Cánh rừng này rất rậm rạp, vô số cổ thụ che trời, rất nhiều mãnh thú,
quả thật là một ngọn núi xanh mênh mông ko thấy điểm dừng. Cũng chính vì vậy, nguy cơ và phiền toái luôn hiển hiện khắp nơi, đương nhiên, đây là Vô Tận Sơn Mạch, là đại bản doanh của Yêu tộc, là cấm địa đối với tu
giả.
Dù nơi đây chỉ là biên giới nhưng với đa số người mà nói thì đây vẫn là vùng đất đoạt mạng tu giả, là một tử địa.
Trong rừng, Cơ Trường Không đang điên cuồng chạy trốn, hắn thở hổn hển
vì từ lúc tiến nhập vào khu rừng này hắn chưa từng ngừng lại để nghỉ.
Từng tiếng thở hồng hộc vang lên theo từng bước chân của hắn. Quần áo
trên người hắn bị móc vào cây cối xung quanh, te tua xơ mướp, và có cả
máu tươi đang chảy ra.
Từ lúc đi vào đây đến giờ đã là ba ngày rồi, chỉ ba ngày thôi nhưng hắn
đã giao tranh ko biết bao nhiêu lần, chém giết ko biết bao nhiêu địch
thủ, ko một lúc ngừng nghỉ, dù sức lực của hán đã chịu đựng đến cực hạn.
Yêu thú, thợ săn, tu giả… Vô số nguy hiểm nối gót nhau tìm đến hắn.
Nếu ko phải được nhóm người Liễu Chiến cho các loại Linh dược có tác
dụng bồi bổ trị thương cơ thể thì hắn đã sớm ngã xuống vì cạn kiệt sức
lực. Nhưng dù vậy, lúc này hắn cũng đã như gọn đèn treo trước gió, tuỳ
thời có thể bị thổi tắt, giống như sau một khắc nữa hắn sẽ ngã xuống và
ko dậy nổi được nữa.
“Cơ Trường Không, nhận lấy cái chết!”
Lại một người nữa bay ra từ trong bụi cỏ trên đường di của hắn. Một ánh
đao sáng bóng chói mắt bổ vào lưng hắn, vô cùng lăng lệ ác liệt. Đao
chưa đến gần cũng đã cảm nhận được sát ý thấm tận xương tuỷ kia. Đây là
cường giả thế hệ trẻ tuổi Yêu Huyết thành.
Bành!
Cơ Trường Không cũng không quay đầu lại, thân hình đột nhiên nghiên qua, sau đó đá ngược ra sau một cước. Người nọ vì vội vàng nên ko kịp đón
đỡ, cả người bị đá bay ngược ra sau, đụng đỗ cây cổ thụ to lớn đến độ
cần đến mấy người ôm mới hết, mà chính hắn cũng ko quay người lại, cứ
thế cắm đầu chạy tiếp.
Chuyện như thế này hắn đã gặp ko dưới trăm lần,. Nếu trong đó ko có
người thực lực mạnh hơn hắn thì chỉ sợ hắn sẽ ko chạy đến được nơi đây.
Nhưng nói cho cùng thì tứ đại gia tộc đã khống chế mọi chuyện, đại đa số cường giả thế hệ trẻ tuổi đều ko thể xuất thủ, còn phần lớn tán tu đi
ra thì cũng chịu chết mà thôi.
Đương nhiên, tất cả chỉ là tạm thời thôi!
Đánh xong một trận đó, lực lượng Chiến Hồn điện ở Yêu Huyết thành cũng
ko hề suy yếu đi chút nào. Lâm Phá Thiên trọng thương, Lâm Tôn Thiên
chết trận còn những người khác thì bị tứ đại gia tộc ngăn chặn thay thế
thành một lớp người khác. Vì vậy bây giờ thậm chí ngay cả việc muốn đi
vào Yêu Huyết thành cũng khó khăn.
Cũng chính vì vậy mà Cơ Trường Không mới có thể trốn được đến đây, nhưng cứ mãi cắm đầu chạy nên giờ hắn cũng ko biết bản thân đang ở đâu nữa!
May mắn là tạm thời coi như đã thoát chết!
Cơ Trường Không thở thở hổn hển, gắng sức chạy về phía trước hơn một
canh giờ, trên đường đi còn chuyển hướng vào lần nên cuối cùng hắn đã
chịu hết nổi mà ngồi phịch một cái xuống gốc một cây đại thụ, bộ dạng
đúng là rất thê thảm.
Nói thật thì lúc này hắn đã thật sự là ‘dầu hết đèn tắt’ rồi.
Kinh mạch và cả từng thớ thịt toàn thân đều bị tổn thương, mạch máu bị
vỡ ko biết bao nhiêu cái, xương cốt bị chặt đứt rất nhiều, nội tạng bị
sung huyết, pháp lực hao hết; nói thật thì nếu hắn ko phải là tu giả thì chỉ sợ đã biến thành một đống thịt từ lâu rồi.
Chớp mắt trời đã chạng vạng tối, núi rừng đặc biệt yên tĩnh ko có một âm thanh nào vang lên, cũng ko có cơn gió nào thổi qua, cũng ko có cuộc
săn nào diễn ra.
Nhưng hắn biết đây chỉ là một khắc yên tĩnh trước náo nhiệt mà thôi, đợi đến khi màn đêm chính thức buông xuống thì cánh rừng nguyên thuỷ lâu
đời này sẽ lập tức biến thành một sàn chém giết tàn khốc, mạnh được yếu
thua, tràn ngập máu tanh.
Với tình trạng bây giờ của hắn , nếu muốn sống sót qua khỏi đêm nay thì
gần như ko có khả năng, đây cũng là nguyên nhân làm cho những tu giả
đuổi giết hắn tạm dừng, dù sao thì rừng rậm vào ban đêm thật sự quá nguy hiểm.
Sau khi nghỉ ngơi được khoảng một nén nhang thì Cơ Trường Không hít một
hơi, để cho toàn thân chủ động thôn phệ tinh khí chữa trị thương thế
trên người hắn.
Hắn cố gắng đứng dậy, thay một bộ quần áo mới, sau đó huỷ bộ quần áo cũ
vừa mới thay ra thành bột mịn, làm xong đâu vào đấy thì hắn cũng đã tiêu hao hết chút sức lực còn sót lại, việc đi chuyển hay cử động đều là
chuyện ko tưởng.
Cũng ko phải hắn có tính sạch sẽ gì, chẳng qua là nếu để một bộ quần áo
dính đầy máu tươi ở đây thì đảm bảo hắn ko có cơ hội sống sót.
Khứu giác dã thú rất thính, thợ săn có kinh nghiệm cũng biết chuyện này. Nếu muốn tránh thoát việc bị tìm thấy trong rừng thì quan trọng nhất là trên người ko được có chút máu tanh nào.
Rặc rặc!
Nhưng ngay khi hắn thở phào một hơi thì cánh rừng yên tĩnh bỗng truyền
đến tiếng cành cây khô đứt gãy, tiếng này cũng ko lớn nhưng vào thời
điểm này thì đúng là khác gì tiếng sấm sét giữa trời quang.
Cơ bắp toàn thân Cơ Trường Không căng cứng cả lên, hắn cố gắng hết sức
khống chế hô hấp của mình, gần như ko thể nghe thấy, rồi sau đó hắn còn
hội tụ lực lượng từ lúc trị thương đến giờ có được chuẩn bị dốc sức đánh một kích.
Mặc kệ là ai hay con gì đến, là ngươi hay mãnh thú thì đối với hắn lúc
này, đều là ngọn núi khó có thể vượt qua mà dám tiến vào rừng ở thời
gian này thì tu vi tuyệt đối ko thể nào thấp được.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tiếng bước chân gần như ko thể nghe thấy
càng tiến đến gần hắn, từ từ lại gần chỗ cây đại thụ Cơ Trường Không
đang chữa thương.
Ô…ô…n…g!
Ngay khi người nọ đến gần thì lập tức xuất hiện mội mũi tên hoá thành
lưu quang bay thẳng đến Cơ Trường Không, tiếng xé gió vang lên trong
không trung, Cơ Trường Không cũng gắng hết sức đánh ra một kích chống
đỡ, pháp lực nổ tung ngăn chặn thế đi của mũi tên đồng thời nó cũng làm
vỡ nát cành cây ngăn tầm mắt của Cơ Trường Không, giúp hắn nhìn ra tung
tích của người đến.
Ôngg!
Mũi tên nhọn bắn trúng người Cơ Trường Không, gây ra một tiếng động
nhưng cũng ko làm hắn bị thương, chỉ là lực đạo của nó làm cho hắn ko tự chủ mà phun ra một ngụm máu tươi.
“Ồ!”
Một tiếng kinh ngạc cũng đồng thời vang lên, một người có cách ăn mặc
của thợ săn xuất hiện trước người Cơ Trường Không, nhìn tu vi của người
này thì rõ ràng chỉ khoảng Khai Mạch tầng năm mà thôi, rất yếu! Và mũi
tên bắn đến Cơ Trường Không cũng ko giống vũ khí của tu giả đuổi giết
hắn.
“”Ai nha, huynh đệ, ngươi không có chuyện gì chứ? Ta ko phải cố ý. Vừa
rồi đến nơi đây, ta liền cảm giác có một cỗ khí tức hung lệ nên còn
tưởng rằng đó là do mãnh thú, lại ko nghĩ rằng đó là ngươi.” Người nọ
nhìn thấy Cơ Trường Không thì mặt mũi tràn đầy vẻ khẩn trương rồi sau đó thấy hắn ko có bị bắn trúng thì mới thở phào nhẽ nhõm.
“Ngươi, ngươi là ai? Sao lại, ở chỗ này?” Cơ Trường Không thở hổn hển hỏi.
“Ta tên Ngưu Nhị, là một thợ săn ở một thôn dưới núi này. Nhìn bộ dạng
của huynh đệ thì chắc cũng là thợ săn rồi, nhưng sao lại bị thương nặng
như vậy chứ?” Người thợ săn cười ha hả.
“Ta. . . Khục khục. . . ” Cơ Trường Không vừa mở miệng định trả lời thì
đã ho lên kịch liệt, thương thế của hắn đúng là quá nặng đi.
“Tốt rồi huynh đệ, mặc kệ vì nguyên nhân gì, trước tiên cứ xuống núi rồi nói tiếp, ban đêm mà ngây ngốc ở đây thì quả thật là nguy hiểm.” Ngưu
Nhị nói, đồng thời bước đến gần hắn để nâng hắn lên mà ko hề cảnh giác
gì.
“Huynh đệ, nhìn bộ dạng của ngươi có lẽ cũng ko thể tự đi được, cũng ko
sao đâu, để ta cõng ngươi xuống.” Ngưu Nhị cẩn thận từng li từng tí nâng Cơ Trường Không dậy rồi đặt hắn lên lưng mình, sau đó bước đi như bay,
nhắm thẳng phía ngoài núi mà đi. Đến tận lúc này, Cơ Trường Không mới
thở phào một cái.
Tại đây mà gặp được một thợ săn như vậy, dù lúc trước người này đã biểu
hiện ra y ko đuổi giết hắn nhưng hắn vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Công bằng mà nói thì chỉ cần ngay lúc Ngưu Nhị tới gần hắn, nếu y mà có động tác ko thích hợp gì thì hắn đều có thể ‘một kích tất sát’.
Mặc dù đang trọng thương nhưng Khai Mạch tầng năm thì hắn vẫn xử lí được.
…
Nhà Ngưu Nhị cũng ko xa, ở gần ngay biên giới Vô Tận Sơn Mạch, cách Yêu
Huyết thành cũng đến mấy nghìn dăm hơn. Cơ Trường Không cũng ko ngờ mình chạy được một đoạn xa như vậy.
Một đường đuổi giết rồi lại đuổi giết, nếu ko có một lòng tin khó nói
thành lời giúp hắn vẫn luôn chịu đựng thì chỉ sợ hắn đã ngất đi, nhưng
tại thời điểm ko chút an toàn đấy, hắn vẫn luôn cắn răng cố gắng tiến về phía trước.
Có đôi khi, lòng tin quả thật làm cho người ta phải sợ hãi thán phục.
Bằng vào thương thế của hắn bây giờ thì ngươi bình nếu gặp phải ko biết
đã chết bao nhiêu lần nhưng hắn thì mặc dù có an toàn vẫn ép mình thanh
tỉnh.
Ba ngày ba đêm không ngủ, trên người toàn thương thế chí mạng, cảm giác
thống khổ này ko có cách nào diễn tả thành lời được, hồn nhẹ nhàng bay
bổng lắm giống như một khắc sau lập tức bay lên tới tiên giới.
Cuối cùng cũng đã đến cái thôn của Ngưu Nhị, hắn cẩn thận cảm nhận xung
quanh xem có khí tức cường đại nào ko, kết quả là ko có. Hắn lại được
thở phào lần nữa. Nơi đây thật sự vắng vẻ hiu quạnh nhưng như vậy cũng
tốt, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ ko phải lo lắng có người đuổi tới,
có thể an tâm dưỡng thương.
Hắn nhớ là lúc trước chưa hề nói vgì về hành tung của mình cho ai biết
nên giờ hắn cũng thấy yên lòng, vì vậy hắn mới nhắm mắt chưa thương.
Thương thế của hắn quá nặng, ko thể ko cẩn thận đề phòng. Một khi thật sự có người đuổi tới thì chết là cái chắc.