Ma Thần đe dọa nàng
vài câu rồi biến mất, nàng cũng chưa kịp hỏi hắn muốn một chút máu của
nàng, hay toàn bộ máu đây? Dư Ảnh thấy mình giống như con lợn dưới trần
gian, được nuôi nhốt trong lồng đợi ngày làm thịt. Không gian của nàng
được giới hạn trong chiếc vỏ sò bằng băng, còn kẻ ngày ngày đến chăm
nuôi nàng, lại là sinh vật xấu xí tên Hắc Điểu kia.
Hắc Điểu
dường như là kẻ cô đơn, mỗi lúc mang đến thức ăn, quần áo cho nàng đều
ngồi lại lê la nói chuyện thêm một lúc lâu. Ả chủ yếu khoe khoang các
chiến tích của mình, đã giết được bao nhiêu thần tiên, bắt cóc được bao
nhiêu con người. Dĩ nhiên Dư Ảnh không hào hứng về chuyện đó, thế nhưng
đây lại là nguồn thông tin vô giá về thế giới này. Nàng hỏi: “Chẳng lẽ
ngươi cứ ru rú trong chỗ này không bao giờ ra ngoài? Ngươi biết gì về
thế giới ngoài kia?” Hắc Điểu vênh mặt nói: “Sao lại không biết? Đừng
quên ta là cánh tay đắc lực của Phụ Thần!” Sau đó ả bắt đầu ba hoa về
những điều mình biết về thế giới của thần tiên, con người. Dư Ảnh vừa
lắng nghe vừa há hốc miệng, tuy thông tin của ả hữu ích, nhưng nhân sinh quan của người này vặn vẹo đến khó tin. Hắc Điểu kết luận: “Thần tiên
các ngươi đều là kẻ có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tâm địa nhỏ nhen. Phụ
Thần trong lòng có trời đất, chính là bá chủ chân chính của trăm vạn thế giới ngoài kia!” Dư Ảnh tò mò hỏi: “Thật sự có hàng trăm vạn thế giới
ư?” Ả kia trả lời: “Dĩ nhiên. Ngày nào Phụ Thần tìm được cánh cửa mở ra
những thế giới đó, Ngài sẽ khiến tất cả quỳ gối dưới chân mình.” Ả ngần
ngừ một chút, rồi nói: “Tính ra chỗ chúng ta đang ở cũng coi như là một
thế giới tách biệt với các cõi. Chỉ có điều thế giới này chưa được kiến
tạo, cho nên phần lớn không gian đều là hư vô.” Ả nhìn Dư Ảnh, đôi mắt
ti hí nổi lên thâm hiểm: “Không biết khi nào Phụ Thần mới đem ngươi ra
sử dụng đây. Ngày ngày bay lượn trong khoảng không tối đen này, ta cũng
thấy nhàm chán quá rồi.”
Trước mặt xuất hiện một cái bóng đen. Ma Thần đeo mặt nạ, lạnh lùng nói: “Lan Chi, sức khỏe của ngươi đã hồi
phục, có thể cho máu rồi.” Sau đó Dư Ảnh được sức mạnh vô hình nhấc lên. Lúc này trong đầu nàng chỉ có ý nghĩ, nếu bị rút cạn máu thành cái xác
khô, có phải là mộng cảnh của nàng cũng chấm dứt không?
Một lúc sau,
Dư Ảnh mới hoảng sợ nhận ra tư thế của nàng và Ma Thần có chút mờ ám.
Người nàng cứng đơ như khúc gỗ, bị cánh tay rắn chắc của kẻ kia ôm ngang bụng, thành ra lưng dán chặt vào lồng ngực của hắn… Giọng khàn đục của
Ma Thần truyền tới tai nàng: “Chướng khí của Ma Giới rất nặng. Không có
ta bảo vệ, ngươi sẽ bị thương.” Giọng nói có vẻ hiền hòa hiếm có.
Dư Ảnh hỏi: “Ông mang ta đi đâu?” Ma Thần chậm rãi đáp: “Ta cần mượn sức
mạnh của ngươi để xây dựng thế giới này từ hư không.” Dư Ảnh hỏi: “Ông
chẳng phải cũng là thần sao? Cớ gì phải mượn sức mạnh của kẻ khác?” Có
tiếng khùng khục phát ra từ sau mặt nạ. Ma Thần cười xong lại đáp:
“Những thứ ta tạo ra, không có bề ngoài dễ nhìn…”
Dư Ảnh nhớ lại khuôn mặt vặn vẹo của Hắc Điểu cùng những ma nhân bị giết trong rừng, đáy lòng nổi lên cảm thông sâu sắc…
Ma Thần dừng lại lơ lửng giữa không gian tối đen, cất giọng: “Chính là chỗ này!” Dư Ảnh chỉ kịp cảm thấy một cơn đau nhói ở ngón tay trỏ, kế đó có vệt ánh sáng mảnh không ngừng từ ngón tay nàng uốn lượn bay ra ngoài.
Không gian trước mắt chợt bừng sáng khác lạ. Dư Ảnh nhìn thấy mặt đất lồi lõm phía dưới, màu đất cằn cỗi đen đặc, không có chút dấu hiệu sự sống nào. Ánh sáng phát ra từ vệt máu trên tay nàng thoạt đầu đọng thành một cánh hoa kỳ lạ, không ngừng lan ra xung quanh thành một làn khói mỏng, sau
đó dần dần định hình.
Dư Ảnh kinh ngạc quan sát một dòng sông được tạo ra bên dưới, kế đó là thảm cỏ, cây cối.
Ma Thần chợt nói: “Nếu ngươi mệt mỏi, hãy nói ra.” Dư Ảnh ậm ừ. Hắn nói
tiếp: “Ta đang suy nghĩ, nên tạo ra bao nhiêu mặt trời? Ta muốn thế giới này tràn ngập ánh sáng, thậm chí sáng hơn cả tiên giới, nhân giới, chứ
không phải chìm trong bóng tối như thế này.” Dư Ảnh cảm thấy tên này
đang bắt đầu cởi mở, dễ chịu nói: “Nếu có quá nhiều mặt trời, mặt đất
khô cứng, vạn vật không thể sinh sôi.” “Ngươi nói đúng.” Giọng khàn đục
sau lớp mặt nạ đáp lại.
Khoảnh khắc đó Dư Ảnh chợt nghĩ, Ma Thần
thật ra cũng có lý tưởng, có cảm xúc và khát khao, chứ nào chỉ có ý niệm hại người. Hắn, cũng có một trái tim.
Một lúc sau, Dư Ảnh bắt
đầu cảm thấy đầu óc nặng nề. Mấy lần định mở miệng cảnh báo Ma Thần, thế nhưng cơ thể nàng lại không hề nghe lời. Nàng trơ mắt nhìn vệt sáng từ
ngón tay không ngừng tan ra không khí, kéo theo sức mạnh vốn đã gần cạn
kiệt. Đương lúc chìm vào không gian tối om, Dư Ảnh có cảm giác linh hồn
mình đang trôi đi.
Nàng mở mắt.
Nắng sáng chiếu qua ô cửa
sổ thủy tinh, rọi vào mắt Dư Ảnh. Chiếc giường mà nàng đang nằm vừa êm
vừa rộng, lúc nàng ngồi dậy, chiếc chăn sáng màu trượt ra để lộ một mảng da. Nàng cúi nhìn bản thân một chút, thở dài. Bây giờ nàng đã gần mười
bảy tuổi. Nếu vẫn còn thân phận công chúa danh giá, hẳn cũng đã sớm lấy
chồng rồi.
Cửa mở ra, có người bưng một chậu nước nhỏ, chầm chậm
bước về phía chiếc bàn ở đầu giường. Dư Ảnh thấy đó là Trần Văn Dự, khóe mắt bất giác đỏ lên. Nàng vừa cầm lấy chậu nước, vừa trách: “Chàng đã
không nhìn thấy, sao còn làm những việc này làm gì?” Trần Văn Dự hơi
ngẩn ra, cười cười đáp: “Ai bảo nàng ngủ mãi không chịu dậy.” Thực ra
chàng chỉ bưng chậu nước này từ cửa vào tới đây. Hiện tại theo hầu hạ
chàng chỉ có mấy tên ám vệ đực rựa kia, để họ nhìn thấy nàng trong tình
trạng này thì còn thể thống gì nữa?
Trần Văn Dự nghe tiếng nàng
rửa mặt, chợt nói: “Nếu có tỳ nữ hầu hạ cho nàng thì thật tốt. Tiếc là
hai năm trước, những người hầu ta đưa từ Long Hà về Long Triều đột nhiên biến mất, còn người Vân Triều thì lại chẳng tin được ai.” Dư Ảnh nhớ
lại lúc trước sợ thái giám Tiểu Lạc Tử cùng Thường Ngọc, Thiệu Vi bị
liên lụy nên đã cầu xin Lạc An đưa họ đến chỗ anh trai nàng. Hai cô nàng kia quý mến Ngọc Vinh, lúc nàng từ biệt, một nàng còn đang có thai nữa. Nàng cong môi, hạ giọng đáp: “Em không biết chuyện này. Họ mất tích rồi sao?”
Nàng biết, Trần Văn Dự có thể đoán ra. Thế nhưng nàng đã
thề độc không nhắc với Trần Văn Dự về kẻ đứng sau quãng thời gian kia.
Cho dù chàng có thêm nghi kị, nàng cũng sẽ giữ trọn lời thề của mình.
Thấy khuôn mặt Trần Văn Dự hơi cứng lại, Dư Ảnh chợt nói: “Em muốn đi tắm.
Chàng dìu em đi đi…” Giọng nói mềm mại, có chút nũng nịu, khiến Trần Văn Dự lần nữa nhớ đến cái đêm nàng tính kế chàng ở hoàng cung Long Hà.
Chàng mỉm cười đáp: “Được.”
Tắm táp, chơi đùa, ăn sáng xong, Trần Văn Dự bất ngờ có khách, đành bảo Dư Ảnh lên tầng trên lánh mặt. Ngồi
xếp bằng trên giường, nàng ngó ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung. Trần Văn Dự đã ở ẩn rồi, còn có ai đến tìm chàng chứ? Chẳng lẽ là người
trong cung? Một tiếng gõ “cộc, cộc” vang lên, tiếp đó, Minh Thành xuất
hiện ở ngưỡng cửa.
Thấy Dư Ảnh tỏ vẻ kinh ngạc, người đối diện
hơi cúi người, giọng nói mang theo chút lạnh lùng: “Từ giờ, anh em chúng tôi đều sẽ gọi người là ‘phu nhân’, một lần trung thành với người như
chủ tử.” Gã vừa nói vừa móc từ ngực áo ra một xấp giấy nhàu nát, nhẹ
nhàng đặt trên chiếc bàn nhỏ gần cửa. “Tuy nhiên, nếu người phản bội chủ nhân, chính tôi sẽ khiến người phải hối tiếc.”
Gã, vẫn không
buông được những chuyện đã qua. Chủ tử không trách gã dẫn rắn về cắn gà
nhà, bản thân gã sống sót sau sự việc nửa năm trước cũng là một kỳ tích. Thế nhưng những việc đó càng khiến gã không thể quên, gã cần phải đề
cao cảnh giác với người phụ nữ này mọi lúc, mọi nơi.
Minh Thành
đến bất ngờ, lúc rời đi cũng như cơn gió. Dư Ảnh liền bước chậm đến chỗ
chiếc bàn, cầm xấp giấy lên xem. Nàng nhận ra đó là những bức chân dung
của Trần Văn Dự do mình vẽ lúc còn ở Vân Triều. Rõ ràng lúc đó nàng đã
vo lại, vứt đi, cớ gì bây giờ Minh Thành lại còn lưu giữ? Còn có một tờ
giấy nhỏ bé, nét chữ xiêu vẹo, Dư Ảnh chỉ đọc được chữ “tình” và chữ
“nhớ”.
Tranh của nàng, thơ của Trần Văn Dự, xem như tín vật hẹn
ước giữa hai người. Điều trớ trêu là không có lời tỏ tình nào, ngay cả
mối quan hệ của họ hiện tại cũng chẳng hề rõ ràng. Có chăng, chỉ là câu
nói của Trần Văn Dự đêm qua: Chúng ta đã làm lễ thành thân trong mộng
cảnh. Người thông minh như chàng chẳng lẽ không rõ, giữa mộng cảnh và
đời thực làm gì có mối liên hệ nào đâu? Trong mộng cảnh nàng có rất
nhiều thứ, thế nhưng hiện tại giữa thế giới này, nàng chỉ là cô gái tay
trắng mà thôi.
Thế nhưng, lúc đó Dư Ảnh lại thuận theo chàng.
Nàng đúng là điên rồi. Ngẫm lại, nàng có bao giờ bình thường? Nàng thậm
chí cũng chẳng còn danh dự để đánh mất. Gom đống giấy cất vào hộp gỗ, Dư Ảnh lại ngồi ngẩn người. Lúc Trần Văn Dự quay lại phòng, nàng đã lại
ngủ say như chú mèo con.
Dư Ảnh tỉnh lại trong mộng cảnh, thế
nhưng chờ đón nàng không phải khoảng không u tối, mà là một vườn hoa rực rỡ ngát hương bao quanh chiếc giường rộng của nàng. Một bóng người cao
lớn từ từ bước lại, chính là Ma Thần đeo mặt nạ, mặc áo choàng đen. Hắn
đến ngay cạnh nàng, khàn khàn hỏi: “Tỉnh rồi sao?” Giọng nói hết sức nhẹ nhàng, tay còn vuốt nhẹ lên má Dư Ảnh, giống như hai người đã thân
thiết từ lâu.
Dư Ảnh nghi hoặc hỏi: “Ông đã lấy máu của ta bao
nhiêu lần rồi?” Ma Thần sững lại một chút, lại đáp: “Ta không nhớ… hình
như được mấy chục lần rồi.” Hắn chợt nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ giọng
nói: “Cũng hơn một trăm năm rồi ta chưa lấy máu của nàng, sao giờ lại
hỏi như vậy?” Dư Ảnh run rẩy hỏi tiếp: “Ta… ở đây được bao lâu rồi?”
“Còn vài ngày nữa là tròn tám trăm năm.”
Khuôn mặt Dư Ảnh không
biểu cảm, thế nhưng trái tim nàng vừa mới nhảy thót lên. Tám trăm năm?
Người mới sống mười mấy năm như nàng, đối với con số này có chút choáng
váng. Trông thái độ của Ma Thần, trong suốt tám trăm năm đó ‘Lan Chi’ và hắn cũng có chút chuyện mờ ám đi…
Nàng chưa bao giờ oán hận thứ gọi là ‘quan hệ không rõ ràng’ như bây giờ.
Ngón tay trỏ chợt hơi đau, Dư Ảnh theo phản xạ co lại thì phát hiện một
chiếc nhẫn ngọc màu đỏ lấp lánh mới được đeo vào tay. Ma Thần cầm cầm
mấy ngón tay nhỏ nhắn của nàng xoay qua xoay lại, đoạn hài lòng nói:
“Rất đẹp. Không uổng một trăm năm mày mò.” Dư Ảnh hỏi: “Chiếc nhẫn này…” “Là máu của nàng trộn với máu tim tinh chế của ta. Máu tinh chế này
mang thần lực thuần khiết, sẽ không làm tổn hại nàng.” Ma Thần chậm rãi
giải thích. “Trước đây mỗi lần thi triển thần lực kiến tạo, nàng đều mất nhiều máu, rất lâu mới bình phục. Bây giờ mỗi lần muốn tạo ra cái gì
mới, nàng chỉ việc dùng chiếc nhẫn này, thần lực hao bị hao tổn sẽ giảm
đi rất nhiều.”
Dư Ảnh không phải chủ nhân thật sự của cơ thể này, thế nhưng cũng bị sự quan tâm của Ma Thần làm xúc động. Nàng nói: “Tạo
ra cái này, sức mạnh của ông sẽ tiêu tốn rất nhiều.” Nàng vừa nói xong,
bàn tay nàng càng bị nắm chặt, bị áp vào ngực đối phương. Ma Thần dịu
dàng nói: “Ta từng nói, trái tim này cho nàng. Chút máu ấy thì có là gì
đâu? Sau này ta tạo ra nhiều thứ hay ho hơn, sẽ đều cho nàng.”
Ma Thần nói xong, mạnh mẽ kéo Dư Ảnh vào lòng, thế nhưng nàng lập tức giãy ra. Biết hắn như vậy, nàng thà đừng biểu lộ chút xúc động vừa rồi. Ma
Thần kinh ngạc hỏi: “Hôm nay nàng sao vậy?” Dư Ảnh nói dối: “Ta nghe
thấy có tiếng gây gổ.” Nàng cầu mong cho người của Thủy Thần mau mau đến cứu, nếu không nàng sẽ phải phản bội Trần Văn Dự trong mộng cảnh rồi!
(@@)
Ma Thần ngay lập tức buông nàng ra, thật sự dỏng tai lắng
nghe. Chợt hắn thở dài: “Hai đứa trẻ này, thật sự không lúc nào sống hòa thuận.” Dư Ảnh buộc miệng hỏi: “Ai cơ?” Ma Thần đáp: “là Xích Hỏa và
Hắc Điểu. Chẳng phải nàng cũng thường gặp bọn chúng sao?”
Dư Ảnh
sờ sờ mũi, Ma Thần lại nói: “Dùng máu tim luyện pháp bảo, dù thế nào
cũng hao tổn một chút thần lực. Ta cần phải nghỉ ngơi một thời gian, sẽ
đến thăm nàng sau.” Nói rồi xoa tóc nàng, bước từng bước vững chãi ra
khỏi vườn hoa.
Dư Ảnh nhìn theo bóng lưng cô độc của hắn, có chút mông lung. Thế giới của Ma Thần và Lan Chi nằm ngoài sức tưởng tượng
của nàng, huống gì từng chi tiết trong mộng cảnh này lại rõ ràng như
vậy? Nàng không ngừng tự hỏi, đây có thực sự là giấc mơ của nàng?