Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trong khu rừng rậm. Tiếng
kêu đặc biệt thảm thiết, có lẽ cái gọi là gào khóc thảm thiết chính là
đây.
Trước đây ko lâu vẫn còn hùng hổ lắm, vậy mà giờ đây Mặc Vũ đang bị treo ngược lên trên cái cây mười người ôm ko hết, trần truồng chỉ còn có cái quần đùi nhỏ thôi. Mặt mũi thì bầm đen, toàn thân thì bầm dập, chỉ còn
có mấy nơi là ko bị tổn thương.
Càng kinh khủng hơn chính là dưới mặt đất, cách Mặc Vũ mười trượng, bốn
năm mãnh thú đủ mọi hình dạng, màu sắc đang chảy nước miếng ngước nhìn
chằm chằm hắn. Còn trên cây, cách hắn mười mét hướng lên ngọn cây cũng
có hơn mười con ác điểu đang xoè cánh thèm nhỏ dãi.
Cái này chính là kiệt tác của Ám Dạ. Đầu tiên là thảnh thơi đánh, sau đó là lấy hết những thứ đáng giá, cuối cùng phong bế pháp lực, treo ngược
nạn nhân lên.
"Ta thật sự chỉ đùa giỡn. Ám Dạ, ta muốn giết ngươi. Chính ngươi kêu ta tới đây, vì sao lại là ta bị thương..."
Nghe Mặc Vũ kêu thảm thiết, Cơ Trường Không chỉ biết im lặng. Cách đây
ko lâu hắn mới hiểu được, thực tế thì những chuyện trước đây chỉ là một
trò khôi hài. Mặc Vũ cũng ko phải thật tâm ra tay với hắn, cũng ko có ác ý gì với hắn.
Được rồi, sự thật chính là vậy!
Gia hỏa nào đó bởi vì quá nhàm chán và còn thêm biến thái tới cực điểm
đã đồng ý với Mặc Vũ nhiều chỗ tốt sau này, để Mặc Vũ đến hù doạ Cơ
Trường Không. Sau đó vị biến thái này bỗng nhiên chơi thượng ẩn*, đùa mà thành thật. Sau đó thì Mặc Vũ vô tội đã bị treo ở trên cây , rồi lại
sau đó là.. Sẽ không còn sau đó rồi!
*Thượng ẩn: thượng là bên trên, ẩn là nghiện/thích. Mọi ng tự hiểu đê, ta chả biết giải thích làm sao.-KìNgộ
Đối với cách làm của Ám Dạ, Cơ Trường Không thật sự dở khóc dở cười.
Hắn cảm động tất cả việc làm của Ám Dạ, vị Nhị sư huynh này luôn sai
khiến hắn làm mấy chuyện cực đoan và hơn nữa là ko đáng tin, nhưng ở
thời khắc quan trọng thì lại kiên định đứng ở bên hắn, ko hề có chút do
dự, cho dù giống như đang vui đùa.
Nhưng mà chuyện làm hắn chỉ biết câm nín chính là chuyện khôi hài đang
diễn ra, hình như Ám Dạ muốn mượn lần này cho Cơ Trường Không cho thấy
thái độ!
Tuy rằng cái câu 'ta có thể khi dễ sự đệ nhưng những người khác thì
không được làm cho hắn có chút dở khóc dở cười' nhưng không thể không
nói, có lẽ hắn cũng rất hưởng thụ loại cảm giác này đấy.
Nhưng làm hắn nghi hoặc chính là vì cái gì mà Ám Dạ rõ ràng lại dám nói
cao giọng như vậy, không để cho Ma Vũ loạn chút mặt mũi nào. Ám Dạ lợi
dụng xong Mặc Vũ thì lại ép khô tất cả giá trị. Cái này dường như đối
với bốn thầy trò sống nhờ, ở đậu bọn họ là vô cùng bất lợi a!
. . .
Những ngày tiếp theo, Cơ Trường Không bắt đầu khổ tu ở trên sườn núi
nhỏ. Nhờ sự giúp đỡ của sông tinh khí ở đằng sau, tốc độ tu luyện của
hắn có thể nói là tiến triển cực nhanh.
Ba tháng ngắn ngủi, tu vi của hắn đã từ Khai Mạch ngũ trọng đỉnh phong đặt chân vào Khai Mạch lục trọng!
Mà ba tháng này, kỳ thật tu vi gia tăng không phải là chính yếu, mà quan trọng nhất là kiến thức được nâng cao.
Viễn Cổ, Thái Cổ, Thượng Cổ, đây là bốn tiểu thế giới tối cao, được xưng là bổn nguyên thế giới.
Bây giờ Cơ Trường Không đang ở trong Viễn Cổ thế giới.
Viễn Cổ thế giới to lớn vô biên, bao la đến trình độ bất khả tư nghị.
Chín thành chín tu giả ở đây đến cuối đời cũng không có cơ hội đi hết
phiến đại lục này, thậm chí chỉ là một góc trong đó cũng không thể!
Để cho tiện phân biệt từng khu vực, Viễn Cổ thế giới được chia làm 4
phương, phương đông là Vô Tận Sơn Mạch, phương bắc là Hỏa Diễm Sa Mạc,
phía nam là Cửu Thiên Vân Mộng, còn lại là Hỗn Loạn Chi Nguyên ở phương
tây.
Vô Tận Sơn Mạch không đâu xa, chính là nơi Cơ Trường Không đang ở, vô
cùng vắng vẻ. Thậm chí truyền thuyết còn lưu lại rằng, chỗ sâu nhất
trong Vô Tận Sơn Mạch đã từng xuất hiện tồn tại có thể so với Tôn tổ,
Đại Yêu vô thượng, rất kinh thiên động địa. Nơi này chính là thiên đường của Yêu tộc.
Mà còn có truyền thuyết nói, Hỏa Diễm Sa Mạc ở phương bắc lại là nơi
phượng hoàng đã dừng chân, có phượng hoàng chân chính ngủ say, núi lửa
kéo dài vào phía trong vô số dặm, cực nóng vô cùng, chỉ có Phượng Hoàng
đế quốc độc tôn.
Còn Cửu Thiên Vân Mộng phía nam thì là đầm lầy vô biên, trong đó tổng
cộng có chín nghìn chỗ là hồ nước lớn có phạm vi nghìn vạn dặm, mà hồ
nước nhỏ hơn lại càng nhiều vô số kể. Trong đó đã thai nghén ra bảo vật, đồng thời cũng có rất nhiều nguy hiểm.
Có thể nói, Cửu Thiên Vân Mộng là nhạc viên của tán tu, cũng là phần mộ của tán tu!
Chiến Hồn điện và Phiêu Miểu Thánh địa là hai đại thế lực cũng chỉ có
thể sánh ngang với quái vật khổng lồ Phượng Hoàng đế quốc đứng lặng ở
chỗ này, khống chế một phương, vô cùng khủng bố.
Nếu như nói đại địa ba phương chính là nơi tự nhiên thì Hỗn Loạn Chi
Nguyên còn lại là thiên đường tử vong. Căn nguyên nơi đây rất hỗn loạn,
bởi vì nơi này không có bất kỳ trật tự và quy tắc gì. Tuy trong truyền
thuyết có nhắc đến nơi đây chính là chiến trường Thượng Cổ đã để lại vô
số bảo tàng nhưng đồng thời cũng là cấm địa kinh khủng nhất.
Tu giả sinh tồn ở nơi này chỉ có mạnh được yếu thua. Tuy là nơi có cơ duyên nhiều vô số nhưng cũng là nơi có đầy rẫy nguy hiểm.
Tương truyền nơi đây từng bộc phát một cuộc chiến kinh thiên động địa.
Vô số Đại Năng Giả chết trong trận chiến đó, oán khí không tiêu tan,
cuối cùng đem nơi này biến thành tuyệt địa.
Sát khí ở đó vờn quanh trên không trung, ánh sáng tinh thần rất nồng
đậm. Bất kể tu giả ở nơi nào trong đó đều ko thể thổ nạp tinh khí để tu
hành.
Càng kinh khủng hơn chính là trong Hỗn Loạn Chi Nguyên có có vô số động
phủ truyền thừa, cũng có vô số yêu thú bị sát khí làm ô nhiễm thần trí.
Thật sự là một nơi nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại.
Có lẽ sau một trận mừa to, bùn bị trôi đi cso thể để lộ ra chỗ có truyền thừa, cũng có thể ngươi không cẩn thận ngã xuống một sơn cốc lại có thể có được bảo tàng của một vị đại nhân vật nào đó lưu lại. Đương nhiên,
cũng có khả năng ngươi sẽ được yêu thú cắn nuốt, hài cốt không còn.
Tóm lại, nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, khả năng một bước lên trời, cũng có thể cứ như vậy chết đi.