Chính ca nhi vốn dĩ
không muốn, lại thấy Nguyệt Dao đã ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn. Vì vậy liền thuận theo ghé vào trên lưng của Nguyệt Dao, hai tay nhỏ gầy vòng
qua cổ của Nguyệt Dao, đầu nhỏ gục trên gáy Nguyệt Dao, nhỏ giọng khẽ
kêu một tiếng: "Tỷ tỷ, đệ tốt rồi."
Thân mình Nguyệt Dao
chấn động, thiếu chút nữa không khống chế được lại rơi lệ rồi, nhưng
cuối cùng cũng kịp đem nước mắt nơi đáy mắt nuốt trở về. Tương lai sau
này còn rất dài, con đường phía trước của hai tỷ đệ nàng cực kỳ gian
khổ. Chính ca nhi muốn bình an lớn lên được, thì trước tiên chính nàng
cũng phải bình an, thuận thuận lợi lợi, vậy nên nàng phải nghiêm túc trù tính.
Mộ Thu đứng ở một bên cũng thực lo lắng, nhưng cũng
biết rõ tính tình của Nguyệt Dao,muốn khuyên cũng khuyên không được. Nha hoàn bà tử hầu hạ Nguyệt Dao đều biết, tiểu thư đã nhận thức một việc
là đúng, thì dù thế nào cũng sẽ không thay đổi ý muốn ban đầu. Đây cũng
là điều trước đây khiến Hoa Lôi đặc biệt phát sầu, lo lắng không thôi.
Các nàng không thể khuyên giải, chỉ có thể ở một bên cẩn thận nhìn. Khả
nghìn vạn lần không nên thể một người té lại hai người ngã , chỉ sợ tiểu thư không chịu được mà ngã, thiếu gia cũng sẽ ngã theo.
Trịnh ma ma nhìn biểu hiện của Nguyệt Dao, lòng đầy nghi hoặc. Tam tiểu thư
tài tình cả phủ đệ trên dưới đều biết, đồng thời bản tính cũng thanh
cao như hệt Nhị lão gia. Nhưng bây giờ lại nhìn xem, có thể đối xử, quan tâm đệ đệ như vậy, đâu có chút nào gọi là thanh cao, cao ngạo kia chứ.
Này những lời đồn đều là bậy bạ, thực không đáng tin cậy chút nào.
Trịnh ma ma nghĩ lại cũng cảm thấy tiểu thư nhà mình bây giờ có chút lạ. Tiểu thư trước nay ngoại trừ thỉnh thoảng đến viện lão phu nhân thỉnh an,
thì vẫn luôn đóng cửa viện mình lại không bước ra ngoài một bước, sống
chết liều mạng sao chép kinh Phật. Vậy làm sao lại chuyển biến lớn như
vậy, bà có nghĩ thế nào cũng không ra.
Nguyệt Dao đi quả
thực rất chậm, nói thật, kiếp trước bản thân nàng ở thời điểm này thực
sự là người đại môn không ra nhị môn không bước.
Không giống
sau này đến sống ở am ni cô mới đem người dưỡng khá hơn nhiều, cũng
không đến nỗi mới chỉ đi vài bước đã không chịu được như bây giờ. Sau
nàng vì muốn một câu trả lời hợp lý, một thân một mình từ nơi ngàn dặm
xa xôi kia trở lại kinh thành cũng không có chút vấn đề gì.
Nhưng lúc này thân thể của nàng thực suy yếu quá mức, hơn nữa mấy ngày
hôm trước nàng cũng mới vừa ngã bệnh. Thế nên mới cõng Chính ca nhi đi
một đoạn đường ngắn, trán nàng đã đổ đầy mồ hôi.
Chính ca nhi thấy Nguyệt Dao mệt mỏi, cẩn thận nói: "Tỷ tỷ, tỷ để tự đệ đi đi! Đệ có thể đi được mà."
Nguyệt Dao nghe Đình Chính nói như thế, tâm nàng vừa cảm động lại vừa
tự trách chính mình. Kiếp trươc nàng đã làm những việc gì kia chứ, thực
uổng một kiếp làm người, nàng cái gì cũng không làm được, cái gì cũng
chẳng có. Chính ca nhi dù có sinh ra không tốt đi nữa, bọn nàng cũng là
thân tỷ đệ ruột thịt cũng là huyết mạch tương liên, nàng đời trước, làm
thế nào lại có thể đem hắn bỏ qua mặc kệ không quan tâm đến. Thế nào
cũng không biết chiếu cố thật tốt chính ca nhi chứ!
Nguyệt Dao còn chưa lên tiếng, Hoa Lôi mở miệng, trước nói: " Thiếu gia, hay là để cho nô tỳ cõng người, để tiểu thư nghỉ tạm một hồi, người có
chịu không. Thiếu gia yên tâm, tiểu thư vẫn sẽ ở bên cạnh người."
Chính ca nhi không biết vì sao Nguyệt Dao lại khóc, chỉ biết dùng tay
nhỏ xoa nước mắt Nguyệt Dao vẫn đang chảy xuống nói: "Tỷ tỷ, đệ để cho
nàng cõng ."
Nguyệt Dao gật đầu, nàng cũng thực không
chịu nổi nữa rồi. Lại cõng đi tiếp thực có thể lại muốn ngất đi nữa
rồi. Té xỉu cũng không quan hệ gì, có chính là sợ tổ mẫu thấy thân thể
nàng không tốt, không thích hợp dạy dỗ Chính ca nhi. Lúc này đưa Đình
Chính tới tiền viện, không có một người có thể tin được, nàng thực lo
lắng.
Nguyệt Dao thả Chính ca nhi xuống sau, Hoa Lôi
liền cõng Chính ca nhi, Mộ Thu đỡ Nguyệt Dao, đoàn người nhanh chóng trở về Lan Khê viện.
Tiểu nha hoàn giữ viện tử nhìn Nguyệt
Dao mang về một đứa bé trai, liền giật mình. Bất quá vừa nghe Hoa Lôi
nói đây là Đình Chính thiếu gia, mọi người đều không ngoài ý muốn.Hoa
Lôi lập tức phân phó nói: "Mau, đi đem sương phòng thu thập ra cho thiếu gia ở."
Cổ ma ma nhận được tin tức, vốn chỉ cho rằng
Nguyệt Dao là nhất thời tâm huyết dâng trào mà thôi. Đến gian phòng thấy Nguyệt Dao thật đem chính ca nhi nhận trở về, sắc mặt cũng đều bị hù
đến xanh hết cả rồi.
Nguyệt Dao nhìn Cổ ma ma lóe ra bộ
dạng kinh nghi bất định, nghĩ lại cũng là chính bà ta vẫn luôn ở bên tai nàng nói Chính ca nhi xuất thân ti tiện, chậm chạp đờ đẫn, là một kẻ
ngu si không chịu được. Bởi vì nói đi nói lại nhiều lần, khiến bản thân
nàng, vốn cũng đã tự cho mình là thanh cao liền sinh ra tâm tư khinh
thường, căm ghét Chính ca nhi. Về sau Hoa Lôi cũng ở trước mặt nàng nói
đến Đình Chính vài lần, thế nhưng nàng bởi vì chán ghét, thế nên chẳng
quan tâm đến Chính ca nhi. Chính ca nhi chết non sớm, cái ác phụ ăn cây
táo rào cây sung này cũng chiếm phân nửa trách nhiệm.
Nguyệt Dao trong mắt hiện lên thần sắc âm ngoan . Nàng quả thực không
muốn tiếp tục nhìn cái kẻ bán chủ cầu vinh ở bên mình nữa. Xem ra sắp
tới nàng cũng phải hành động nhanh hơn một chút rồi.
Một bên phân phó Mộ Thu: "Đi nấu nước nóng mang tớ đây."
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút lại nói: "Đông Tình, ngươi đi đem thất thanh đoạn trong kho lấy ra. Các ngươi lập tức nhanh tay làm vài bộ xiêm y cho
Chính ca nhi. Y phục bây giờ của hắn thực không thể lại mặc tiếp nữa
rồi." Bây giờ là mùa hè, xiêm y cũng giản đơn. Vài cái nha hoàn thức một ngày đêm cũng có thể chế ra một hai bộ đi.
Nguyệt Dao
có hai nhất đẳng đại nha hoàn bên người, Mộ Thu cùng Hoa Lôi; bốn nhị
đẳng nha hoàn là Đông Tình, Đông Mai, Tế Quyên, Tế Vũ. Sáu nha hoàn này chính là do Mã thị tỉ mỉ chọn lựa vì Nguyệt Dao.
Đông
Tình vội vàng đi sang khố phòng tìm vải bố. Tất cả đồ cưới, điền trang
cửa hàng khế ước của Mã thị đều ở trong tay lão phu nhân. Thế nhưng
những thứ bồi gả khác, tỷ như sa tanh đồ trang sức và vân vân, lão phu
nhân chính là đặt ở Lan Khê viên, cũng là có ý đưa Nguyệt Dao tự xem mà
sử dụng.
Nguyệt Dao tự mình mang Chính ca nhi đi tắm. Tế
Quyên cùng Tế Vũ ở bên cạnh hỗ trợ nàng. Mộ Thu cùng Hoa Lôi, còn có
Đông Tình mấy người các nàng với việc Chính ca nhi vào trong viện ở đều
thật tâm hoan nghênh. Tiểu thư mỗi ngày chuyện gì cũng không tưởng, việc gì cũng không làm chỉ biết sao hiếu kinh, mỗi ngày đều đắm mình trong
bi thương sầu khổ. Đến nỗi thân thể càng ngày càng kém, đều đã hôn mê
hai lần rồi. Tiểu thư như vậy để cho bọn họ cả ngày luôn phải lo lắng đề phòng. Lúc này Chính thiếu gia tới rồi, tiểu thư tổng yếu phải chiếu cố Chính thiếu gia, có sự tình để làm chia bớt lực chú ý, bi thống cũng
liền giảm bớt chút nào đi.
Nguyệt Dao vừa mới cùng Chính ca nhi nói chuyện, chợt nghe thông báo Mạc thị tới viện thăm nàng.
Nguyệt Dao đích thân đi ra nghênh đón Mạc thị, thấy Mạc thị thay đổi một thân
đinh hương hồ điệp bồ đào vân áo tử, rơi xuống hồ hàng làm mặt tống
váy.( Đoạn này k biết làm sao thôi để nguyên luôn ai biết chỉ t vs ) Nét mặt lộ nụ cười từ ái, một bộ dáng trang tựa Bồ Tát.
Nguyệt Dao nhìn Mạc thị phúc phúc thân: "Bá mẫu."
Mạc thị đi tới, nét mặt hiền lành: "Con đấy, đứa ngốc này, sao lại cùng bá
mẫu khách khí như vậy? Có chuyện gì cứ nói bá mẫu là được."
Nguyệt Dao phải dùng toàn bộ sức lực, mới kiềm chế được chán ghét ở tận đáy
lòng. Cúi đầu ngại ngùng đều thưa: "Bá mẫu phải để ý quản lý sự tình
trong phủ đệ đã cực khổ lắm rồi. Nguyệt Dao thế nào còn có thể vì chút
chuyện nhỏ này đi quấy rối bá mẫu, này cũng quá bất hiếu." Nếu ngươi
thật có lòng, làm sao đến cả y phục mặc vừa thân Đình Chính cũng đều
không có.
Hạ nhân vốn toàn bộ chính là xem nét mặt
chủ tử mà làm việc, đều nâng cao đạp thấp, Mạc thị nếu thật sự có lòng
quan tâm, Đình Chính cũng không cần ăn những thứ đau khổ này. Kỳ thực
đời trước do nàng phạm vào sai lầm, có rất nhiều chi tiết sơ hở thực dễ dàng nhận ra Mạc thị đối với nàng không phải là thực sự thiện tâm.
Chữ hiếu này, thực làm cho Mạc thị kiểm nhất trừu đi. Nghe thật êm tai,
nhưng là những lời này như thế nào bà lại cảm thấy không được xuôi tai
như vậy kia chứ. Hiếu thuận, hai từ này chỉ có đối với thân phụ mẫu mới
có thể dùng tới mà nói. Đối với người là bá mẫu như nàng ta vẫn là không dùng được cái nhãn tự này.
Mạc thị cười vỗ vỗ mu bàn tay
của Nguyệt Dao: "Bá mẫu biết con một hài tử hiếu thuận, còn là một người thực tâm. Nhưng mà, dù bá mẫu có bận rộn nhiều hơn nữa, cũng không có
khả năng bận rộn đến mức đem chuyện của con bỏ qua một bên mà không để ý tới tới. Nguyệt Dao, con cùng bá mẫu nói thật đi, có phải mấy ngày nay
có người khi dễ con hay không?"
Nguyệt Dao lắc lắc đầu:
"Có tổ mẫu cùng bá mẫu quan tâm chăm sóc như vậy, người nào lại dám khi
dễ con. Thêm nữa theo lý mà nói Liên phủ ta sâm nghiêm, cũng không có nô tài nào dám có lá gan lấn chủ." Lời nói này được quả thực nói thật. Năm đó, trước khi Trầm gia từ hôn, cứ xem như toàn bộ tiền tài trên người
nàng đều bị bà ta lấy đi, dù vậy ở trong phủ cũng không ai dám minh mục
trương đảm mà chậm trễ nàng. Chỉ cần nàng vẫn còn giới trị lợi dụng, Mạc thị chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng.
Mạc thị thấy lời Nguyệt Dao nói quả thực phát ra từ nội tâm, do dự một chút. Chỉ là bà
mẫu đều đã lên tiếng, bà lúc này phải tới, cũng muốn thử thám thính một
chút xem thái độ Nguyệt Dao là như thế nào.
Mạc thị
không nghĩ ra, nha đầu này đương hảo tốt như vậy làm sao lại nhớ tới, đã vậy còn muốn dẫn kẻ ngu này đến bên người. Mạc thị chính là trăm phần
chướng mắt Chính ca nhi. Ngây ngốc, đi ra ngoài nói là Liên gia hài tử
chỉ mới nghĩ tới thôi đã thấy thật mất mặt.
Luôn luôn thanh cao, tự ngạo Dao nha đầu làm thế nào lại như vậy. Chẳng lẽ là có
người bên cạnh khiêu khích. Cũng không nên nha! Mạc thị bỗng chốc sờ
không rõ nước cờ của Nguyệt Dao rồi.
Nguyệt Dao thấy
Mạc thị một bộ bộ dáng suy tư, nghĩ Mạc thị cố ý tới một lần, sợ là lo
lắng Chính ca nhi đến bên người nàng sẽ chọc cho phát ra sựu tình ngoài ý muốn gì. Nghĩ biện pháp muốn đem Chính ca nhi na đi ra ngoài. Lúc này
nàng còn không có người có thể tín nhiệm để đưa đến bên người Chính ca
nhi đâu. Tỷ đệ hai người cũng vừa mới vừa gặp mặt, nàng chắc là sẽ không cho Đình Chính đi ra.
Nguyệt Dao nắm tay, nét mặt bi
thương: "Bá mẫu, mới vừa rồi con thấy cái bà tử kia khi dễ Chính ca nhi, con rất khó chịu. Con đây là một người tỷ tỷ, vậy mà không biết đệ đệ
mình mỗi ngày cơm đều ăn không đủ no, phải chịu đói bụng, còn bị bà tử
hạ nhân chỉ vào mũi mắng, thậm chí còn muốn đánh hắn. May là mẫu thân
báo mộng cho con. Bằng không, Chính ca nhi nếu thật có tam trường lưỡng
đoản gì, huyết mạch duy nhất của phụ thân đều sẽ không còn nữa rồi. Con
dù có sao chép hiếu kinh nhiều hơn nữa, thì cũng có được ích lợi gì kia
chứ ?" Đều không cần dùng ngoại vật, nước mắt ba ba liền rơi xuống.