Nguyệt Hoàn nhận lấy chén nhỏ điền sứ trắng, nhìn cái chén nhỏ nhẵn nhụi xinh
đẹp, Nguyệt Hoàn cũng nhịn không được mà cảm thán những thứ thủ công mỹ
nghệ này của cổ nhân cũng đều lưu thất rồi.
Uống xong sau,
Nguyệt Hoàn lại hỏi: "Tam tiểu thư mẫu gia còn có người nào không?"
Nhưng đừng nói sẽ còn có một cái “Bảo Ngọc” ca ca đi. Ân, mà cho dù có
một Bảo Ngọc ca ca, thì cái Tam muội muội này cũng không phải Lâm muội
muội. Hơn nữa Tam muội muội bây giờ là ở tại trong nhà mình, cũng không
phải đi ăn nhờ ở đậu. Bởi vậy cũng sẽ không bị thân thế làm liên lụy mà
bi thương. Nhưng vạn nhất còn có một cái Cổ mẫu tiếp nhận đi theo nữa
thì sao. Đến cuối cùng lại cùng Bảo Ngọc ca ca sinh ra tình cảm gì, ân,
đến lúc đó nàng lại khuyên bảo tiểu cô nương này không nên đi Mã phủ là
được rồi (Lời tác giả: ngươi thật tình suy nghĩ nhiều, tam tiểu thư nếu
để cho Mã phủ nuôi, Liên gia làm thế nào mà ngẩng mặt nhìn thế nhân
này). (Lời của editor: Linxu: vì cớ gì mà toàn để tam muội chứ k phải
tam tỷ vậy bà tác giả. Hay đây là đang ns vs tư cách của Chu Tình mà k
phải NH nên để muội. Thôi chế chịu để nguyên văn vậy.)
Tô di nương cười nói: " Thân cữu cữu Tam tiểu thư là Mã đại nhân bây giờ đang nhậm chức ở Lễ bộ, là quan chính tứ phẩm. Ta nghe nói Mã đại nhân cực
kỳ thương yêu tam tiểu thư, vẫn luôn muốn nhận tam tiểu thư đưa về đó
nuôi. Bất quá tam tiểu thư trước nay đều một mực sao chép kinh thư, tạm
thời còn chưa có đi bái phỏng Mã phủ."
Nguyệt Hoàn nghe xong nở nụ cười, thật là nàng suy nghĩ bù đắp nhiều rồi. Cái tam tiểu thư
này mẫu gia cũng không phải là Cổ phủ kia, nàng thân cữu cữu chính là
quan lớn, đối với nàng cũng vạn phần thương yêu. Ân, hy vọng Tam muội
muội sẽ không phải nhận kết cục như Lâm muội muội (Nguyệt Dao ai oán
liền: Đời trước ta còn không có may mắn như Lâm muội muội đâu, chí ít
lúc nàng ấy chết chính là chết thanh bạch, sạch sẻ mà chết). (Linxu: ng
ta chết vì bị hãm hại mất ng thương, còn cô chết vì ngu mà bảo sao … Ấy
đừng rủa ta như vậy, ta đang ns thật .)
Đình Lễ nghe A Quý
nói biến hóa của Nguyệt Dao trong khoảng thời gian này. Cau mày lại,
nhưng cuối cùng chẳng qua cũng là cho A Quý đi gọi Đình Nghi đến. Sách
cũ mà Nhị thúc chú giải quá, đều ở tại chỗ Đình Nghi. Đình Nghi nay cũng đã là tú tài. Năm nay muốn tham gia thi Hương. Những quyển sách này đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng bao lớn. Đương nhiên, cái gọi là
không nhiều chỗ đại dụng chỉ là đối với những người đã qua đồng thử như
Đình Nghi mà nói. Phụ thân của Nguyệt Dao vốn là Thám Hoa lang, hơn nữa
còn là một Thám Hoa lang học vấn phong phú có tài. Thư tịch Thám Hoa
lang phê bình chú giải, đối với rất nhiều người mà nói, đây chính là thứ có tiền cũng mua không được.
Đình Nghi nghe xong cái gì đều không nghĩ mà nói: "Tốt, đợi đệ trở về liền sai người đưa qua cho Tam
muội muội." Đình Nghi đây là không nghĩ nhiều, hắn vốn cho rằng Nguyệt
Dao làm như vậy cũng không gì đáng trách. Trở lại sau liền đem toàn bộ
những thư tịch này tìm lấy xếp chỉnh tề. Kêu tùy tùng đem những thư tịch toàn bộ đều đưa đi Lan Khê viên.
Nguyệt Dao nhìn đến lác
đác mười mấy quyển sách đưa về tới, trong lòng có chút thất vọng. Bất
quá suy nghĩ một chút nàng cũng thoải mái. Đại đường ca đã có tiếng là
Cử nhân, mùa xuân sang năm vi muốn kết quả. Nhị đường ca rất nhanh cũng
sẽ tham gia thi Hương năm nay.
Đình Lễ không nghĩ sai,
Nguyệt Dao đúng là muốn lấy trở về toàn bộ thư tịch của cha nàng. Những
sách này đối với Chính ca nhi mà nói có tác dụng rất lớn. Mà mấy quyển
sách khác, cũng phải chờ Chính ca nhi đi học đường mới có thể sử dụng.
Tạm thời cứ như vậy, lúc này có hơn mười quyển sách, cũng đủ Chính ca
nhi học rồi.
Nguyệt Dao là vốn dự định trước để bản thân
nhìn qua, nàng đem những thứ trong sách vở suy xét thấu triệt, sau trở
lại chỉ bảo cho Đình Chính. Đương nhiên, đây cũng phải chờ Chính ca nhi
nhận hết chữ rồi hãy nói.
Đình Lễ cùng Đình Lễ nghĩ việc này cũng chỉ là việc nhỏ không đáng nói. Thế nhưng chuyện Bình An đi đưa
sách sang Lan Khê viện cho Nguyệt Dao, rất nhanh Mạc thị liền biết. Mạc
thị liền cố ý hỏi chuyện này. Biết là đưa sách, hơn nữa còn là do Nguyệt Dao muốn sách. Mạc thị trong đầu nghĩ không ổn. Nha đầu này bây giờ chủ ý càng lúc càng lớn. Đã không phải là người mà người bên cạnh có thể
thao túng được như trước.
Đình Nghi cũng không biết Mạc thị
đang suy nghĩ việc này. Rất thành thật mà thưa: "Nương, những sách này
nguyên bản chính là mượn đi từ Lan Khê viện. Bây giờ Chính ca nhi cần
học, vậy cũng đến lúc nên trả lại rồi."
Mạc thị vẻ mặt hòa
ái nói: "Cái gì mà của Lan Khê viện, đó cũng sách của Liên gia. Dùng qua ngọ thiện sau các ngươi nên trở về thư phòng mà đọc sách qua. Đã trì
hoãn hơn nửa ngày. Bây giờ đang là lúc khẩn yếu quan đầu vạn vạn không
thể lười biếng." Thời gian nghỉ ngơi là hai ngày, thế nhưng Mạc thị
dường như không muốn để cho bọn họ vì ở nhà, mà làm chậm trễ công khóa.
(Linxu: tư tưởng hay quá, cái gì cũng của Liên gia sao k nói trắng ra là vô cái nhà này thì cái gì cũng của riêng bà đi cho rồi, cướp của mà k
ngượng, ns mà k dị. Mặt dày thiên hạ vô địch.)
Đình Lễ cùng Đình Nghi cung kính mà ứng.
Mạc thị chờ nhi tử đi rồi, sắc mặt nghi ngờ nói ra: "Tam nha đầu náy rốt
cuộc là muốn hát xướng ra cái gì a." phương pháp của Nguyệt Dao càng
ngày càng làm cho Mạc thị xem không rõ. Đang nói, đã nghe bên ngoài
truyền lời Nhị cô nương tới thỉnh an phu nhân.
Mạc thị nghe
được Nguyệt Băng tới đây, nghĩ tới sự tình nữ nhi làm ra lần này. Bà ta
liền đau đầu. Nguyệt Dao suy đoán không sai chút nào, chuyện Nguyệt Hoàn ngã đập đầu hôn mê đúng là do Nguyệt Băng gây nên. Lúc đó Nguyệt Băng
bởi vì bị Mạc thị quở trách nên vô cùng phẫn nộ, thấy Nguyệt Hoàn lại
đây lấy nàng ra xuất kỳ cho hả giận. Kết quả là đem Nguyệt Hoàn đẩy ngã
trên mặt đất khiến cho đầu bị đập xuống chảy máu mà ngất đi. Mạc thị bấy giờ biết được liền lập tức che miệng toàn bộ hạ nhân, cái này mấu chốt
trước tự nhiên là không thể trách phạt Nguyệt Băng rồi. Nguyệt Băng ban
đầu sợ hãi nên an phận mấy ngày, đến khi thấy Tứ cô nương không có việc
gì lại khôi phục như lúc trước.
Mạc thị tâm âm thầm lo lắng, không được. Cái tính tình này của nữ nhi nhất định phải câu tỉnh lại.
Nếu bà còn để tùy ý nàng tiếp nữa thì đó không phải là thương yêu nữ
nhi, mà là hại nàng. Phải mau chóng tìm một giáo dưỡng ma ma thật tốt,
đem lễ nghi quy củ dạy hảo tới. Bằng không, chờ đến lúc giữ hết hiếu kì
mấy người tỷ muội cùng nhau ra cửa, đến lúc đó tam nha đầu đã có thể đem nữ nhi nhà mình đè bẹp, bỏ qua rồi.
Nguyệt Dao cuộc sống
bây giờ cũng có mấy điểm đại biến. Buổi sáng, trong lúc Đình Chính tại
sớm tinh mơ đọc bài, nàng ở trong phòng đánh Ngũ cầm hí. Bởi vì Ngũ cầm
hí trông chướng tai gai mắt, nàng muốn là thục nữ chính là nhất định
không thể ở trước mặt người ngoài làm mấy cái động tác bất nhã như thế.
Đối với Hoa Lôi và Mộ Thu, Xảo Lan nàng nói đây là vì muốn giúp cho
thân thể tốt hơn, về sau lại có Đường đại phu chứng thực làm như vậy quả thực đối thân thể nàng thích hợp, bọn họ khuyên can vài lần vô dụng
liền không nói nhiều hơn nữa.
Đánh xong Ngũ cầm hí, Nguyệt
Dao bắt đầu luyện lực tay. Muốn viết ra một bút chữ tốt, tay nhất định
phải có đầy đủ lực. Bằng không cánh tay nàng nếu vô lực, chữ viết ra sẽ
nhẹ bỗng, không ra được thần vận của nó.
Mỗi sáng sớm nàng
đều luyện tập ra một đầy đầu mồ hôi, trước khi dùng bữa còn phải tắm rửa thay y phục lại. Trong viện nàng lại không tiểu trù phòng, chỗ múc nước lại xa. Thật tình rất bất tiện.
Nguyệt Dao lau sạch mồ hôi, liền nghe Hoa Lôi nói nước đã chuẩn bị vừa vặn. Vừa cười vừa nói:
"Không có việc gì, bây giờ trời còn nóng. Lại chờ thêm mấy ngày nữa, ta
nói với tổ mẫu một tiếng." chỉ là Nguyệt Dao không nói bây giờ nàng sẽ
đi nói với tổ mẫu, là bởi vì nàng bây giờ còn đang trong một năm áo đại
tang. Tháng sau liền đầy chín tháng hiếu kỳ. Bây giờ thiên khí cũng rất
tốt, không đến mức lạnh cơm lãnh món ăn mà nói. Chờ trời trở lạnh, nàng
nói ra cũng là thích hợp làm. Như vậy tốt hơn nhiều so với tới lui đại
trù phòng lại còn đặc biệt làm cơm riêng cho nàng. Mạc thị còn đang mong muốn nàng ăn nhiều một chén tổ yến, để làm Liên gia từ trên xuống dưới
ai ai cũng biết. Có như vậy mới không hổ cái danh tiếng hậu đãi, yêu
thương nàng của bà ta.