Cổ ma ma đúng là vì
sanh kế suy nghĩ. Nhi tử bà ta hiện giờ mới chỉ là một tú tài, sau này
còn muốn thi lên cử nhân, khảo tiến sĩ. Những thứ này không những cần
đến tiền bạc, còn cần có cả nhân mạch. Cứ như vậy mà rời khỏi Liên gia,
về sau không có tiền tiêu vặt hàng tháng, không có đồ Nguyệt Dao ban
cho, lại thêm không có đại phu nhân bên kia trợ giúp, sau này bọn họ lấy cái gì mưu sinh. Đi ra ngoài, cái này coi như là chặt đứt đường lui của mẹ con bọn họ. Thế này làm sao không khiến cho Cổ ma ma khủng hoảng.
Cổ ma ma không phải là không biết nhi tử muốn cho nàng thoát tịch, hắn
cũng nói nếu để đồng môn trong trường biết được hắn có một vị mẫu thân
làm nô bộc, đến lúc đó hắn làm sao mà ngóc đầu lên trước mặt mọi người
được nữa. Bởi vậy hắn vẫn luôn muốn bà thoát tịch thành người tự do. Lúc bà vừa đến kinh thành liền tự ý chạy đi cầu xin lão phu nhân.
Lúc bà ta biết được chuyện đó đã bị hù dọa xuất một thân mồ hôi lạnh. Nhi
tử bà nào biết đâu rằng sinh kế vốn gian nan. Không có nàng làm việc ở
Liên gia kiếm tiền bạc, thì kiếm ở đâu ra tiền bạc cung cấp hắn cho hắn
hoa tiêu phung phí. Nếu bà thực đi ra ngoài, cuộc sống sau này còn không biết sẽ khó khăn đến mức nào. Ngoại trừ vì sinh cơ, cũng còn vì tiền đồ của nhi tử không thể đi. Có cái chỗ dựa là Liên gia vốn là thư hương
môn đệ thế gia trăm năm, bất kể như thế nào sau này bà cùng nhi tử khẳng định chiếm được rất nhiều tiện lợi.
May là lúc đó tiểu thư
luyến tiếc bà ta, bà ta mới không phải đi. Việc này bà ta cũng đã cùng
nhi tử nói rõ, cho hắn biết chuyện này mang lại hậu quả có bao nhiêu
nghiêm trọng. Nhi tử biết sau cũng liền bỏ đi cái ý niệm này. Mà khiến
bà không rõ đó là, nhi tử đây cũng là làm sao, lúc trước không phải nói
tốt lắm, thời điểm chưa được trúng cử sẽ không đề cập tới việc này
nữa, làm sao đang hảo hảo lại vội vội vàng vàng chạy tới cầu ân điển
thả bà ta ra rồi.
Cổ ma ma không có oán giận nhi tử không
hiểu chuyện, mà chỉ ngấm ngầm hận Nguyệt Dao trong lòng. Nếu như nàng
(ND) ở chỗ lão phu nhân lại cầu thêm một lần ân điển nữa, thì dù lão phu nhân có muốn cho bà ta đi ra ngoài cũng không thành. Khổ cực cho cái
hài tử ăn sữa mình lớn lên, vậy mà lại là người ngoan tâm với bà như
thế. Nhưng mà ̣có oán hận hơn thế nào đi nữa, Cổ ma ma cũng tự biết rõ
có thể vãn hồi cục diện này cũng phải nhờ cậy vào Nguyệt Dao. Hôm nay
chỉ có thuyết phục tiểu thư cùng lão phu nhân nói, không nỡ rời bỏ bà ta thì bà ta mới có thể lưu lại: "Tiểu thư, tiểu thư, lão nô luyến tiếc
người, không thể rời tiểu thư. Tiểu thư, người không thể bỏ mặc lão nô
không quan tâm a!" Cổ ma ma đáy lòng thực kinh hoảng, mà cái nỗi kinh
hoàng này bắt nguồn từ việc Nguyệt Dao đối xử lạnh nhạt thờ ơ với bà ta
trong khoảng thời gian này. Trước đây bà ta tuy rằng cái gì cũng không
làm, thế nhưng tiểu thư vẫn đối xử với bà cực kỳ kính cẩn. Nha hoàn bà
tử bên dưới cũng đều nịnh bợ lấy lòng bà. Nhưng gần đây tiểu thư vẫn
luôn lãnh lạnh nhạt đạm mặc kệ bà ta, hạ nhân cũng không xem bà ta ra gì như trước nữa.
Nguyệt Dao nhìn bà ta ở trong sân nháo loạn, không ra hình dáng gì. Lãnh đạm nói: "Vào phòng rồinói." Nói xong, vào phòng. Rất nhanh, toàn bộ người trong chính phòng đều đi ra.
Cổ ma ma vừa vào phòng, liền vội vàng quỳ trên mặt đất cầu xin Nguyệt Dao khai ân, đừng đồng ý với lão phu nhân đưa bà ta ra ngoài. Nguyệt Dao
nhìn bà ta nói: "Ma ma ngươi không muốn đi ra ngoài, vậy cũng được."
Vẻ mặt Cổ ma ma vừa mới tỏ vẻ vui mừng, lại nghe Nguyệt Dao nói: "Chỉ cần
ngươi nói rõ hết mọi chuyện cho ta biết, nửa năm nay ngươi đã cùng Hoa
ma ma nói bao nhiêu chuyện về chi thứ hai chúng ta, đặc biệt là chuyện
tư gia cha ta để lại?"
Cổ ma ma bị nhất kích linh này của
Nguyệt Dạo dọa sợ, bất quá rất nhanh đã khôi phục lại. Cắn chặc răng có
chết cũng chỉ nói: "Không có, tiểu thư, lão nô chỉ cùng Hoa ma ma nói
vài chuyện xưa của Giang Nam mà thôi. Những chuyện khác Hoa ma ma dù có
hỏi, ta một chữ cũng không có nói."
Nguyệt Dao nét mặt bất
hiển hiện, nhưng trong lòng cũng chỉ lãnh tiếu. Thật sự coi bản thân
mình là một đứa bé tám tuổi ngu ngốc không biết gì mà. Nói một cái vú
nuôi của mình cứ cách năm ngày ba bữa đều cùng ma ma thân cận của đại
phu nhân nói chuyện phiếm lại chỉ là trò chuyện vài cái chuyện xưa cảnh đẹp ơ Giang Nam, cái quái gì gọi là chuyện xưa? Chẳng lẽ còn có thể trò chuyện nói Giang Nam phong cảnh đẹp như tranh vẽ sao.
Nguyệt Dao khinh khinh tiếu mà nói: "Thật vậy sao? Ta còn tưởng rằng ngươi nói cho Hoa ma ma rằng chi thứ hai chúng ta gia tư phong phú, trong tay tổ
mẫu cầm cũng chưa tới phân nửa gia tài? Chi thứ hai còn dư lại gia tư
đều ở tại trên người của ta sao?" Không có, không có mới là lạ!
Cổ ma ma toàn thân đều cứng ngắc. Bất quá rất nhanh tỉnh ngộ lại, vội vã
kêu oan uổng: "Tiểu thư, lão nô không có nói. Tiểu thư là do chính tay
lão nô uy nãi mà lớn, lão nô làm sao có thể làm chuyện bán đứng tiểu thư như vậy được."
Nguyệt Dao trên mặt tiếu dung mãn mãn: "Nga, nếu không phải là do ngươi nói. Làm sao Nhị tỷ tỷ biết được mà đi hỏi
ta chứ? Còn có, chỗ này của ta phàm là có gió thổi cỏ lay gì, Đại bá mẫu nơi ấy đều biết hết cả. Ngươi bảo không phải là ngươi nói, Vậy ngươi
nói cho ta biết, là ai nói?"
Cổ ma ma kêu to oan uổng: "Tiểu thư, trong viện có nhiều nha hoàn như vậy, còn có rất nhiều kẻ miệng
mồm nói lảm nhảm. Tiểu thư, nhất định là có người hãm hại ta. Tiểu thư,
nhất định là đại phu nhân vì muốn ly gián ta với tiểu thư mà làm ra
chuyện này để vu oan hãm hại ta. Tiểu thư, người nghìn vạn lần không
thể trúng âm mưu quỷ kế của đối phương. Tiểu thư, lão nô thật sự không
có nói. Nếu lão nô thực sự nói ra, lão nô nguyện bị trời đánh, ngũ lôi
oanh đỉnh, sau này chết đi sẽ xuống tận mười tám tầng địa ngục."
Bên ngoài Hoa Lôi cùng Xảo Lan nghe được Cổ ma ma vậy mà dám mở miệng mắng
nhiếc tiểu thư, liền bị hù dọa đến xanh cả mặt. Lập tức chạy vọt vào.
Xảo Lan và Hoa Lôi vừa tiến vào, nhìn thấy Nguyệt Dao lệ rơi đầy mặt, vẻ
mặt bi thống mà nhìn Cổ ma ma. Hiển nhiên, chuyện xảy ra vừa rồi đã làm
tiểu thư cực kỳ thương tâm.
Xảo Lan cả giận nói: "Cổ ma ma,
nếu không phải nhìn ngươi là vú nuôi của tiểu thư, chỉ bằng những lời
điên loạn ngươi vừa mới nói mà lôi ra loạn côn đánh chết cũng không quá
chút nào."
Cổ ma ma vừa rồi cũng là bị mất khống chế, bây
giờ hồi thần lại cũng tự biết mình đã phạm vào sai lầm lớn. Nhưng khi
nhìn sang Nguyệt Dao vừa rồi cố ý kích động bà ta điên cuồng lúc này lại lệ rơi đầy mặt, trông thật sự bi thống, bà ta liền không biết nói cái
gì cho phải. Bà ta đối với người trước mặt này, chỉ có cảm giác thực xa
lạ. Đây không phải, không phải là tiểu thư của mình, nhất định không
phải.
Nguyệt Dao được Hoa Lôi trấn an một hồi, cũng ngừng
khóc : "Ngươi là vú nuôi của ta, tổ mẫu làm như vậy cũng đã vì muốn tốt
cho ngươi. Hiện tại cũng thôi đi, ân huệ của tổ mẫu, cho ngươi phong
phong quang quang thể thể diện diện mà đi, làm sao lại thành chuyện
không tốt kia chứ! Vú nuôi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ thường xuyên cho
người đi xem ngươi."
nô tài phản chủ chỉ có một con đường là chết. Thế nhưng Nguyệt Dao cũng không nguyện ý dùng cách này xử trí Cổ
ma ma. Xử trí Cổ ma ma như vậy, chỉ làm ô uế tay của nàng. Ở bên ngoài
ngây người mười năm, nàng cũng biết sinh kế ở thế giới bên ngoài cùng
trong nội trạch là hoàn toàn khác nhau. Bên ngoài muốn sinh tồn không dễ dàng chút nào. Thả bọn họ đi ra ngoài, chỉ dựa vào một cái quả phụ như
Cổ ma ma cung cấp nuôi dưỡng nhi tử xem sách, tiến học, làm sao có thể
dễ dàng được. Không có Liên gia giúp đỡ, nhi tử bà ta cả đời này đừng
mong ngẩng mặt lên nổi. Kinh thành cũng không phải là chỗ mà tùy tiện ai cũng có thể đứng ổn gót chân.
Cổ ma ma trừng lớn con ngươi
mà nhìn Nguyệt Dao. Bà ta biết, Nguyệt Dao đây là đang dùng nhi tử uy
hiếp bà, nếu là bà ta dám nói loạn ra bất cứ điều gì, sẽ không chỉ có bà ta, mà ngay cả nhi tử cũng sẽ bị liên lụy vào. Đến lúc này bà ta biết
ra rời khỏi Liên phủ đã thành định cục rồi.
Cổ ma ma tê liệt ngã xuống đất, sau này bà ta cùng nhi tử phải làm sao mà sống.