Cơ Trường Không đã biết rõ được chân tướng*. Ý nghĩ duy nhất của hắn bây giờ chỉ có một, đó là muốn ngay lập tức đem cái đầu hèn mọn, bỉ ổi của
lão sư phụ rất biết tiện nghi này đánh cho đầu lìa khỏi xác, trở về với
mẹ thiên nhiên. Đương nhiên, nếu như hắn có thể đánh thắng được.
*Chân tướng: sự thật. -KìNgộ
Cái gì mà Động Thiên Phúc Địa, cái gì mà vô số cung điện, những điều này đều có thật nhưng quan trọng là tất cả đều là của người ta AAA!
Đến bây giờ Cơ Trường Không mới hiểu được trên đường đi sư phụ tiện nghi của mình đã nói bốn người thầy trò là có ý gì. Nói trắng ra là chính là không chỗ dung thân cho nên mới cố sống cố chết tại Trấn Ma tông này,
đem Linh thảo nghìn năm đổi lấy mảnh đất dung thân.
Động Thiên Phúc Địa sao? Ừ thì có! Nhưng đấy là của người ta.
Linh thảo Linh vật, cũng có, nhưng với ngươi cũng không có quan hệ!
Đạo pháp cao thâm, sông tinh khí, cung điện xa hoa... đều có nhưng ngươi cũng ko có cơ hội được sử dụng đâu.
...
Nói cho chính xác là lão đạo sĩ đã dùng Linh thảo nghìn năm để đổi lấy
nơi ở này, lưng tựa vào Linh sơn ba nghìn trượng, phóng tầm mắt là có
thể thấy sông lớn bằng tinh khí ba nghìn trượng, vô số cổ dược, thần vật nhưng mình chỉ có thể nhìn đến chảy nước miếng mà thôi.
Khó trách lão đạo sĩ lại nhận hắn là đồ đệ dễ dàng như vậy, thảo nào lúc nhìn thấy nhẫn trữ vật thì lão gia hoả lại hưng phấn như vậy. Tất cả
cũng là vì quá nghèo a!
'Tại sao mình lại ngốc như vậy chứ'. Cơ Trường Không khóc không ra nước mắt.
"Sư tôn. Linh sơn mà người đã nói đây sao? Còn có Động Thiên Phúc Địa..."
"Nói nhảm , tất nhiên là vậy rồi. Ngươi nhìn xung quanh một chút đi. Nơi đây có tinh khí hoá thành sông lớn và có cả Động Thiên Phúc Địa. Trong
đó có ko biết bao nhiêu bảo bối tốt, Linh dược gì gì đó thì nhiều vô số
kể. Như thế vẫn chưa hết, còn có rất nhiều thứ khác nữa." Lão đạo sĩ rõ
ràng không cho hắn nói chuyện. Lão vung tay lên chỉ bốn phía, nói không
ngừng nghỉ.
"Thế nhưng sư phụ, cái này. . ."
"Được thôi. Vi sư hỏi ngươi, cái này có phải Linh sơn hay không?" Lão đạo sĩ chỉ vào Linh sơn bốn phía hỏi.
"Vâng!"
"Sông tinh khí ba nghìn, bảo dược xung quanh, đất lành Tiên gia, rồi Động Thiên ở trên kia?" Lão đạo sĩ tiếp tục hỏi.
"Không sai!"
"Còn có cung điện lộng lẫy nhưng không quá hoa mỹ, cùng với tu giả cường đại hay không? Bốn phía có bao la hùng vĩ hay không?" Lão đạo sĩ ngắm
nhìn bốn phía nói.
"Đúng vậy, nhưng mà. . ."
"Được rồi, vi sư mệt rồi. Nếu ngươi có cái gì ko rõ thì hãy đến chỗ Nhị
sư huynh ngươi mà hỏi. Vi sư cần phải nghỉ ngơi rồi." Lão đạo sĩ hung ác nói. Sau đó liền biến mất trước mắt Cơ Trường Không, chạy rất nhanh a!
Môi Cơ Trường Không khẽ nhếch, muốn nói điều gì nhưng lão đạo sĩ đã biến mất rồi. Cuối cùng hắn chỉ có thể kìm nén nuối lời sắp nói lại vào
bụng. Mặt mày đều đỏ cả lên.
"Ai nha. Tiểu sư đệ đúng không? Lão bất tử này khi nào cũng vậy, lừa
ngạt được ngươi rồi mang về nên hình như rất cao hứng a." Đầu óc Cơ
Trường Không đang trống rỗng thì sau lưng bỗng có tiếng nói hả hê truyền đến, gần trong gang tấc.
Trong nháy mắt, cả người Cơ Trường Không toát mồ hôi lạnh, bị hù cho sợ khiếp!
Gần trong gang tấc, cách hắn chưa đến ba thước nhưng hắn vẫn ko cảm giác được có người đến, một chút khí tức đều ko nhận ra!
Biểu hiện kinh người đến độ nào chứ!
Giả sử người này muốn giết hắn thì hắn chết vẫn ko biết tại sao mình lại chết. Như vậy thì làm sao mà hắn ko kinh hãi?
"Tiểu sư đệ không cần sợ hãi. Ân, như vậy đi, trước tiên ngươi hãy tự
xây cho mình 1 cái nhà gỗ, miễn cho buổi tối ko có chỗ để ngủ. Còn những chuyện muốn hỏi thì đợi ngươi xong việc rồi nói tiếp cũng được, đương
nhiên, nếu như ngươi vui lòng qua nghỉ ngơi và hồi phục ở nhà gỗ của ta
hoặc của Đại sư huynh thì cũng không thể tốt hơn rồi." Không chờ Cơ
Trường Không quay người, tiếng nói sau lưng hắn cứ phun ra như mưa.
"Nhị sư huynh?" Cơ Trường Không quay người, thử thăm dò một câu.
"Không sai. Chính là ta, a, tiểu sư đệ không tệ. Vận khí lão gia hỏa này thật tốt." Nhị sư huynh tiếp tục thở dài, nói.
"Như vậy là có ý gì? "Cơ Trường Không dò hỏi.
"Còn có thể có cái gì. Ta và Đại sư huynh của ngươi đều là nhặt được
đấy, không có lễ bái sư gì cả. Mà nếu như ta đoán không sai thì chắc
chắn ngươi đã từng bị lão bất tử của chúng ta tống tiền." Nhị sư huynh
bỉu môi nói.
Chỉ trong nháy mắt, Cơ Trường Không hoàn toàn hóa đá!
Cơ Trường Không lẳng lặng đánh giá Nhị sư huynh trước mắt này, một thân
áo đen, dáng người thon dài nhưng mà cao lớn, tướng mạo tuy không thể
nói là anh tuấn nhưng ngũ quan rất đoan chính. Nếu như có thêm một đầu
tóc dài phiêu dật và dáng vẻ tươi cười bất cần đời thì thật sự làm cho
người ta ko kìm lòng mà phải nhìn lại lần nữa.
Nhưng cũng không phải những thứ này thu hút hắn mà làm cho hắn khiếp sợ chính là đôi mắt như biển cát kia.
Không thể nào biết được sâu cạn, mênh mông vô cùng, từng đợt sóng to gió lớn liên tiếp kéo nhau đến.
Cơ Trường Không chỉ cảm thấy bản thân như lạc vào trên đại dương mênh
mông, bao la bát ngát, gió biến cuồn cuộn nổi lên, cao đến trăm trượng
đập vào mặt. Tất cả đều mang lại cho người ta cảm giác nghẹt thở, áp lực này dường như có thể rung chuyển toàn bộ trời đất.
Hắn lảo đảo muốn ngã. Trong sóng biển dập dềnh này, dường như sau một khắc nữa thì hắn sẽ bị vô tận sóng biển đánh tan.
Nhưng sóng biển đã xem thường tính bền dẻo của con kiến nho nhỏ rồi. Bất kể sóng biển đánh vào như thế nào, dù gió biển có tàn sát bừa bãi ra
sao thì hắn vẫn lù lù bất động. Nhiều lần nhìn như có vẻ hấp hối sắp
chết nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã có thể đứng thẳng ngạo nghễ trở
lại, thủy chung không ngã.
"Ồ, không tệ, coi như không tệ." Một tiếng tán thưởng vang lên, có lẫn
cả sự kinh ngạc truyền đến. Cơ Trường Không tỉnh lại từ trong ý cảnh
kinh khủng kia, gió mát thổi qua nhưng hắn vẫn đổ mồ hôi lạnh.
"Được rồi. Tiểu sư đệ sư đệ đi nhanh đi, lúc ăn cơm tối sẽ nói cho ngươi biết. A, có sư đệ gia nhập thì hoặc nhiều hoặc ít, lão bất tử này cũng
phải bỏ ra một chút máu a, bằng không thì... Hắc hắc. . ."
Tùy ý đến, tuỳ ý đi. Dù đã đi rồi nhưng Cơ Trường Không vẫn còn sững sờ tại chỗ.
. . .
Ôm oán khí đầy mình, đến cùng vẫn là nên đi xây cho mình cái nhà gỗ đã.
Mà cái người tự đến, tự đi này cũng không biết tên họ là gì, còn bóng
dáng Đại sư huynh thì từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy. Dường như hai người
đã hoàn toàn trọng tu ở cái phòng sắp sụp đổ của họ rồi.
Tuy rằng thân thể hắn có thể so sánh với Khai Mạch lục trọng thiên nhưng hắn vẫn bị coi thường. Hắn luôn luôn có cảm giác bị người khác tính kế.
Trấn Ma tông, phạm vi mười vạn mẫu, tổng cộng có ba mươi sáu ngọn núi
lớn nhỏ. Đương nhiên, cái chỗ này của bọn họ thì sẽ không được tính là
một ngọn núi trong số đó, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể xem như là cái
gò đất nhỏ mà thôi, căn bản ko thể nhìn vừa mắt.
Hắn ko gặp một người đệ tử nào của Trấn Ma tông. Hắn chỉ gặp có 2 người
từ khi đến đây, đó là lão gia hỏa không đáng tin cậy kia, còn có Nhị sư
huynh không thể nào nhìn thấu và, tất nhiên, lko tính người quan trọng
nhất là hắn.
Không sai, nơi đây chính là Động Thiên Phúc Địa, thế nhưng có vẻ hơi
yên tĩnh đến lạnh người a. Cơ Trường Không có chút bất đắc dĩ.
Nói thật thì hắn cũng không chờ mong cái gọi là Động Thiên Phúc Địa, bởi vì tạm thời còn không cần đến. Hơn nữa, sự hiểu biết của hắn về Động
Thiên Phúc Địa cũng không sâu sắc. Hắn có thể hấp thu tinh khí từ sông
tinh khí ở sau lưng cũng đủ làm cho hắn cảm thấy đây là cái kết thúc tốt đẹp rồi.
Chỉ là hắn có cảm giác ko thể nhìn thấu được, hắn luôn có cảm thấy nơi
đây thật hoang vu cô tịch. Tuy không tìm thấy lí do nhưng hắn thật sự
cảm nhận được như thế.
Nhưng rất nhanh hắn đá bay ngay cái cảm giác này, tất cả cũng là vì vị Nhị sư huynh không bình thường kia.
"Tiểu sư đệ, đi bắt con dã thú để làm đồ ăn. . ."
"Tiểu sư đệ, giường hư mất rồi, giúp ta sửa một cái. . ."
"Sư đệ a, sư phụ bảo ngươi bổ đống củi kia, đổ đầy nước cái vạt kia..."
"Tiểu sư đệ. . ."
"Tiểu sư đệ. . ."
. . .
Vị Nhị sư huynh có chút lười nhác này đã thành ác mộng của hắn. Tay chỉ
vừa mới rảnh một chút thì đã có giọng nói quen thuộc tìm đến hắn, vụn
vụn vặt vặt, đủ mọi chuyện. Nhưng hết lần này đến lần khác đều là những
chuyện đơn giản đến cực điểm.
Có trời mới biết ba căn nhà lá lung lay sắp đổ này đến cùng đã bao lâu
chưa được tu sửa. Vách tường bốn phía đều bị hở và một khi trời mưa thì
chắc có nóc nhà cũng như ko.
Không chỉ có như thế, đồ ăn. . . , cũng là cả một vấn đề.
Có lẽ cường giả tu vi cao thâm không cần ăn uống nhưng mấy người này lại ko như vậy. Lão gia hỏa không nói rồi, kẻ háu ăn chính hiệu, chỉ hận
bầu trời ko thể nện cái bánh nhân lên đầu. Cái đầu chắc đã trãi qua cùng năm tháng rất lâu rồi và bộ áo bào cũng đi theo cùng năm tháng kia thì
sẽ biết.
Còn ba người còn lại, tất nhiên vài ngày không ăn cơm thì không có vấn
đề nhưng không chịu nổi thời gian dài a. Huống chi dường như bọn họ cũng ko có ý định này.
Tất cả đều là bi kịch đối với hắn. Rêu xanh còn muốn dài hơn cả vạc
nước. Củi lửa đã dùng xong hết từ lâu. Và việc có rải rác mấy cái bàn
ghế thiếu mất tay hoặc chân cũng là chuyện rất bình thường, có trời đất
mới biết bao lâu rồi không có tu sửa.
Nói tóm lại, ngày đầu tiên bước vào Trấn Ma tông, công việc của hắn chính là làm tạp dịch.
Đủ mọi chuyện để làm, mà luôn có một tia ý thức luôn quan sát hắn. Sư
phụ không đáng tin cậy kia không biết đã trốn đến nơi nào rồi, còn Nhị
sư huynh bị bệnh thần kinh thì vỗ tay giám sát hắn, cuối cùng là Đại sư
huynh, bóng dáng đều ko nhìn thấy qua!
Sự chờ mong đối với Động Thiên Phúc Địa xem như đã triệt để tan vỡ. Sự
chờ mong đối với sư huynh đệ cũng đồng dạng cho chó ăn luốn rồi. Còn sư
phụ thì, ha ha. . . (tội nghiệp ẻm._KìNgộ)