“Lâm công công đến đây. Sủng nhi đang làm cái gì ” Lôi Duẫn Hạo nhìn địa đồ trên tay, trù tính lộ tuyến tiến đánh Ly quốc. Hắn muốn làm tốt hết
thảy, sau đó Hiên Viên đại địa, cũng chỉ có một quốc gia là Lôi quốc.
Sủng nhi là tốt nhất, hắn muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới này
đều cho y. Diệt trừ Ly quốc, kia hắn cũng có thể yên lòng, cùng sủng nhi song túc song tê.
“Hoàng Thượng, này là..”Lâm công công nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Thượng tinh lực tràn trề, không biết nói như thế nào mới tốt.
“Này cái gì này Có chuyện nói mau!” Lôi Duẫn Hạo nghe thấy Lâm công công ấp a ấp úng nhíu nhíu đầu mày, buông địa đồ trong tay. Tiêu hết mấy ngày
thời gian, hắn cùng với tướng quân các đại thần, nghĩ tốt mấy phương án
tấn công Ly quốc. Hắn muốn đem hết thảy đều an bài tốt, đến thuộc hạ
chuẩn bị, như vậy mới có thể công kì vô bị (tấn công lúc không phòng
bị).
Đừng nhìn một đám đại thần không muốn đánh giặc, nhưng mà
Lôi đế ra lệnh, kia tất cả đều phải xoa tay, mỗi người đều nhiệt huyết
sôi trào. Mặc kệ nói như thế nào, bọn họ đều là quân sư tướng sĩ tốt
nhất Lôi vương triều, mỗi người đều là nhân tài, là thủ hạ của chiến
vương, đi theo Lôi Duẫn Hạo liên tục chiến tranh, đều là kẻ thị huyết,
có kinh nghiệm phong phú, cùng can đảm không sợ chết! Chỉ cần đối phương dám đưa lên cửa, bọn họ đều muốn ăn sạch. Hiện tại nội bộ Lôi vương
triều hết thảy sắp xếp ổn thỏa, đợi thái tử Ly quốc kia đưa lên cửa!
“Hoàng Thượng,tiểu chủ tử hình như không quá cao hứng.” Lâm công công sợ tới
mức nhảy dựng, vội vã quỳ xuống. Này cũng không phải hắn làm, Hoàng
Thượng thật là vội đi vội về, tiểu chủ tử không tức giận mới lạ.
“Ác Ai, là trẫm không tốt, mấy ngày này để y tịch mịch, hiện trẫm phải đi
tìm y.” Lôi Duẫn Hạo đứng dậy, ngẫm lại cũng là bản thân không đúng, một lòng nghĩ chiếm đoạt Ly quốc, nhất thời xa lánh sủng nhi. Hắn cũng hiểu được, vẫn luôn vội vàng chiến sự, mấy ngày mấy đêm liên tục, vậy mà
tuyệt không cảm thấy mệt, ngược lại sức sống gấp trăm lần. Trái lại là
các đại thần mỗi người đều mệt mỏi không chịu nổi mới nhắc nhở hắn thời
gian đã qua.
Như vậy hiện tượng này là từ khi cùng sủng nhi có cơ phu chi thân ( da thịt thân cận) bắt đầu. Khi đó hắn cũng không biết
mệt, cả ngày kề cận sủng nhi ở trên giường triền miên. Vừa nghĩ như vậy, có phải hay không sau khi cùng sủng nhi mập hợp, sẽ cho hắn năng lượng
không tầm thường!
“Hoàng Thượng” Nhìn thấy Lôi Duẫn Hạo không biết suy nghĩ cái gì, Lâm công công không khỏi mở miệng nhắc nhở.
“Ác, đi thôi. Đúng rồi, lấy hai thứ đồ vật này nọ cũng mang đi.” Quên đi,
mặc kệ cái gì, trước đi nhìn tiểu bảo bối đã. Không biết nhìn thấy hắn
có thể hay không cao hứng mà bổ nhào lên Sủng nhi chính là một tiểu yêu
tinh nhiệt tình nha.
“Phải!” Lâm công công cười, Hoàng Thượng
thật đúng là mâu thuẫn a, cái gì cũng đều muốn tặng cho Thiên Sủng cung, rồi lại để tiểu chủ tử ở lại Lôi cung, sợ những thứ kia đoạt tầm mắt
của tiểu chủ tử. Vội vàng kêu tiểu công công bên cạnh xách một cái ***g
sắt tinh xảo, bên trong chính là hai con thỏ nhỏ rất đẹp, tiểu chủ tử
nhất định vui mừng.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, cung nữ ‘Nguyệt quế
cung’ đến đây, nói là Thục phi nương nương bị bệnh, muốn Hoàng Thượng
qua nhìn.” Cửa mở ra, Lôi Duẫn hạo liền nhìn thấy giữa Ngự thư phòng có
một cung nữ đang quỳ lo lắng, như là đã xảy ra đại sự gì đó.
“Có
bệnh phải đi tìm ngự y, gọi trẫm lại cũng vô dụng!” Lôi Duẫn Hạo vùng
mày cũng không câu một chút, nhấc chân bước đi. Trong lòng hắn hiện tại
thầm nghĩ như thế nào bồi sủng nhi cao hứng, cũng không suy nghĩ đến cái khác.
“Chính là Hoàng Thượng, nương nương xin người nhất định
phải qua.” Cung nữ có chút khó xử mong Hoàng Thượng không có từ chối rời đi.“Nói cái gì cũng vô dụng, trẫm không rảnh!” Lạnh lùng quét Lâm công
công một cái, không thấy hắn muốn đi bồi sủng nhi sao Còn không đem nàng đuổi đi, ngươi làm tổng quản như thế nào vậy.
Lâm công công đánh cái rùng mình, vội vã đẩy lùi ả cung nữ kia, “Lá gan cũng không nhỏ a,
vậy mà ngăn cản đường của Hoàng Thượng. Người trong cung Thục phi có
phải hay không thiếu giáo huấn!”
“Chính là tổng quản đại nhân,
việc này cùng, cùng tiểu chủ tử có quan hệ a Cầu xin chủ quản đại nhân
không cần sinh khí, thỉnh Hoàng Thượng đi nhìn đi.” Nếu Hoàng Thượng
không đi, nàng hôm nay cũng sẽ mất mạng. Thục phi nương nương thực là hạ lệnh liều mạng.
“Cái gì Cùng tiểu chủ tử có quan hệ Ngươi nói rõ ràng chút.” Lâm công công vừa nghe, vội vàng hỏi. Tiểu chủ tử chính là
bảo bối Hoàng Thượng sủng ở trong lòng a, không thể có người muốn hại y
“Chủ quản đại nhân, sự tình là như vậy. ... “
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng dừng bước!” Lâm công công sử dụng toàn thân công
phu, đem Lôi Duẫn Hạo đang quay về Lôi cung không có nhìn thấy sủng nhi, đang chuẩn bị đi Ngự hoa viên tìm ngăn cản.
Lôi Duẫn Hạo nhíu
nhíu đầu mày, “Xảy ra chuyện gì, kinh ngạc đến như vậy, Lâm công công
chủ quản có phải hay không làm quá thoải mái.” Đầu tiên là cung nữ, hiện tại lại là Lâm công công, nô tài trong cung khi nào trở nên chẳng biết
quy củ như thế!
“Hoàng Thượng bớt giận, chuyện là như vậy. Trong
canh bổ của Thục phi nương nương có người hạ độc. Trải qua điều tra
người hạ độc là.... Chính là người mà tiểu chủ tử phái đi. Nô tài cũng
hiểu được là không có khả năng, thế nhưng người trong cung Thục phi vừa
mới mời tiểu chủ tử qua. Hoàng Thượng mau đi đi, miễn cho..... Hoàng
Thượng, Hoàng Thượng......” Choáng váng a, Hoàng Thượng không biết lúc
nào đã đi rồi, hắn cũng không phải rất dong dài, ít nhất chờ hắn đem
chuyện nói hết nha.
Nguyệt quế cung.
“Tiểu chủ tử, ngài
một mình đi vào là được rồi, những người này không cần mang theo, này sẽ dọa đến Thục phi nương nương.” Phấn y cung nữ nhẹ nhàng nói, nhìn thấy
hộ vệ đi sau tiểu chủ tử cũng hơi quá đi, cứ như thế đi vào sợ là không
thể gây thương tổn y dù là một cọng tóc.
“Ân, được. Lập Lan, các
ngươi liền ở đây, ta đi.” Y là đến xem người bệnh, tuy rằng cảm thấy
quanh co cực kỳ, không phải y hạ dược a, y cũng không có phái người đi
hại Thục phi nương nương này, dù sao chỉ cần giải thích rõ ràng thì tốt
rồi.
“Không được, Hoàng Thượng có lệnh, Lập Lan không thể rời
khỏi tiểu chủ tử nửa bước.” Những người này thật đúng là thông minh,
không thể tiếp cận tiểu chủ tử, liền để người thỉnh y vào Nguyệt quế
cung. Nàng cũng không phải là người đơn thuần khờ dại, cho rằng mọi
người đều là người tốt. Thục phi này rõ ràng chính là tâm hoài bất quỹ,
nàng như thế nào có thể để tiểu chủ tử một mình đi vào trong hang sói
được. Nếu xảy ra chuyện gì không thể tưởng được, đến lúc đó hối hận cũng không còn kịp rồi!