Nguyệt Hoàn trở lại
Phù Dung Viện, ngay sau đó nàng liền cảm thấy rầu rỉ. Từ khi nàng xuyên
qua tỉnh lại tới nay mẹ ruột của thân thể này, Tô di nương đã đem mọi
thứ có thể dạy đều đã dạy hết cho nàng rồi.
Nguyệt Hoàn bây
giờ cũng đã xác định được rõ ràng tình cảnh cùng vị trí của mình trong
phủ này rồi, thân sinh nương của nàng sống chết đều phụ thuộc vào một
tay của phu nhân. Bởi vì khế ước bán thân của nương nàng vẫn còn ở trong tay phu nhân. Mà tiền đồ của hai tỷ đệ nàng lại càng bị siết chặt trong tay phu nhân. Bởi vậy nên phu nhân nói cái gì di nương cũng phải đi làm theo mà không dám một lời khác biệt. Đây cũng là Tô di nương thiên căn
vạn dặn, muốn làm cho Nguyệt Hoàn nhất định phải đi lấy lòng đích trưởng nữ là Nguyệt Băng. Cho dù nàng có bị mất trí nhớ đi nữa, chuyện này
cũng phải nhớ kỹ ở trong lòng.
Nguyệt Hoàn vừa nghĩ tới kiều kiều nữ tử như Nguyệt Băng thì không khỏi phải cười khổ. Lấy lòng người khác, chuyện này nàng tuy biết rõ, với Nguyệt Băng nàng ta vẫn còn là
một tiểu hài tử, muốn lấy lòng cũng không khó khăn mấy. Thế nhưng hiện
tại nàng vô duyên vô cớ lại kém người khác một tầng thân phận, chuyện
này suy cho cùng cũng là làm cho trong lòng Nguyệt Hoàn cảm thấy không
được thoải mái chút nào.
Tô di nương cũng biết rõ bà làm như vậy nhất định sẽ khiến cho nữ nhi mình phải chịu ủy khuất. Liền có chút bi thương sang nói: "Tứ cô nương, di nương cũng biết việc này làm cho
ngươi khó xử. Nhưng mà muốn trách thì cũng chỉ có thể trách ngươi vì sao lại nương vào trong bụng di nương. Nếu ngươi sinh ra từ trong bụng phu nhân, ngươi cũng không cần phải ủy khúc cầu toàn mà đi lấy lòng người
khác."
Nguyệt Hoàn bây giờ nghe đến hai chữ thứ xuất liền
cảm thấy vô cùng phiền chán, thứ xuất thứ xuất, nàng biết mình là thứ
xuất. Thế nhưng cũng không cần thiết phải nói đi nói lại suốt ngày như
vậy nha! Phiền chán không chịu được. Nhưng nàng cũng không tiện phát
giận, lại nói tiếp cái thân nương này của nàng tuy rằng nhu nhược hơn
một chút, thế nhưng đối xử với nàng cũng rất tốt. Suốt khoảng thời gian
nàng sinh bệnh, bà ý vẫn luôn ở bên người nàng cẩn thận chiếu cố. Nhưng
chính là bà ấy quá nhu thuận quá nhu nhược rồi. Làm nàng không biết nói
cái gì nữa. Haiz, cái xã hội đáng chết này, tại sao đưa nàng tới nơi này kia chứ.
Nguyệt Hoàn cũng biết nàng có thể giả bộ mình bị
mất trí nhớ, thế nhưng rất nhiều chuyện không nên làm quá khác người.
Bởi vậy tạm thời Tô di nương nói nàng cái gì, nàng cũng tận lực làm dáng như vậy. Thực sự làm không được, vậy nàng lại giả ngu. So sánh với việc đi lấy lòng Nguyệt Băng, Nguyệt Hoàn càng cảm thấy hứng thú với tam
tiểu thư Nguyệt Dao hơn. Nghĩ tới biểu hiện ngày hôm nay Nguyệt Dao,
Nguyệt Hoàn cũng suy nghĩ nàng có nên tìm một khoảng thời gian nào đó mà đi xem vị tam tiểu thư này một chút. Thăm dò xem sao, nàng tổng cảm
giác tiểu cô nương này không đơn giản.
Nguyệt Dao ở trong
thư phòng với Chính ca nhi hai tỷ muội đang cùng nhau luyện tự. Xảo Lan
đi vào hồi bẩm nói mấy vị đại cô nương bọn họ đi sang đây thăm Chính ca
nhi.
Nguyệt Dao nghe được Xảo Lan nói câu này thần sắc liền
trở nên quái dị. Chính ca nhi đã đến chỗ này ở hơn một tháng. Muốn nhìn
sớm nên tới thăm rồi, vì cái gì mà lúc này mới đến. Trong hồ lô của bọn
họ là bán thuốc gì a. Nhưng bất kể như thế nào, nếu bọn họ đã nói là đến đây nhìn Chính ca nhi, tự nhiên là phải dẫn theo Chính ca nhi đi qua đó gặp mặt rồi.