Nguyệt Dao nhìn ba cô nương trước mặt, nghĩ đến đại phòng con nối dòng thật
nhiều, không chỉ có có ba vị tiểu thư, còn có hai con trai trưởng cùng
ba người con thứ. Đại đường ca Liên Đình Lễ cùng nhị đường ca Liên Đình
Nghi là con trai trưởng do Mạc thị sở sinh. Lưỡng nhân tuấn tú lịch sự,
tài văn chương cũng thật tốt, được đại nho khen ngợi. Nàng nhớ kiếp
trước cả hai người tiền đồ đều sáng lạn. Về phần ba người thứ xuất, một
người chết non, một đưa đến chi thứ hai làm con thừa tự, chỉ có nhi tử
do Tô di nương sanh Liên Đình Luân bình yên lớn lên.
Nguyệt
Dao lẩm bẩm nói: "Nếu như ta cũng có huynh đệ dù chỉ một người thì cũng
tốt biết bao." Đại phòng có đến năm nhi tử, mà chi thứ hai của phụ thân
nàng đến một người cũng đều không có, cuối cùng cũng phải dựa vào đại
phòng nhận con thừa tự. Nếu như nàng cũng có huynh đệ, này thật tốt biết bao nhiêu a!
Hoa Lôi đứng bên cạnh Nguyệt Dao, vừa lúc Hoa
Lôi thính lực cũng rất tốt, vài lời Nguyệt Dao lẩm bẩm nàng đều nghe rất rõ ràng, nghe xong sau nhãn thần chợt lóe lên hai cái.
Liên Nguyệt Băng thấy Nguyệt Dao bộ dạng ngơ ngác liền đi tới, kéo tay của
Nguyệt Dao, cười duyên nói: "Nguyệt Dao, muội làm sao vậy?"
Nguyệt Dao đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng chốc thấy gương mặt của Liên Nguyệt Băng, bị kinh sợ, liền dụng hết toàn lực đẩy nàng ta ra,
Nguyệt Băng liền té ngã xuống đất.
Nguyệt Dao nghe được
tiếng Nguyệt Băng thét chói tai, liền phục hồi tinh thần, biết bản thân
cũng thực quá mức kích động rồi. Tâm tư vừa chuyển, lập tức ngã xuống
đất ngất đi. Nếu nàng không ngất xỉu, nhất định là phải giải thích. Đến
lúc đó nàng làm thế nào giải thích cho rõ ràng được.
Mọi
người trong phòng đều thất kinh, Liên lão phu nhân cũng bị dọa. Trịnh ma ma vội vàng phân phó người đưa hai vị tiểu thư tới tháp mỹ nhân, sau đó bảo nha hoàn nhanh chóng đi thỉnh đại phu.
Đại phu đến
chính là người Liên gia thường mời, Đường đại phu chẩn mạch xong nói:
"Tam tiểu thư vừa rồi là bị kinh hách quá mức mới ngất đi. Lão phu nhân, ta xem tam tiểu thư suy nghĩ quá nặng, tinh thần không phấn chấn. Bây
giờ lại bị kinh hãi, cần phải tĩnh dưỡng nhiều. Ta khai vài phương
thuốc, phải cho tam tiểu thư tĩnh dưỡng thật tốt. Bằng không, sau này dễ để lại di chứng." Đại gia khuê tú nếu để lại hậu hoạn sau đều sẽ không
tốt.
Liên gia vẫn luôn dùng Đường đại phu, lão đối với tình
huống của Nguyệt Dao không ai so với lão rõ ràng hơn, bởi vậy lời lão
nói rất có uy tín.
Liên lão phu nhân ngạc nhiên: "Kinh hách?" Hài tử này mới vừa tốt lên, thế nào Nguyệt Băng vừa đụng tới lại bị kinh sợ rồi.
Đại phu lắc đầu, lão nào biết đâu rằng lúc này tam tiểu thư gặp cái gì kinh hách. Lão chỉ biết là đều bị kinh sợ rồi mà thôi. Khai phương thuốc
xong, lại qua phòng ngoài đi xem Nguyệt Băng. Chỉ là bàn tay bị trầy
chút da, lấy chút dược cao: " Mấy ngày nay không được chạm vào nước
lạnh, phải xoa dược cao đều, nếu không hội để lại sẹo." Đại gia khuê tú
đều tiêm tiêm mười ngón tay, có một vết sẹo chính là việc không thể nào.
Nguyệt Băng vừa nghe đến đó, giận đến hung hăng rơi nước mắt.
Lão phu nhân cho người đưa tiền thưởng cho đại phu. Vừa quay đầu, liền trăm điều khó giải: "Đây rốt cuộc là làm sao kia chứ? Đương tốt lành bỗng
dưng lại bị kinh hách?"
Trịnh ma ma lắc đầu, tỏ vẻ bản thân
cũng không thể hiểu được. Tràng cảnh vừa rồi tất cả mọi người thấy rõ
ràng minh bạch, Tam cô nương bị Nhị cô nương đụng một cái liền bị kinh
sợ, này thật sự là không thể tưởng tượng được rồi.
Lão phu
nhân kiến thức rộng rãi, dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng sẽ không nghĩ
đến tôn nữ của mình tự nghĩ mà ngất xỉu rồi. Đương nhiên, chủ yếu cũng
là do Nguyệt Dao trên người có một chút không thích hợp, nhưng hành vi
cử chỉ cũng không quá khác người, chỉ có chút hơi khác thường: "Cho
người đi điều tra một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc đêm
hôm đó Nguyệt Dao gặp phải ác mộng gì?" Từ ngày gặp ác mộng , đứa bé này hành vi có chút kỳ lạ.
Nguyệt Dao giả bộ bất tỉnh cũng là
muốn tránh bị mọi người truy vấn. Lúc này đương nằm trên tháp mỹ nhân tự nhắc chính mình cần phải trấn định, thực trấn định. Thế nhưng nàng cũng rất rõ ràng, nàng còn cần nhiều thời gian để điều chỉnh, bằng không với cái bộ dáng này nhất định người khác sẽ cho là nàng bị tà ma nhập thể
rồi.
Nguyệt Dao cảm giác mọi chuyện không sai biệt lắm mới
mở mắt ra. Lão phu nhân thấy nàng tỉnh lại rồi cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tỉnh là tốt rồi, xem ra bà phải đem đứa bé này bồi bổ thật tốt
rồi.
Nguyệt Dao nhìn Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Hoàn ngồi bên
giường, yếu ớt nói: "Đại tỷ tỷ, mới vừa rồi muội nghĩ đến cha nương, Nhị tỷ tỷ nàng vừa gọi một tiếng muội giật mình hoảng sợ nên mới đẩy ngã tỷ ấy. Xin đại tỷ tỷ nói với nhị tỷ tỷ một tiếng, muội thực sự không cố ý. Nếu không được vậy muội bây giờ liền đi cấp Nhị tỷ tỷ xin lỗi." Nói
xong nàng làm bộ muốn đứng lên, liền bị Nguyệt Doanh ấn trở lại giường.
Nguyệt Doanh chỉ thoáng chốc liền tiếp nhận giải thích của nàng. Nguyệt Dao
mỗi ngày đều tại phật đường sao chép kinh thư, tâm tư vạn phần đơn
thuần, điều này phủ đệ ai ai cũng rõ: "Tốt rồi, muội đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nên dưỡng bệnh thật tốt. Ta sẽ cùng nhị muội nói rõ."
Nguyệt Dao yếu ớt gật đầu: "Cảm ơn đại tỷ cùng tứ muội đến xem ta." Dáng vẻ
nàng yếu đuối, khiến cho người khác đến cả xem đều không đành lòng huống chi là nói nặng.
Hàn huyên thêm vài câu, hai người cũng liền đi.
Nguyệt Dao nằm một hồi, liền cùng lão phu nhân nói nàng phải về Lan Khê viện,
nàng ở chỗ này chỉ quấy rối lão phu nhân không được yên tĩnh. Lão phu
nhân vốn dĩ không đáp ứng, thế nhưng Nguyệt Dao lại phi thường kiên
quyết. Tính tình của nàng tất cả mọi người đều biết đến, nếu đã quyết
định rõ ràng sau dù là mười đầu ngưu kéo đều kéo không được.
Lão phu nhân suy nghĩ một chút cuối cùng bất đắc dĩ phải đáp ứng nàng. Đứa
bé này, tính tình quả thực giống hệt cha nàng nha, cũng đều cứng đầu như vậy.
Nguyệt Băng lúc này đương ngồi trong chính viện, đều
sinh khí rồi: "Nương, người cũng không biết tam muội muội là thế nào
đâu? Ta bất quá cũng chỉ lôi kéo nàng, nàng liền đẩy ta, đem ta đẩy ngã
đến tay cũng đã bị thương. Ta còn không có sinh khí nàng nàng ngược lại
lại té xỉu." này vạn nhất để lại vết sẹo, còn không phải đem cả đời nàng phá hủy sao.
Mạc thị cũng tâm tư nan giải, không biết đã
xảy ra chuyện gì. Thế nhưng trên miệng cũng tự nhiên trấn an nữ nhi:
"Đừng nóng giận, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Ngươi làm tỷ tỷ, nên độ lượng một chút mới đúng, một lát lại đi xem tam nha đầu thế nào."
Nguyệt Băng chết sống không muốn đi, nói nhiều hơn nữa, nàng liền kêu tay bị
đau. Mạc thị biết rõ là nàng đang giả bộ, nhưng cũng chỉ có thể theo làm theo ý muốn của nàng.
Trở lại Lan Khê viện, Nguyệt Dao nằm
trên giường suy ngẫm. Nàng phải thừa dịp mấy ngày nay, hảo hảo điều
chỉnh tâm tình của mình, sau này vạn vạn không thể lại để sẩy ra chuyện
như vậy.
Nàng vẫn còn chưa kịp suy tính, Hoa Lôi nhỏ giọng
thưa: "Tiểu thư, thứ cho nô tỳ lớn mật. Tuy rằng Đình Chính thiếu gia
xuất thân không được tốt, nhưng suy cho cùng cũng là đệ đệ của tiểu thư, cùng tiểu thư là huyết mạch tương liên, tiểu thư thực không nên nói như vậy." Không cùng chi dù sao cũng là không cùng chi, làm sao có thể cùng huynh đệ mình so sánh với chứ!
Nguyệt Dao một chút có chút
mơ hồ khó hiểu, cái gì Đình Chính thiếu gia? Cái gì thân huynh đệ của
nàng? Nguyệt Dao thoáng chốc liền không phản ứng kịp. Đột nhiên, Liên
Nguyệt Dao mở to mắt, được rồi, nàng còn có một cái đệ đệ, một thứ xuất
đệ đệ. Chỉ là bởi vì đệ đệ mẹ đẻ mang thân thế thực sự rất ti tiện, cho
nên bị người tận lực quên lãng, chuyệ này cũng đã qua nhiều năm như vậy, nàng đều quên cả rồi.
Đệ đệ của nàng thân sinh mẫu là một
quan nô có chút tư sắc, Đình Chính có thể sinh ra cũng đã là một việc âm kém dương sai. Lúc ấy phụ thân đi ra ngoài xã giao uống rượu say, có
một nữ tử phục thị . Ban đầu nữ nhân phục thị đều bị cho uống thuốc
tránh thai, không nghĩ tới này nữ nhân đều đã uống thuốc lại vẫn hoài
thai.
Phụ thân nhất định không muốn có đứa bé này. Hắn thế
nào cũng không chấp nhận trưởng tử của hắn lại có mẹ đẻ là quan kỹ ti
tiện thấp kém như vậy. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát
sinh. Vì vậy phái người cấp nữ nhân uống thuốc phá thai. Thế nhưng không biết vì sao, đã uống dược phá thai, hài tử vẫn không có sẩy.
Mẫu thân nói đây là ý trời, lão thiên muốn cho đứa bé này đến trên đời này. Nếu là cố lộng muốn hủy đứa bé này sợ là sau này sẽ đối phụ thân huyết
mạch có trở ngại. Đó là lí do mà mẫu thân thuyết phục phụ thân, để lại
đứa bé này. Lưu lại cũng đã lưu lại, thế nhưng phụ thân không cho nữ
nhân ấy vào cửa. Mẫu thân cũng biết chuyện là không thể truyền ra
ngoài, điều này ắt sẽ gây ảnh hương xấu đến thanh danh của phụ thân. Vì vậy cho người an trí ở tại biệt viện.
Mắt thấy phụ thân đều phải đến ngũ tuần, còn không có con nối dòng, mẫu thân cũng vì vậy mà
hết sức lo lắng. Sau này bà âm thầm phái người đi thôn trang, trước nhìn hài tử vừa được sanh ra liền đưa đến thôn trang nuôi dưỡng. Gia nhân
phái đi trở về nói hài tử này bộ dạng cùng phụ thân quả thực rất giống.
Nếu phụ thân có con nối dòng, nhất định là mặc kệ hắn ở thôn trang trên
trưởng thành. Bất kể đứa bé này mệnh cứng rắn như thế nào lại có mẹ đẻ
như vậy là không thể. Thế nhưng hiện tại hài tử cũng là nhi tử duy nhất
của phụ thân, mẫu thân suy xét nhiều lần, cuối cùng để cho người đem hắn trở về.
Phụ thân tuy rằng tâm vạn phần không muốn, nhưng
đều đến đứng tuổi dưới gối lại không có một cái nhi tử, dù không muốn
cũng phải tiếp thu. Sau đặt tên là Chính, tên đầy đủ Liên Đình Chính.
Mẫu thân vốn định đặt ở dưới danh nghĩa của mình, bất quá lại bị phụ thân
cự tuyệt. Phụ thân trong lòng vẫn luôn muốn đích trưởng tử. Hơn nữa thấy hài tử này si ngốc ngơ ngác, thực vạn phần không thích. Cuối cùng mẫu
thân đành đem Đình Chính ghi tạc dưới danh nghĩa một vị di nương đã mất. Vị di nương kia xuất thân từ gia đình thanh bạch, cũng là nữ nhi trong
sạch, ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng đối tiền đồ của hài tử này cũng
đều tốt.
Mẫu thân thấy hắn chọc cho phụ thân phiền chán như
vậy cũng không lại nghĩ sẽ đưa hắn đến trong viện mình nữa. Giao cho Vưu di nương nuôi dưỡng, lại cho người tâm tư cẩn trọng chú ý hầu hạ.
Cũng không nghĩ tới hài tử này vừa đến nhà không có bao lâu, mẫu thân lại
được chẩn ra mang thai. Chuyện này đối toàn gia nàng mà nói, quả thực
chính là đại hỷ sự.
Ở Giang Nam, bởi vì cha không thích, vì
vậy Nguyệt Dao cũng chưa thấy qua thứ xuất đệ đệ này. Trở về sau không
biết sao tổ mẫu cũng không muốn để ý đến Đình Chính, chỉ là bảo Mạc thị
cho người chăm sóc. Mạc thị thu thập một viện tử cấp Vưu di nương, để
cho nàng chiếu cố Đình Chính ca nhi.
Nguyệt Dao nhớ kỹ tổ
mẫu mất được một tháng Đình Chính liền phát sốt, Vưu di nương cùng nha
hoàn bà tử sơ sẩy không chút chú ý. Đợi đến khi phát hiện sau thỉnh đại
phu tới đây cứu trị đã là không kịp thời gian.
Nàng biết
được Đình Chính ca nhi mất đi sau trong nháy mắt cũng rất khó chịu, bất
kể như thế nào Đình Chính ca nhi suy cho cùng cũng là nhi tử duy nhất
của phụ thân. Thế nhưng nàng cùng Đình Chính ca nhi không hề chung đụng, cảm tình rất đạm bạc; nàng lại bị Mạc thị nuôi dưỡng thành người tính
tình thanh cao ngạo mạn, hơn nữa Cổ ma ma mỗi ngày đều ở bên tai nàng
nói Đình Chính ca nhi thân phận thấp hèn đê tiện, vậy nên nàng thương
tâm đối hắn cũng có hạn độ. Ngay lúc này, Mạc thị nói với nàng Đại bá
phụ đã đồng ý tương lai đưa một nhi tử đặt dưới danh nghĩa của phụ thân
làm con thừa tự, tuyệt sẽ không để cho phụ thân tuyệt đường hương hỏa.
Được Mạc thị hứa hẹn, nàng liền nửa điểm khổ sở cuối cùng cũng đã không còn. Bây giờ nghĩ lại, nàng cũng không biết cái đệ đệ này tướng mạo trông
như thế nào.
Nghĩ đến đấy Liên Nguyệt Dao chỉ có thể cười
khổ, nàng khi ấy thực sự là ngu xuẩn a, đệ đệ thân phận dẫu có ti tiện,
có ngu ngốc đi nữa, thì đó cũng là đệ đệ của nàng, cùng nàng huyết mạch
tương liên, cũng là người duy nhất mà nàng có thể chân chính dựa vào.
Cùng người giữa đường nhận là con thừa tự tới kia, vốn không có chút
huyết thống nào đâu có thể như nhau được kia chứ.
Tay Nguyệt Dao vừa nắm chặt lại liền buông ra. Đời này nàng sẽ không thể lại như
đời trước, đối với đệ đệ không quan tâm, khiến cho đệ đệ còn nhỏ như vậy mà đã chết. Nàng nhất định phải đem đệ đệ tới bên người tự mình dạy dỗ, chăm sóc. Cho dù sau này đệ đệ không thể trở thành đại tài được, thì
cũng có thể bảo đảm cho hắn bình an trưởng thành kéo dài huyết mạch của
phụ thân, chứ không phải nhận người của đại phòng làm con thừa tự, để
cho bọn họ minh mục trương đảm chiếm đoạt tất cả gia tài của chi thứ
hai.
Nếu Mạc thị thực sự không biết xấu hổ mặt dày muốn
chiếm đoạt, lúc này chi thứ hai cũng có con nối dòng, chuyện nếu thực
không thể cứu vãn được bà ta ngoan tâm không đếm xỉa gì mà gây xích
mích, nàng liền dời ra ngoài.