôi, chính là ta cùng hai tiểu tử này, những người khác đều là kế thừa, huyết mạch đã sớm ko còn tinh thuần rồi. Thế hệ sau này, hậu nhân Man thánh chúng ta
có lẽ sẽ ko còn một ai." Lão trưởng thôn nước mắt lưng tròng, trông rất
thê thảm.
Man thánh, truyền nhân của Thánh Nhân nhưng vì sao lại chưa từng nghe qua. Cơ Trường Không nhíu đôi lông mày.
"Đúng rồi tiền bối, cái lời tiên tri mà lão nhân gia ngài nhắc đến vừa rồi là gì?" Cơ Trường Không suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Lời tiên đoán đó là, "Tinh đồ xuất, phong vân động, trời đất loạn, ngũ giới xuất". Qua nhiều năm như vậy chúng ta đã truyền cho nhau lời tiên
đoán này, giữ gìn nó, cuối cùng thì cũng chờ được ngày này. Lão nhân gia ta chết cũng nhắm mắt được rồi." Lão trưởng thôn từ ái nói.
Tinh đồ, thì ra là Tinh đồ, Cơ Trường Không bừng tỉnh đại ngộ.
Tinh đồ quá thần bí! Từ khi có được nó, hắn cảm giác vận khí của mình
quả thật ko phải tốt bình thường thôi mà tuỳ thời đều có thể gặp quý
nhân, biến nguy thành an, trong lúc vô tình có thể phá hỏng âm mưu đối
phương, chiếm được sự ưu ái của cao nhân tiền bối.
Bây giờ lại càng khoa trương hơn nữa, ngay cả khi chạy trốn cũng gặp
được thôn truyền thừa của Thánh Nhân, nhìn thế nào cũng có chút thần
thoại, làm hắn có cảm giác ko chân thật!
Lại còn có cho dù Thánh Nhân cũng không thể nào lợi hại như vậy được.
Thời điểm Thánh Nhân xuất thế cách ngày nay đã ko biết bao nhiêu vạn năm rồi. Cho dù Thánh Nhân có biết trước việc của năm trăm năm sau, một
ngàn năm sau thì cũng ko thể biết được chuyện bây giờ được.
"Còn có gì nữa ko? Ví dụ như làm thế nào mới lấy được phương pháp tu
hành ở trên kia." Cơ Trường Không hấp tấp hỏi thêm, đối với hắn mà nói
thì đây là một chỗ tốt lớn, nhưng thứ khác tạm thời hắn ko quan tâm nữa.
"Có có, ngươi đem hai tay đặt lên đó là được rồi." Lão trưởng thôn, giống như cây quýt bị hong khô nở nụ cười nói với hắn.
Chỉ đơn giản như vậy sao? Cơ Trường Không hơi khó tin nhưng nhìn bộ dạng lão trưởng thôn thì đúng là ko giống đang nói chơi.
Ô...ô...n...g!
Ngay khi Cơ Trường Không đặt hai tay lên tấm bia đá thì Tinh đồ trong cơ thể hắn lập tức bộc phát ra một cỗ khí tức thần bí khó hiểu, khí tức
này giống như đang dẫn dắt cái gì đó, từng chút, từng chút một lôi kéo
thứ gì đó trong tấm bia đá.
Thật lâu sau, cả người Cơ Trường Không bỗng chấn động, rồi sau đó khối tinh đồ thứ ba xuất hiện!
Đây là lần thứ ba hắn lấy được Tinh đồ, lần đầu ở lúc sắp chết ở Chân
Long thần thành, lần thứ hai là một tồn tại ko biết tên đã đưa vào trong Táng thi địa rồi sau đó hắn đi vào Tôn tổ Hành cung và bị hấp dẫn, từ
đó đạt được khối thứ hai.
Còn lúc này thì đúng là ngoài ý muốn, trong đó biểu lộ ra sự thần bí rất mạnh liệt, giống như là đã được chuẩn bị sẵn.
Ko biết vì sao mà khí tức của Tinh đồ này giống như bị cách trở. Nếu ko
phải lão trưởng thôn nói thì có đánh chết hắn cũng ko tưởng tượng ra
được bên trong tấm bia đá này lại ẩn chứa Tinh đồ, hơn nữa còn lại khối
Tinh đồ rất lớn, còn lớn hơn so với hai khối trước đó cộng lại.
Tinh đồ mênh mông, dường như là một mảnh tinh không, đang bị lôi ra lập
tức cảm ứng được hai khối Tinh đồ khác. Hào quang loé lên, ba khối Tinh
đồ bỗng hội tụ cùng một chỗ, bộc phát ra uy năng vô tạn, một cỗ tinh lực cuồn cuộn rót vào cơ thể hắn, chảy khắp toàn thân.
Rặc rặc, rặc rặc. . .
Thân thể Cơ Trường Không nhúc nhích rất nhanh, tinh lực vốn dĩ đã hoàn
toàn hao hết, sáu khiếu huyệt trống rỗng bỗng trở nên tràn đầy, cả người giống như đang đạp không mà bay lên khỏi mặt đất ba tấc vậy.
Sau khi Tinh đồ biến mất, một tia sáng phóng lên trời, tấm bia đá giống
như có sinh mệnh, chín bức tranh động đậy, từng điểm từng điểm bắt đầu
khôi phục lại màu sắc ban đầu, mà cũng trong lúc ấy, từng luồng tin tức
truyền vào đầu Cơ Trường Không.
Chín bức tranh giống như vật sóng, hoá thành hàng trăm chữ cui vào đầu
hắn nhưng cũng ko biết vì sao Cơ Trường Không chỉ có thể xme hiểu được
năm bức tranh đầu.
Chuyện này đúng là thần kì, Cơ Trường Không thật sự sợ hãi và thán phục, dường như tấm bia đá này ở đây chính là vì chờ đợi mình, nhưng nghĩ lại thì chắc hẳn cũng ko phải đơn giản như vậy. Có lẽ là chờ người có Tinh
đồ đến nhưng Thánh Nhân nào mà lại biết người có được Tinh đồ nhất định
sẽ đến được nơi này, vạn nhất ko đến thì sao?