Đế vương là không thể yêu, bọn họ có quyền thế tối cao, chỉ có cô độc đứng ở đỉnh cao của thế giới.
Không có yêu, sẽ không bởi vì nó mà mất đi sự lãnh tĩnh của đế vương.
Không có yêu, sẽ không làm ra quyết định đầy hứa hẹn tình lý mà không hề có ích lợi với giang sơn.
Không có yêu, thân là đế vương của một đế quốc, mới không có bất kỳ khuyết
điểm gì. Cũng không có kẻ nào tìm ra nhược điểm để uy hiếp đế vương.
Lãnh huyết vô tình nhất là đế vương gia, cho nên yêu, với đế vương mà nói,
đó là điều tối khinh thường, xa xỉ nhất, cũng là một trong những tình
cảm mờ ảo nhất. Từng là khảo nghiệm tối trọng yếu của đế vương, chính là tuyệt tâm tuyệt tình. Ở trên trăm lần thăm dò cùng hoàng thất tối cao
bồi dưỡng, chỉ có thể có một vị, từ trong đó trổ hết tài năng, trở thành kẻ kế vị của đế vương. Mà đòi hỏi quan trọng nhất của nó, chính là đủ
khôn ngoan, đủ vô tình, đủ tâm ngoan thủ lạt, lấy lợi ích quốc gia làm
điều kiện tiên quyết, có thể hy sinh hết thảy!
Đây mới là đế vương! Chân chính đế vương! Đế vương vô song!
Không thể nghi ngờ, Lôi Duẫn Hạo trước kia làm được. Hắn là cường giả chân
chính. Có dã tâm, có quyết đoán. Lâm công công nhìn hắn lớn lên cảm thấy an ủi vô cùng, bởi vì Lôi tộc mấy đại tâm huyết, dã tâm muốn thống nhất thế giới, chỉ có Lôi Duẫn Hạo làm tốt nhất.
Chính là Hoàng
Thượng như vậy, khiến hắn cảm thấy đau lòng. Chỉ biết lấy kiếm giết
địch, không có hưởng thụ qua nhân tình ấm áp, lại càng không muốn nói
đến chuyện tình ái. Hiện giờ nhìn người vì tiểu chủ tử mà khổ não, trong lòng hắn thật phức tạp.
Nếu giúp Hoàng Thượng, lấy tính tình
tiểu chủ tử kia, nhất định là không thích Hoàng Thượng sát khí quá nặng. Kia thống nhất thế giới còn gì đáng nói
Nếu không giúp Hoàng
Thượng, tiểu chủ tử nhất định sẽ thương tâm, qua không bao lâu, Hoàng
Thượng có lẽ sẽ quên y, biến trở về Hoàng Thượng tràn ngập dã tâm kia.
Chính là hắn không có cách nào nhìn Hoàng Thượng vì ái nhân mà trở nên
ấm áp, lại biến trở về bộ dáng lạnh lùng, tàn khốc. Dù sao, đó là Hoàng
Thượng mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, chiếu cố suốt ba mươi năm, tình cảm
trong lòng là sau khi trải qua vô số lần sinh tử mà có.
Nhìn thấy tâm tình Hoàng Thượng bất lực, hắn mở miệng. Này sẽ có cái dạng hậu quả gì, hắn thập phần minh bạch.
“Chính là, kia chỉ là phỏng đoán của ngươi, nếu không phải thì sao” Lôi Duẫn
Hạo nghe thấy lời Lâm công công, trong lòng là ngàn tư bách chuyển, cảm
thấy theo lời Lâm công công không tồi. Chính là nghe được hai chữ phỏng
đoán của Lâm công công, lại trở nên không xác định. Hắn khi nào, trở nên nhát gan như vậy, thế nhưng tâm thần bối rối.
Lâm công công nghe được Hoàng Thượng không tự tin như vậy, không khỏi âm thầm than thở. Ở
trên chiến trường sinh tử Hoàng Thượng còn không sợ, vậy mà lại không
dám đi thăm dò tâm tư một người. Tình tự, rốt cuộc sẽ đem một người biến thành bộ dạng gì nữa!
Hoàng cung, ngự hoa viên.
Sủng nhi
lẳng lặng đứng trước loại hoa mới mà mình trồng, vừa rồi bởi vì y mà
trời đổ một cơn mưa nho nhỏ, mây đen vừa tán đi, lộ ra ánh trăng sau cơn mưa, còn có những đốm nhỏ lập loè. Khi mưa, chỉ thấy mây đen che cả bầu trời, mưa ngừng, tự nhiên sẽ lộ ra sắc trời vốn có.
Sau cơn mưa
bầu không khí mới mẻ, cũng phá lệ lãnh. Đóa hoa trên lá cây còn có dấu
vểt của mưa, tỏ ra đặc biệt tươi non. Hương khí thanh nhàn trong không
khí vọng lại, cùng vị đạo trên người sủng nhi hòa cùng một chỗ.
Bàn tay mềm nhẹ vỗ về những đóa hoa kia, Duẫn Hạo hôm nay chưa có tới nhìn
y. nhi đau lòng tưởng nhớ, sợ là xúc động qua đi,lại sợ hãi thân phận
của y. Y tuy rằng đơn thuần, chính là không ngu ngốc. Biết rõ thân phận
bản thân là thứ khiến cho người vô pháp tiếp thu. Tựa như ngày đó vậy, y rõ ràng đang cứu người, chính là có người gọi y là yêu quái, sợ hãi
cách y rất xa.
“Sủng nhi~” Một hồi thanh âm không đành lòng chậm rãi bay đến, là cảm giác
quen thuộc, thân thiết như vậy. Khiến sủng nhi mắt to trong nhất thời ủy khuất tràn ngập sương mù, ngẩng đầu lên tìm kiếm chung quanh.
“Mân côi tinh linh, là ngươi sao Hồ điệp tinh linh, Lục thụ ca ca, là các
ngươi sao Sủng nhi thật khổ sở, sủng nhi không muốn khóc, sủng nhi không biết làm sao bây giờ.....” Xung quanh hết thảy giống như đều ngừng lại, nhóm hộ vệ bất động, đóa hoa cũng không đong đưa, thời gian tại đây
phút chốc tĩnh lặng!
Tinh quang vẫn như cũ lấp lánh, đóa hoa giữa bỗng nhiên phát ra những tia sáng nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện, chậm rãi, hóa thành một người màu đỏ, màu xanh, một tiểu đồng tay có cánh hoa văn gì
đó, bộ dáng nhìn sủng nhi, vừa tức vừa đau lòng, nhấp nháy cánh vội vã
bay đến bên cạnh y, nhẹ nhàng ôm lấy, “Sủng nhi không khóc, ai khi dễ
ngươi, chúng ta giúp ngươi báo thù!”
Sủng nhi trừng mắt nhìn, nhìn
tinh linh trước mắt, rốt cục nhịn không được khóc lớn hơn, giống như một đứa nhỏ vừa mới tìm được mẫu thân, nói ra ủy khuất của mình.
“Ngươi câm miệng cho ta, ngươi hỏi cái gì a. Này không phải rõ ràng rồi sao”
Mân côi nóng nảy hướng Lục thụ tinh linh trừng mắt, bay đến bên người
sủng nhi vỗ về y, “Sủng nhi đừng khóc, hừ, cái tên tử nhân loại kia nếu
không phải có tử tinh che chở, ta nhất định khiến hắn sống không bằng
chết, cũng dám......”
“Không, không phải lỗi của hắn...... ” Sủng nhi vẻ mặt vốn ủy khuất, vừa nghe thấy thanh âm hung ác của Mân côi,
vội vàng lắc đầu. Sợ Mân côi tinh linh thông đồng trừng phạt Duẫn Hạo. Y cũng không có quên, thời điểm y ở trong rừng rậm bị một đám lang vây
quanh, chỉ trong chớp mắt đám lang đó đã bị Mân côi tinh linh thi pháp
cột thành một cục bỏ vào trong nước, còn có linh xà bộ tộc kia, chẳng
qua muốn kéo y đến huyệt động của chúng nó tham quan, đã bị Mân côi treo ngược trên cây, nếu không phải y cầu tình, sợ là mười ngày nửa tháng
liền cùng Lão Diêm Vương uống trà. Từ đó về sau chúng nó nhìn thấy sủng
nhi liền trốn, sợ lại bị giải đi. Trong rừng rậm động vật muốn đả thương y, dù cho là hướng y kêu gào hai tiếng, đều bị Mân côi chỉnh đến mất
một tầng da. Y cũng không muốn Duẫn Hạo bị nàng.....
“Hừ, làm sao vậy! Đau lòng cho hắn. Vậy ngươi như thế nào lại khóc, không phải hắn
làm sao Ngươi còn đau lòng làm cái gì, thật là tức chết ta!” Điểm tâm tư này của sủng nhi mặc cho ai cũng đoán được, Mân côi thật sự tức giận
đến giơ chân. Ngực nghẹn một hơi, không có chỗ phát tiết, đành phải bay
nhanh vài vòng, thân mình hỏa hồng giống như quyển lửa vây quanh sủng
nhi, nàng bay rất nhanh đã nói lên nàng có bao nhiêu tức giận.
“Đừng nóng giận đừng nóng giận.” Sủng nhi vừa thấy tình hình không tốt, làm sao còn rơi lệ, vội vã an ủi nàng.
“Sủng nhi, ngươi không cần nói tất cả chúng ta đều đã biết rồi!” Kỳ thật bọn
họ là từ khi sủng nhi rời khỏi rừng rậm mà bắt đầu đi theo, chỉ là thời
gian mà đế vương nhân loại rời khỏi sủng nhi quá ngắn, hơn nữa ở đây
không thể so với trong rừng, linh khí trong cây cối quá ít khiến pháp
lực của bọn họ hữu hạn. Còn chưa có tới gần đã bị tử tinh quang trên
người Hoàng đế kia đánh văng ra, làm sao có thể gần gũi được. Về phần
chuyện của sủng nhi từ trong rừng rậm đến trong hoàng cung, bọn họ cũng
nhất thanh nhị sở, không thể tới gần chỉ có thể trơ mắt nhìn sủng nhi
hãm sau trong tình sắc, không thể tự thoát. Tính tình của Mân côi hôm
nay đã thu liễm không ít. Nếu là bình thường đã sớm chạy đi tìm tên
Hoàng đế kia tính sổ rồi!
Mỗi khi nàng đứng xa xa nhìn sủng nhi
bị nhân loại Hoàng đế kia ấp ấp ôm ôm một cái, nàng liền quên hết mọi
thứ điên cuồng bay tới, mỗi lần đều bị tử tinh quang kia làm bị thương.
Sau vài lần cố gắng, Mân côi biết bản thân không thể gây thương tổn hắn, chỉ có thể âm thầm sinh khí.
Bọn họ bảo toàn lực lượng, chờ đợi
thời cơ. Chính là nhìn thấy sủng nhi một ngày một ngày càng yêu thích đế vương nhân loại kia, làm cho bọn họ lòng nóng như lửa đốt, sợ y không
chịu theo chân bọn họ về rừng rậm, một mực nghĩ biện pháp.
Bất
quá Lão Thiên gia vẫn đứng ở bên bọn họ, hiện tại sủng nhi bị Hoàng đế
nhân loại kia làm cho thương tâm không thôi, chẳng qua lại là thời cơ
tốt nhất!
“Hắn có cái gì tốt, ta quên tính đến, hắn có phi tử to
to nhỏ nhỏ, có ba nghìn bảy trăm mười ba người, còn có hai công chúa một nhi tử. Thấy một yêu một, còn cùng kẻ khác trên giường sinh tiểu hài
tử!” Mân côi tinh linh mở to hai mắt hỏa hồng, tỏ vẻ nàng thập phần sinh khí!
“Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa a, hắn còn ngại không đủ ác,
vậy mà muốn tuyển tú, hay lại muốn thú nữ nhân tiến cung.” Lục thụ tinh
linh bên cạnh cũng tức giận bất bình.
“Chính là chính là, nam
nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, chúng ta cũng là nam a, sủng nhi
về sau cũng thú nhiều như vậy, khiến hắn tức chết. Tinh linh thật tốt a, mỗi người lộng lẫy, mới không cần vì hắn một tên nhân loại nho nhỏ mà
thương tâm” Phong tinh linh mặc y bào bạch sắc nhẹ nhàng ngồi giữa không trung, nhìn thẳng vào trong mắt sủng nhi,”Ta đã thấy rất nhiều nhân
loại, bọn họ đều là như vậy, bây giờ yêu ngươi, ngày mai liền yêu người
khác, bộ tộc tinh linh chúng ta có thể so với bọn họ cao quý hơn, như
thế nào có thể ủy thân cho nhân loại chứ”
“Ngươi câm miệng cho
ta, không cho phép dạy hư sủng nhi!” Mân côi vừa nghe, tay liền muốn
niết cái lỗ tai của Phong tinh linh, lại bị hắn nhẹ nhàng tránh thoát.
“Sách sách, đừng hung dữ như vậy, cẩn thận không có tinh linh nào muốn
ngươi.”Phong tinh linh trốn bên cạnh sủng nhi, vừa rồi đôi cánh hồng
hồng đại biểu cho hoa tâm bỗng nhiên biến thành hắc sắc, kia đại biểu
cho tâm tư của hắn lại chuyển biến.
“Ngươi.....Ngươi có bản lĩnh
thì đừng có trốn!” Mân côi nổi giận không có chỗ trút, toàn thân hồng
đến lợi hại, không nên cùng Phong tinh linh tính toán, không nên.
“Mân côi Mân côi, đừng nóng giận, hắn không cần ngươi, ta muốn......”
“ngươi” chữ này còn chưa nói ra, cái lỗ tai của Lục thụ tinh linh đã bị
Mân côi xách lên.
“Ngươi nói lại lần nữa!”
“Không, không.” Tai bị ngọc thủ mảnh khảnh kia nắm lấy, hắn còn không có đủ dũng khí để phản bác Mân côi.
“Các ngươi đừng ầm ĩ, thật là. Sủng nhi đã rất đáng thương, các ngươi còn
nói nữa.” Hồ điệp tinh linh tính tình ôn nhu nhíu mày, không nhìn các
tinh linh khác, bay đến trong tay sủng nhi, “Sủng nhi nếu là ngươi
thương tâm, liền rời đi, ngươi là tinh linh, nhân gian nơi đây phức tạp
căn bản là không thích hợp với ngươi. Nếu hắn thật sự yêu ngươi sẽ không để ý thân phận của ngươi, nếu hắn để ý, chỉ có thể nói hắn không đủ yêu ngươi. Nhân loại có thiện lương, cũng có tà ác, nhưng nhân tâm đều là
khó đoán, thế giới này nguy hiểm hơn ngươi nghĩ, sẽ có rất chuyện khiến
ngươi khó tiếp thu. Chúng ta không hy vọng ngươi bị thương, hy vọng
ngươi khoái hoạt không lo, ngươi hiểu chưa”
Sủng nhi không tiếng
động gật gật đầu, kỳ thật y hiểu rất rõ, y phải rời khỏi. Bởi vì y không phải nhân loại, tinh linh cùng nhân loại, là không có khả năng cùng
nhau ở chung. Chính là nội tâm đau nhức, trong lòng lại không muốn khiến y rất mâu thuẫn.
Hế hế ngược rồi:vv cơ mà chắc cũng chẳng ngược
bao nhiêu đâu, sắp hoàn rồi mà TTvTT Dạo này bận đến điên luôn nên không có thời gian bung lụa trên đây được, các cậu đợi lâu rồi