Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.9 - Chương 67


trướctiếp

Cô gái áo đỏ xuất hiện làm mọi người vô cùng giật mình.

Miêu Tiêu Bắc nhận ra chính là cô gái đột nhiên biến mất trong hậu trường nhà hát, liền hỏi, “Cô là…”

“Từ từ.” Lam Minh cản Miêu Tiêu Bắc lại, “Thân phận của cô ta có vấn đề.”

Lưu Tẩm theo bản năng lùi ra sau, bởi vì cô gái kia đang nhìn hắn, trên mặt không có biểu tình gì, thần sắc cũng có chút nghi hoặc… Cảm giác như không hiểu gì, cũng rất vô tội.

“Đây là người đi?” Cảnh Diệu Phong bất thình lình hỏi Bạch Lâu.

Bạch Lâu đang nghi hoặc, trong lòng nghĩ, đây là người mà, liền gật đầu “Ừ” một tiếng. Xong rồi mới phát hiện Cảnh Diệu Phong cười thỏa mãn bên cạnh, vẻ mặt gian tà như vừa thực hiện được âm mưu.

Bạch Lâu liếc hắn, Cảnh Diệu Phong càng thêm đắc ý.

Mọi người đợi rất lâu, cô gái kia mới mở miệng nói chuyện, cô nhìn chằm chằm Lưu Tẩm hỏi, “Anh đưa nhiều người tới như vậy làm gì? Bọn họ đều đi bắt quỷ, anh bảo bọn họ tới để đối phó với tôi?”

Lưu Tẩm nhún vai, “Hiểu lầm thôi, là tình cờ gặp…”

“Cô là ai?” Lam Minh hỏi, “Là người hay ma?”

“Chắc là người.” Cô gái kia thấp giọng nói, “Tôi không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu ý cô lắm.

“Tôi không biết, sau khi tôi tỉnh lại, đã là như thế này, cái gì cũng không nhớ.” Cô gái lắc đầu.

“Cô tên gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lưu Tẩm nói, “Cô ta nói cô ta tên là Tiểu Ái.”

“Họ là gì?” Mọi người hỏi Lưu Tẩm, hắn lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Cậu quen bạn gái mà cũng không biết rõ tên họ của người ta?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.

“Tại sao tôi phải hỏi.” Lưu Tẩm nhún vai nói, “Làm sao tôi nhớ hết tên bọn họ được, ai cũng gọi em yêu là được rồi, đỡ phải nhớ.”

“Cậu…” Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, “Coi chừng bị bệnh, đúng là tùy tiện, hạ lưu!”

“Oan cho tôi quá, tôi chọn kỹ lắm chứ bộ.” Lưu Tẩm cười cười, “Đâu có tùy tiện.”

“Tôi quên mất rồi.” Tiểu Ái lắc đầu, “Tôi nhớ rõ mặt hắn, cho nên sau khi thấy hắn liền đi theo.”

Lưu Tẩm mỉm cười, “Chắc do tôi có mị lực.”

“Chiều nay cô tới nhà hát để làm gì?” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên hỏi.

“Mỗi ngày tôi đều ra đường đi dạo, xem xem có gì quen thuộc không, hôm nay lúc đi ngang qua nhà hát, tôi cảm thấy rất quen, cho nên vào xem.” Tiểu Ái đáp.

“Lúc tôi đi lấy dép cho cô thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Sao cô lại đi?”

“Lúc đó tôi thấy bóng của người quen, cho nên đuổi theo.”

“Người quen?”

“Không biết, tôi cảm thấy tôi quen người đó, cho nên đuổi theo.” Tiểu Ái đáp, “Nhưng người nọ đã rời khỏi.”

“Xem ra cô ta bị mất trí nhớ.” Bạch Lâu nói.

“Tiểu Ái…”

Cảnh Diệu vuốt cằm, đột nhiên lên tiếng, “Hình như tôi đã gặp cô này ở đâu rồi.”

Tất cả mọi người nhìn hắn, trong lòng Miêu Tiêu Bắc nghĩ, người Cảnh Diệu Phong biết thì cũng không có gì tốt, nếu không phải hung thủ giết người thì cũng là người bị hại.

“Không, tôi không biết anh.” Tiểu Ái lại lắc đầu, nhìn Cảnh Diệu Phong, “Chưa từng gặp bao giờ.”

“Ý các anh là… cô ta không phải quỷ?” Lưu Tẩm như thở nhẹ ra.

Lam Minh khẽ gật đầu, nhìn Bạch Lâu, “Còn người vừa mới chơi trò ảo thuật giam cầm linh hồn đâu?”

“Chắc là chạy rồi.” Bạch Lâu nhìn xung quanh, “Muốn xài trò đó phải có ma lực rất mạnh, cô gái này không thể làm nổi.”

“Đưa tới bệnh viện kiểm tra trước đã.” Cảnh Diệu Phong vẫn còn đang cân nhắc, “Tôi vẫn cứ ngờ ngợ đã gặp ở đâu rồi.”

“Xinh đẹp như vậy lại có cảm giác quen thuộc với nhà hát, có thể là minh tinh không? Tôi nhìn cơ thể cô này, chắc chắn đã từng múa.”

“Ừ.” Tiểu Ái gật đầu, “Tôi biết múa, ballet và múa hiện đại.”

“Chắc không phải minh tinh nổi tiếng.” Lưu Tẩm mỉm cười nói, “Người đẹp nổi tiếng ở thành phố S tôi đều biết cả.”

Miêu Tiêu Bắc liếc hắn, người này đúng là đáng ghét.

“Được rồi.” Lưu Tẩm bất đắc dĩ, “Nhưng mà cũng rất vui, các anh có thể nhận người này, tôi không quan tâm nữa, chào, tôi rất vừa lòng với hiệu suất làm việc của các anh, ngày mai sẽ bảo người chuyển tiền.” Nói xong liền xoay người đi.

“Khoan.” Miêu Tiêu Bắc gọi lại, “Cậu đi một mình như vậy không sợ nguy hiểm sao?”

“Không sao.” Lưu Tẩm nhún vai, “Chỉ cần không phải quỷ thì không có chuyện gì, con người à, tôi không sợ.”

Miêu Tiêu Bắc còn muốn cản nhưng lại bị Lam Minh ngăn lại, “Để hắn đi đi.”

“Nhưng mà ác ma mới dùng ảo thuật giam cầm linh hồn vẫn chưa bắt được mà?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.

“Yên tâm đi.” Cảnh Diệu Phong đốt một điếu thuốc, “Lưu Tẩm có đai đen aikido, võ rất tốt, với lại có tiền có thế, nghe nói nhóm vệ sĩ có thể tổ chức thành một nhóm đặc chủng phân đội nhỏ, không cần lo.”

Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, “Người này rất là đáng ghét.”

Lam Minh cười lạnh, “Con quỷ kia nếu có chút thú vị, có thể thiến hắn trước rồi giết, trả thù cho những cô gái bị hắn lừa.”

Mọi người đều bật cười.

“Sao cô biết chúng tôi bắt ma?” Bạch Lâu vẫy tay gọi Tiểu Ái, ý bảo cô lại đây.

Tiểu Ái lấy tờ poster được gấp cẩn thận trong túi ra, “Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện trong túi có tờ poster này.”

Lam Minh cầm xem, chính là poster tuyên truyền của EX.

Miêu Tiêu Bắc vươn tay, “Tiểu Ái, tôi có thể xem tay cô được không?”

“Vâng.” Tiểu Ái đỏ mặt, đưa tay cho Miêu Tiêu Bắc, ngón tay cô chạm nhẹ vào tay Miêu Tiêu Bắc… Miêu Tiêu Bắc muốn xem quá khứ của cô, nhưng mà…

“Bắc Bắc?” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc bất động, nhịn không được vỗ nhẹ lên người hắn một cái.

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc giật mình tỉnh lại, Tiểu Ái rút tay về, nhìn Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.

“Xin lỗi.” Miêu Tiêu Bắc vỗ đầu, cười gượng hai tiếng, nhưng nụ cười rất không tự nhiên.

Lam Minh nhíu mày.

“Túi và đồ trang điểm bên trong đều là hàng hiệu, quần áo cũng thuộc dạng đắt tiền.” Bạch Lâu nhìn trang phục của Tiểu Ái, “Nhà chắc hẳn rất giàu.”

“Đúng rồi.” Tiểu Ái gật đầu, “Đúng là tôi có rất nhiều tiền, trong phòng có nhiều đồ trang sức, trong sổ ngân hàng có tới 8 số không, mật mã viết trên mặt điện thoại, rất nhiều…”

Tất cả nhịn không được nhíu mày, Lam Minh thừa dịp Tiểu Ái không để ý, kéo Miêu Tiêu Bắc lùi ra sau, hỏi hắn, “Nhìn thấy cái gì?”

Miêu Tiêu Bắc mờ mịt lắc đầu, “Không thấy, không thấy gì hết luôn!”

“Cái gì?” Lam Minh khó hiểu, “Năng lực không xài được?”

“Không phải, thật sự không nhìn thấy gì cả!” Miêu Tiêu Bắc nghiêm túc nói, “Tôi chỉ thấy trống trơn thôi.”

“Trống trơn?”

“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc nhớ lại, “Màu trắng, rất sáng, giống như màu ánh nắng rọi vào cửa sổ, có làn gió ấm áp thoải mái, còn có tiếng chuông gió dễ nghe… Tóm lại có cảm giác như ở trên thiên đường.”

“Nói cách khác, đó là toàn bộ trí nhớ của cô ta?” Lam Minh hỏi, “Ánh nắng rực rỡ, tiếng chuông gió êm dịu?”

“Ừ.”

“A.” Lam Minh mỉm cười, “Cô ta đúng thật là một người may mắn.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, cẩn thận nhớ lại, cảm giác này rất là thoải mái, hắn luôn xem trí nhớ của người khác, từng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng khủng bố vượt quá sức thừa nhận của con người, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp đẽ như vậy.

“Tôi là cảnh sát, chúng tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra.” Cảnh Diệu Phong hỏi, “Cô luôn nói là khi tỉnh lại, vậy cô tỉnh lại ở đâu?”

“Có thể là ở trong nhà.” Tiểu Ái nói, “Ở đó treo rất nhiều hình của tôi, còn có rất nhiều đồ đạc cũng của tôi, quần áo nữa.”

Mọi người liếc nhìn nhau, Cảnh Diệu Phong đột nhiên nhíu mày, nhìn chăm chú vào cánh tay Tiểu Ái, “Tay cô bị bầm kìa.”

Bạch Lâu cũng nhìn thấy, “Đúng vậy, giống như bị va phải vật giờ.”

“Trên người tôi cũng có nữa.” Tiểu Ái nói, “Cho nên có thể là tôi bị té hoặc bị cái gì đó làm bị thương, sau đó làm tôi quên hết toàn bộ!”

“Vậy sao cô lại muốn quen Lưu Tẩm?” Miêu Tiêu Bắc bọn họ vừa đi vừa hỏi.

“Tôi chỉ cảm thấy hắn rất quen, muốn đi theo hắn, xem xem có nhớ được gì không.” Tiểu Ái nói, “Với lại hắn cũng nhớ tôi mà, hắn nói tên tôi là Tiểu Ái, nhưng gần đây hắn lại bảo tôi đừng đi theo hắn nữa.”

“Hắn gọi cô là Tiểu Ái?!”

“Ừ.” Tiểu Ái gật đầu, “Tôi nghe cái tên này xong cũng thấy quen, nhưng hắn lại bảo tôi đừng đi theo nữa, tôi cũng không đi theo, nhưng hôm nay đột nhiên hắn bảo tôi tới đây.”

Miêu Tiêu Bắc chau mày, kéo Lam Minh hỏi, “Kì quá vậy? Lưu Tẩm nói dối rồi!”

Lam Minh gật đầu, “Đúng vậy.”

Sau đó mọi người đưa cô tới bệnh viện, Cảnh Diệu Phong tìm bác sĩ quen kiểm tra cho cô, cho ra kết luận, não bộ của Tiểu Ái xuất hiện hiện tượng lạ, không biết có phải do bệnh tạo thành hay không, tóm lại toàn bộ trí nhớ đã mất, mặt khác, trên người cô cũng có rất nhiều vết bầm.

“Bị người đánh?” Cảnh Diệu Phong kéo bác sĩ qua một bên hỏi, chẳng lẽ là do bị đánh mà thành?

“Trên người đúng là có rất nhiều vết bầm nhưng mà dạng cào cấu cắn xé chứ không phải dạng đánh nhau ẩu đả, nhưng có thể khẳng định bạo lực làm tổn thương trí lực.” Lời của bác sĩ rất súc tích, Cảnh Diệu Phong hỏi, “Có hồi phục được không?”

Bác sĩ này đã hợp tác nhiều lần với cảnh sát, nói khẽ với Cảnh Diệu Phong, “Cục trưởng, không gạt anh, tôi đã kiểm tra rất nhiều người bị hại, phần lớn đều có vết thương này, cô gái kia có thể bị kích động cho nên mới mất trí nhớ.”

Cảnh Diệu Phong gật đầu, quay lại phòng bệnh, nhìn chằm chằm Tiểu Ái. Đột nhiên nói với Lam Minh bọn họ, “Các cậu đưa cô ta về trước đi, tôi có việc phải tra, sẽ quay lại ngay.” Nói xong liền xoay người đi.

Mọi người nhìn nhau, bất đắc dĩ đưa Tiểu Ái về trước.

Đang nghĩ ngợi đi đâu ăn cơm, điện thoại của Miêu Tiêu Bắc đột nhiên vang lên, là Phong Tiểu Vũ, bảo ba người mau về ăn cơm, bọn họ mới đi xem kịch về, mua rất nhiều đồ ăn, Sishir cứ khóc hoài, cần Miêu Tiêu Bắc giúp đỡ.

Miêu Tiêu Bắc cúp điện thoại, khó hiểu, “Sao Sishir lại khóc, ai dám ăn hiếp hắn?”

“Ờm…” Lam Minh cũng cười, “Cái này khó à.”

Mọi người chạy nhanh về EX, vừa bước vào cửa, Miêu Tiêu Bắc đã thấy Sishir nằm sấp trên sô pha, đang cầm khăn giấy lau nước mắt, xung quanh toàn là giấy, hai mắt sưng vù, xem ra đã khóc rất lâu.

“Sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc giật mình, hay trong nhà có ai xảy ra chuyện gì.

“Bắc Bắc…” Sishir thê thảm ngồi dậy, Miêu Tiêu Bắc chạy tới đỡ hắn, “Sishir, xảy ra chuyện gì?”

“Cô bé quàng khăn đỏ chết rồi… Heo con cũng bị sói ăn luôn… Huhuhu…”

Mọi người cứng đờ, khóe miệng giật giật…

“Hả?”

Lúc này, Cổ Lỗ Y cũng chui ra, mở to mắt nhìn Sishir như là hỏi — Thật không?

Miêu Tiêu Bắc nhớ ra, hôm đó Cổ Lỗ Y có xem được một nửa trên TV.

“Cổ Lỗ Y…” Sishir vươn tay bế nó, “Ba heo con chết hết luôn rồi.”

“Huhu…”

Vì thế Cổ Lỗ Y cũng bắt đầu khóc rống.

Lam Minh thở dài, có xúc động muốn đánh phụ huynh ngồi bên kia.

Long Tước dường như không để ý ngồi uống trà xem báo, Phong Tiểu Vũ ăn bánh ngọt, xem cuốn truyện tranh mới mua, Khiết Liêu tai thính giả bộ như điếc rồi, đút sữa cho mấy con sói con.

Miêu Tiêu Bắc không hiểu sao lại thấy, EX đúng là một nơi thần kỳ…

“Hắc hắc…”

Lúc này, Tiểu Ái đột nhiên cười mấy tiếng, tất cả mọi người xoay đầu nhìn, thấy Tiểu Ái đang nhìn Sishir và Cổ Lỗ Y, ngồi trên sô pha che miệng cười.

“Ai vậy?” Phong Tiểu Vũ đẩy miếng bánh qua cho Tiểu Ái, cô cầm lên cắn một miếng, gật đầu cám ơn.

Miêu Tiêu Bắc kể lại một chuyện.

“Người đẹp mà mất trí, thì ra trong thực tế có thiệt nha.” Phong Tiểu Vũ tựa vào Đa Mị, cười ha hả nói.

Tiêu Hoa đặt ly nước xuống, nhìn chằm chằm Tiểu Ái một lúc, “Hình như tôi gặp ở đâu rồi.”

“Anh cũng vậy?”

“A!”Khiết Liêu rút ra một quyển trong đống công văn, đưa cho Tiêu Hoa, “Tôi cũng thấy quen, chẳng phải là diễn viên mà anh tuyển lần trước sao?”

“Đúng ha!” Tiêu Hoa gật đầu, mở ra xem, “Một tháng trước, cô gái này tên là Từ Tiểu Ái, bài biểu diễn rất tốt, tôi và Minh Vũ còn có vài nhân viên nữa cũng thấy cô gái này có tiềm năng, cho nên đánh dấu lưu ý, nhưng mà ngày sau hôm sơ tuyển vòng hai, cô ấy không có tới, chúng tôi nghĩ cô ấy bỏ cuộc, còn tiếc vô cùng.”

“Tiểu Ái… cô mất trí nhớ bao lâu rồi?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Tiểu Ái lắc đầu, “Không nhớ rõ, lúc tỉnh lại chắc là một tháng trước.”

“Một tháng…” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Trùng hợp thật.”

Sau đó, mọi người ngồi một lát, Tiểu Ái nói muốn về nhà, mọi người không yên tâm để cô về, với lại cũng không biết cô rốt cuộc là loài sinh vật nào… Tóm lại không giống con người.

“Không kiểm tra được.” Bạch Lâu dùng tất cả dụng cụ kiểm tra cho Tiểu Ái, thở dài, “Rõ ràng là con người.”

“Bị thương còn lành rất nhanh?” Khiết Liêu khó hiểu, “Vậy tại sao trên người có vết bầm?”

“Trông như vết thương cũ.” Lam Minh vươn tay, dùng đầu ngón tay bấu vào mu bàn tay Tiểu Ái… Lập tức có máu chảy ra, nhưng trong nháy mắt liền khép lại, ngay cả máu cũng không còn.

Tất cả mọi người có chút hoảng sợ.

“A?!”

Lúc này, Phong Danh Vũ mới tắm xong, bước xuống lầu, “Tiểu Ái mà phải không?!”

“Chị hai, chị quen hả?” Phong Tiểu Vũ giật mình.

“Quen, cổ là quán quân buổi sơ tuyển mà, lúc đó chị rất xem trọng cổ.” Nói xong, cô ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ái, “Sao không tới thi vòng hai, chúng tôi đợi cô ba ngày lận đó.”

Tiểu Ái càng thêm mờ mịt, lắc đầu, “Tôi không nhớ…”

“Cổ bị sao vậy?” Phong Danh Vũ cũng nhận ra tình trạng bất ổn của Tiểu Ái.

Lúc này, Cảnh Diệu Phong cầm văn kiện bước vào.

“Sao còn chưa nghỉ ngơi?” Cảnh Diệu Phong nhìn Tiểu Ái, lại nhìn Sishir, “Nhóc con, chín rưỡi phải lên giường đi ngủ, bây giờ là mười giờ rưỡi rồi.”

Sishir nheo mắt lại.

“Đều đi ngủ cả đi.” Long Tước biết Cảnh Diệu Phong chắc có lời muốn nói, nên bảo mọi người đi ngủ. EX cũng có phòng cho khách, lúc mọi người không có thời gian quay lại biệt thự, sẽ ngủ lại ở đây, xung quanh Bạch Lâu có giăng kết giới, yêu ma quỷ quái đừng hòng chui vào.

“Tiểu Cảnh, tụi em điều tra ra được thân phận của cổ rồi.” Phong Tiểu Vũ nói, “Trùng hợp, cổ là diễn viên mới tuyển của công ty chị em.”

“Đúng vậy.” Tiêu Hoa gật đầu, đúng là rất trùng hợp.

“Cô ta cũng cũng rất trùng hợp, cũng là một người bị hại trong vụ án tôi đang xử lý.”

“Cái gì?” Mọi người giật mình, “Người bị hại?”

“Đúng vậy, cô ta tên là Từ Tiểu Ái đúng không?” Cảnh Diệu Phong hỏi.

“Ừ.”

“Đây là vụ án liên quan, một tháng trước, cô ta đi báo án nói là có người xâm nhập vào nhà, còn đứng ra chỉ và xác nhận hung thủ.” Cảnh Diệu Phong nói xong, lấy ra một tấm ảnh, để trên bàn.

Mọi người nhìn tấm ảnh, bên trong là một người đàn ông trung niên mặc vest, tay cầm xì gà đeo vòng, trông như tên nhà giàu mới nổi.

“A… nhìn rất quen!” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cùng nói.

“Tấm này còn không nhớ rõ vậy thì sang tấm này thì sao?” Cảnh Diệu Phong lại lấy ra tấm khác.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ nhìn tấm ảnh, liền nhíu mày, trăm miệng nói, “Cái đống thịt với xương này là sao?!”

“Đây là chụp sau này.” Cảnh Diệu Phong nói, “Da bị rút, thịt bị lóc, cốt nhục tách ra…”

Lúc nói chuyện, Phong Tiểu Vũ và Cổ Lỗ Y đều ôm tay chân rút đầu lại, vừa nghe xong, sắc mặt phức tạp, bỏ miếng thịt xuống.

Lam Minh xách Cổ Lỗ Y lên, “Con nít phải đi ngủ, bây là con nít sao không đi?!”

“Anh lại nữa!” Miêu Tiêu Bắc đoạt lại Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, kệ hắn đi.”

Cổ Lỗ Y áp đầu vào ngực Miêu Tiêu Bắc, nhăn mặt nhìn Lam Minh!

“Người bị cô tố cáo chính là người bị hại trong vụ án lần này?” Khiết Liêu hỏi.

“Đúng vậy.” Cảnh Diệu Phong cất ảnh vào, “Vụ của Tiểu Ái sau đó cãi thua, bởi vì chứng cứ không đủ, không thể chỉ hắn là hung thủ, tên nhà giàu đó tên là Lưu Quý, nổi tiếng ác ôn, lần này chết, không biết có bao nhiêu người nã pháo chúc mừng.”

“Rõ ràng đừng có bắt con quỷ kia!” Miêu Tiêu Bắc than thở, “Đang vì dân trừ hại mà!”

“Đúng vậy.” Lam Minh gật đầu, “Đám người khốn nạn này phải giết hết.”

“Nhưng mà hắn làm Tiểu Ái mất trí nhớ sao?” Tiêu Hoa nhíu mày, “Khó trách hôm đó không thấy tới, thật đáng thương.”

“Nhưng mà mấy anh còn tuyển lại được mà?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

Ừ.” Tiêu Hoa gật đầu, lại có chút khó xử, “Nhưng mà… Năng lực kì lạ của cô ta là sao?”

“Năng lực này con người chắc chắn không có.” Lam Minh thấp giọng nói, sau đó giương mắt, ánh mắt hướng lên trên lầu.

“Ai!”

Sishir đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó là tiếng Phong Danh Vũ la lên, cộng thêm tiếng thủy tinh vỡ.

Mọi người chạy vọt lên, trong phòng của Phong Danh Vũ, Sishir đang mặc áo ngủ, tay cầm lưỡi liềm đứng trước cửa sổ.

Phong Danh Vũ và Tiểu Ái ngồi trên giường, trước mặt có rất nhiều hình ảnh thiết kế trang phục, đây là bản thiết kế mới cho hãng thời trang của Phong Danh Vũ, hai người hiển nhiên đang nói chuyện phiếm và nghiên cứu quần áo.

Nhưng mà, cửa sổ đã nát tung.

“Lúc nãy có một bóng đen ngồi xổm bên cửa sổ, mắt đỏ ngầu!” Phong Danh Vũ nói, “Cũng may tôi bảo Sishir qua đây xem chung…”

Khiết Liêu đuổi theo, không lâu sau đã quay lại, “Hình như là dã quỷ, rất luống cuống, vườn sau nhà bị đạp nát tùm lum, nhưng mà không nhìn thấy gì cả.”

Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, kéo Lam Minh qua một bên, “Lúc nãy trong khu trò chơi, ngoại trừ Lưu Tẩm còn có Tiểu Ái đúng không?”

Lam Minh sửng sốt, hỏi, “Cậu nghi ngờ người giam cầm linh hồn… có thể hướng về phía Tiểu Ái, chứ không phải Lưu Tẩm?”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Có còn nhớ trong túi Tiểu Ái có poster của chúng ta không.”

Lam Minh nhướn mày, “Cũng chính là vì trước khi mất trí nhớ, có thể đã muốn tìm tới chúng ta!”


trướctiếp