Xảo Lan bưng nước trà tiến vào phòng, bước chân nhẹ nhàng không gây chút
tiếng động. Cũng không dám quấy rối hai vị chủ tử, nhẹ nhàng đặt ly
xuống. Thanh âm của Xảo Lan nếu không để ý nghe, cũng đều không thể nghe được.
Nguyệt Dao có chút cảm giác, quay sang nhìn Xảo Lan một cái.
Xảo Lan hoảng hốt: "Tiểu thư, nô tỳ có làm chuyện gì không thích hợp sao?"
Xảo Lan tự đánh giá bản thân nàng cũng không có làm gì sai nha.
Nguyệt Dao để sách trong tay xuống nới: "Sau này bất kể là ở trong thư phòng,
hay phòng ngủ của ta, ta không cho gọi các ngươi, các ngươi không ai
được đi vào." Không chỉ mình Xảo Lan, kể cả có là Đặng ma ma đi nữa cũng đều giống nhau. Nàng không có gọi, bất kỳ ai không được phép bước vào.
Xảo Lan nghe được nói là các ngươi, mà không phải là nàng, tâm liền phóng
khoán buông ra. Chỉ cần không phải là nhằm vào một mình nàng thì tốt
rồi: "Là, sau này nô tỳ sẽ chú ý."
Nguyệt Dao gật đầu một
cái nói: "Ân. Xảo Lan, ta nghe Hoa Lôi nói ngươi là mua từ bên ngoài
vào. Nhà ngươi ở nơi nào, trong nhà còn có những ai?" Nàng phải phòng bị Mạc thị mua chuộc thân nhân Xảo Lan, từ đó uy hiếp cưỡng bức Xảo Lan
làm chuyện bất lợi với nàng. Cho nên trước khi mọi chuyện xảy ra hỏi rõ
vẫn là tốt hơn.
Sắc mặt Xảo Lan bình tĩnh: "Tiểu thư, nô tỳ
từ lúc năm tuổi đã bị bán vào trong phủ đệ. Đến bây giờ cũng đã được
chín năm rồi, nhà ở nơi nào, trong nhà có ai, nô tỳ đều đã sớm quên
mất." Cho dù nàng có nhớ được đi nữa, Xảo Lan cũng không thể nói. Nói
ra, đối với nàng không phải là chuyện tốt.
Ánh mắt của
Nguyệt Dao nhìn chằm chằm Xảo Lan, nhìn chăm chú ba giây đồng hồ sau,
nàng liền cười đến vân đạm phong khinh: "Thực sự cái gì đều không nhớ
sao?"
Xảo Lan hoảng hốt, lập tức quỳ trên mặt đất: "Tiểu
thư, nô tỳ không dám lừa gạt tiểu thư. Nô tỳ khi đó còn nhỏ tuổi, thực
sự cái gì cũng không nhớ rõ." Ánh mắt đó của tiểu thư, giống như có thể
nhìn xuyên suốt mọi thứ mà thấu vào sâu trong nội tâm nàng.
Nguyệt Dao cũng không tiếp tục truy cứu: "Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói của
mình. Ta đối với ngươi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần ngươi an
an phận phận ở bên cạnh ta, toàn tâm toàn ý hầu hạ ta, ta sẽ không bạc
đãi ngươi. Nếu không. . ." Nếu không như thế nào, đó là điều không cần
nói. Người nào dám phản bội nàng, nàng cũng sẽ không giết họ, bởi vì sát nhân chỉ tạo thêm nghiệt. Nàng không muốn tạo nghiệp chướng, thế nhưng
nàng vẫn có biện pháp làm người cho phản bội nàng trải qua cuộc sống
không tốt đẹp gì.
Sau lưng Xảo Lan đều đã chảy đày một thân
mồ hôi lạnh. Là ai dám nói tam tiểu thư không hiểu tục sự, thanh cao
ngạo mạn không đem cái gì để vào trong mắt. Nàng mà biết được kẻ nào,
nhất định phải đâm mù người mắt hắn: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đối tiểu
thư quyết không hai lòng." Nô tài dám phản chủ, chỉ có một con đường
chết.
Nguyệt Dao cũng không định cùng Xảo Lan nói nhiều:
"Ngươi đi ra ngoài đi!" Nói xong lại tiếp tục dạy dỗ Chính ca nhi nhận
tự. Một ngày đêm cộng thêm một buổi tối, Chính ca nhi đã có thể nhận hai mươi chữ, so với tiến trình trước đó cũng đã nhanh hơn phần nào rồi.
Chính ca nhi viết chính tả hết mười tự mới ngẩng đầu đầu nói: "Tỷ tỷ, đệ đã
viết xong hết rồi." Nói xong liền đứng dậy, hai tay cầm bài vừa viết
xong, đưa tới trước mặt Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao nhận lấy,
khen ngợi một tiếng: "Uh, Chính ca nhi của chúng ta thật giỏi, một chữ
đều không sai." Tiểu hài tử, chính là cần được khích lệ nhiều hơn. Nhất
là Chính ca nhi lại càng cần đến khích lệ, như thế mới khiến cho hắn có
nhiều lòng tin hơn.
Chính ca nhi nghe xong khuôn mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Nguyệt Dao biết trong lòng Chính ca nhi vốn có ám ảnh, lo lắng cho mình không
cần hắn nữa, bởi vậy bình thường Nguyệt Dao vẫn luộ thuận theo hắn. Nàng nghĩ trước hết cần phải làm cho Chính ca nhi không cảm thấy sợ hãi nữa, sẽ không cảm thấy mình muốn vứt bỏ hắn. Chờ khi hắn tin tưởng hơn, cũng chậm chậm thích ứng hoàn cảnh, tất cả đều sẽ tốt hơn.
Hoa Lôi thừa dịp Nguyệt Dao nghỉ ngơi rảnh rỗi, đi tới nói: "Tiểu thư,
bảng chữ mẫu đã tìm được rồi." Mới vừa rồi là bởi vì Nguyệt Dao đang dạy Chính ca nhi nhận chữ, cho nên nàng không thể tới quấy rối.
Nguyệt Dao muốn nhìn bảng chữ mẫu mẫu thân lưu lại một chút liền nói: "Đi
xem." Nói xong lại bảo Chính ca nhi tiếp tục luyện tự, tự mình trở về
thư phòng nhìn bảng chữ mẫu.
Nguyệt Dao tiếp nhận bảng chữ
mẫu trong tay Hoa Lôi, lại vừa thất vọng vừa vui sướng. Thất vọng là,
đây không phải là bảng chữ mẫu nương lưu lại. Vui mừng chính là, cái
bảng chữ mẫu này, đây là bản dập. Bản dập là bản dùng chính là mặc thác
pháp. Phụ thân của Nguyệt Dao, Liên Đống Bác rất thích sưu tập những thứ bản dập khó tìm này, lúc rỗi rãnh lại thích phỏng theo đó mà viết.
Nguyệt Dao ở bên người phụ thân nhĩ huân mục nhiễm (tai nghe mắt thấy)
nhiều, cũng biết thêm không ít.
Nguyệt Dao vừa mở ra nhìn,
thấy tổng cộng mười tám cái chữ to. Nguyệt Dao cũng là người biết phân
biệt hàng tốt xấu, cái bản dập này là dùng khinh mực thác ra, thanh đạm
nhã khiết, hào phát giai hiện.
Hoa Lôi thấy Nguyệt Dao mở
bảng chữ mẫu ra nhìn, không nhịn được mà nói: "Tiểu thư, những chữ này
thật xinh đẹp. Nhìn chúng tựa như nhiều đóa mai hoa nở rộ vậy."
Nguyệt Dao nhẹ giọng mà nói: " Mai Hoa Triện thể, viến khan vi hoa, cận khán
vi tự, hoa trung hữu tự, tự lý tàng hoa, hoa tự dung vi nhất thể." (
nhìn xa tựa như hoa, nhìn gần là mới thấy chữ, trong hoa có chữ, trong
chữ ẩn hoa, hoa cùng chữ hợp thành một thể ).
Nguyệt Dao
nhìn đến lạc khoản thấy được thời gian niên kỷ, mới biết bảng chữ mẫu
này vậy mà lại là đồ Đường triều lưu truyền xuống, đây cũng là một món
đồ cổ vô giá. Vật này, chính là có thiên kim vạn lượng cũng khó mà cầu.
Nếu nàng đoán không sai, mẫu thân trước kia là mô phỏng theo mười tám
chữ mẫu trong bản dập này mà viết, sau đó mới viết nên một tay mai hoa
triện xinh đẹp làm cho người người hâm mộ.
Hoa lôi líu lưỡi: "Thật đẹp a. Tiểu thư, người định dùng cái chữ này mà thiếp theo sao?
Nếu là học xong, sau này chữ viết của tiểu thư cũng sẽ xinh đẹp như
vậy."Tự thể xinh đẹp như vậy, chắc hẳn là không có mấy người có thể viết ra được. Đến lúc đó chữ của tiểu thư coi như là độc nhất vô nhị rồi.
Nguyệt Dao cười khẽ. Mai Hoa Triện đây là đem hoa mai tương khảm vào trong
chữ, khiến cho chúng trở thành một thể một cách tự nhiên nhất. Triện thể vốn là rất khó, chỉ đọc thôi cũng đã làm người ta u mê, cộng thêm hoa
mai điểm xuyết, lại càng trúc trắc khó hiểu. Thử nghĩ xem, ngay cả đọc
cũng gian nan như thế, thì đừng nói chi là học theo.
Nguyệt
Dao còn nhớ rõ kiếp trước có một lần tụ hội. Một cô nương nói mình có
thể viết được Mai Hoa triện, mọi người đều nhao nhao để cho cô nương đó
viết đến xem như thế nào. Cô nương kia viết quả thực rất đẹp, mọi người
ai cũng đều tán dương, thế nhưng nàng lại nghe được một cái tiểu thư
khác châm chọc mà nói, chỉ biết viết nên vẻ bên ngoài không thấy được
tinh tủy vậy mà cũng dám lấy ra mại lộng, không biết cái gì. Lúc đó đem cô nương viết chữ kia ngượng đến nổi muốn độn thổ.
Bất quá, có khó hơn nữa học nàng cũng muốn bắt chước học theo. Hơn nữa phải học
cho được, học cho tinh. Nghĩ tới đây Nguyệt Dao cúi đầu suy tư một
chút. Trong lòng cũng đã có tính toán.