Lôi Duẫn Hạo nhẹ phiêu mắt, nhưng ôm lấy Thục phi hướng ‘Nguyệt quế
cung’ đi, không để ý tới những người khác. Lâm công công đi theo sau
không khỏi thở dài, Hoàng Thượng đây là vì cái gì Nếu muốn thử giận dữ,
cũng đủ rồi đi, cứ như vậy cũng không tốt.
“Đức phi nương nương
nói thật nha, muội muội ta hôm nay mở rộng tầm mắt rồi!” Người sáng mắt
không biết, nhưng nàng rất rõ ràng, Nghi phi vì cái gì sẽ điên, a! Còn
không phải do bản thân vị ‘tỷ muội thân thiết’ này ra tay!“Dịch phi
nương nương quá khen! Bản phi có năng lực như thế nào cũng không so được một phần ngàn của Dịch phi nương nương a, bản phi còn kém xa lắm!” Nhìn Dịch phi kiêu ngạo, Đức phi cũng không khách khí đáp trả lời ‘khen
ngợi’, tâm cao khí ngạo như thế nào cũng chỉ là một trắc phi mà thôi.
Nếu muốn chê cười nàng, còn xa lắm. Nữ nhân trong hoàng cung, người nào
không phải máu tươi đầy người.
“Hừ! Đức phi nương nương còn có
tâm tình cùng ta so đo, cũng không ngẫm lại vị trí ngươi luôn muốn có bị một nam nhân chiếm. Không phải muội muội ta nói a, vị trí hoàng hậu này thật đúng là cùng tỷ tỷ vô duyên!” Đả kích một người sẽ lấy chuyện mà
đối phương để ý nhất mà nói, nàng cũng không phải là người thủ từ tâm
nhuyễn (nhân từ nhẹ dạ). “Không có việc gì, muội muội đi trước!” Cũng
không thèm nhìn Đức phi một cái, để cung nữ dìu đi.
Các ngươi chờ xem, sớm muộn sẽ có một ngày các ngươi nhất định phải một đá quỳ rạp
xuống trước mắt ta gọi bản cung một tiếng “Hoàng hậu nương nương.’ cái
nam nhân kia đúng không Chờ coi! Đức phi hung hăng trừng mắt nhìn bóng
dáng Dịch phi, nợ này nàng nhất định phải hảo hảo nhớ kỹ!
Nhìn
Duẫn Hạo ôm một vị nữ tử rời đi, cước bộ của sủng nhi không tự chủ đi
theo. Vốn tưởng rằng sẽ đi đến cung điện, nhìn thấy địa phương xa lạ
này, sủng nhi ngẩng đầu vừa nhìn thấy ba chữ ‘Nguyệt quế cung’ thật to,
khiến y dừng cước bộ.
“Lập Lan, ta nghĩ ta không đi vào thì tốt
hơn. Ta muốn đi hoa viên!” Cảm giác nói cho y, y không không nên đi tiếp vào trong, sẽ có chuyện khó chịu chờ y! Trái tim đau đớn khiến y muốn
rời khỏi nơi này.
Ba mươi mốt người đi theo sủng nhi, đặc biệt
chiếu cố hết thảy an toàn của sủng nhi. Mà Lan đứng bên người y là cung
nữ tối thân cận. Chỉ cần Duẫn Hạo không có mặt, chính là nàng mang theo
mình di chuyển trong hoàng cung.
“Vâng! Lập Lan mang tiểu chủ tử
đi!” Lập Lan nhìn thấy Hoàng Thượng biến mất ở ‘Nguyệt quế cung’, mới
đến trước mặt sủng nhi. Tiểu chủ tử ở trong hoàng cung được Hoàng Thượng đặc biệt cho phép: không cần quỳ, không cần nghe theo mệnh lệnh của bất luận kẻ nào, không cần sự cho phép của bất luận kẻ nào liền muốn đi thì đi. Quyền hạn so với hoàng hậu còn muốn lớn hơn. Đương nhiên, thật ra
sinh mệnh của tiểu chủ tử còn quan trọng hơn Hoàng Thượng, đối với ba
mươi người các nàng minh lí ám lí bảo hộ tiểu chủ tử hạ tử lệnh: liều
mình bảo hộ y, không cho bất luận kẻ nào tới gần tiểu chủ tử. Nếu trên
người tiểu chủ tử bị thương, hắn sẽ ở trên người bọn họ những hộ vệ này
đòi gấp trăm lần.
Đau lòng y bi thương khổ sở như thế, thế nhưng hiện tại, hại tiểu chủ tử bi thương, chính là bản thân Hoàng Thượng!
Ánh mắt sủng nhi không có tiêu tụ, chỉ biết là đi theo người phía trước. Vì cái gì, vì cái gì trái tim y đau đến như vậy a Vì cái gì y rõ ràng
không muốn khóc, nhưng lệ vẫn rơi chứ Sủng nhi ngồi trong hoa gian, trên mặt không có dáng tươi cười thường ngày, nếu nghĩ kỹ sẽ biết vì sao,
ngẩng đầu nhìn mưa không ngừng rơi, trong đầu thỉnh thoảng hồi tưởng lại một cảnh vừa rồi.
Duẫn Hạo ôm lấy nữ tử thẹn thùng kia, trong
lòng y muốn lớn tiếng kêu để nàng ngừng tay, không cho phép chạm Duẫn
Hạo. Hy vọng Duẫn Hạo không nên cho nàng chạm. Thế nhưng hai người vẫn
chạm nhau, ôm nhau ở cùng một chỗ..... Sủng nhi lắc đầu thật nhanh,
không muốn nghĩ những chuyện này. Nằm trên cỏ, vươn tay đón giọt mưa rơi xuống, nhưng lại xuyên qua y dừng trên mặt đất.
“Hoàng Thượng đã lâu chưa có tới xem Linh nhi, Linh nhi còn tưởng rằng Hoàng Thượng
không thương Linh nhi chứ” Trong Nguyệt quế cung, Thục phi nương nương
đang bất mãn làm nũng nhìn Lôi Duẫn Hạo, miệng mặc dù trách, nhưng thân
thể của nàng mềm yếu tựa như không xương, quấn ở trên người Lôi Duẫn
Hạo. Hoàng Thượng thật vất vả mới đến một lần, nàng đương nhiên muốn nắm chắc cơ hội, khiến Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý, cho hắn biết nữ nhân
vẫn là tốt nhất.
Lôi Duẫn Hạo nhíu nhíu đầu mày, không dấu vết
đem nữ nhân tựa như bạch tuộc kia kéo xuống. Trong đầu hồi tưởng thần
sắc bất an của sủng nhi, khiến trong lòng hắn cao hứng cực kỳ. Nhớ tới
bộ dáng sủng nhi thất hồn lạc phách, có chút đau lòng. Bảo bối của hắn
a, y chỉ hơi nhăn mặt một chút cũng làm cho hắn tan nát cõi lòng. Chính
là nếu không buộc y, sủng nhi vĩnh viễn cũng không biết tâm ý của bản
thân, vĩnh viễn không biết cái gì là ái tình.
Lâm công công nhìn
Hoàng Thượng người thì ở nhưng lòng thì bay về phương nào, Thục phi
nương nương kia cũng là rất hưng phấn, không thấy được sắc mặt không
kiên nhẫn của Hoàng Thượng sao Ai.....Hoàng Thượng sao phải khổ vậy chứ.Lôi Duẫn Hạo nhướng lông mày một cái, “Lâm công công, ngươi than giận cái
gì a Đối với trẫm có cái gì bất mãn sao” Đó là cái dạng biểu tình gì,
nhìn thấy hắn lại lắc đầu một cái.
“Nô tài không dám, chỉ là vừa
rồi nghĩ đến một câu nói, không khỏi có chút cảm thán mà thôi.” Lâm công công vội vàng quỳ xuống, Hoàng Thượng rõ ràng đang bắt lỗi của hắn mà.
“Nói cái gì a Vậy mà khiến đại tổng quản hoàng cung cũng nhịn không được cảm thán, thật đúng là chuyện ngạc nhiên.” Lôi Duẫn Hạo lạnh lùng nói. Nhớ
tới vừa rồi trên đường lão nô này làm cho sủng nhi vừa khóc vừa cười,
khiến cho hắn nổi lửa.
Sủng nhi là của hắn, chỉ có thể cười với
hắn. Mặc kệ là nam nữ, cũng không được đánh chủ ý lên y. Cho dù là công
công cũng không được!
“Hoàng Thượng nói đùa, lão nô nghĩ đến là ‘vật cùng tất phản’ a Hoàng Thượng.” Thật là mang thù a, làm nô tài thật mệnh khổ!
“Hoàng Thương, Lâm công công đang nói cái gì vậy Nô tì như thế nào nghe không
rõ” Rõ ràng không có phát sinh chuyện gì, vì cái gì Lâm công công quỳ
trên mặt đất không đứng dậy nổi, chẳng lẽ hắn làm chuyện gì khiến Hoàng
Thượng mất hứng “Hoàng Thượng đừng nóng giận, Lâm công công chính là lão nhân bên người Hoàng Thượng, lúc này liền tạm tha cho hắn đi.” Thục phi nương nương nhẹ nhàng cười, Lâm công công này chính là tâm phúc bên
cạnh Hoàng Thượng, nếu lấy lòng hắn, đối với bản thân cũng không ít chỗ
tốt. Có khi bên người có người nói lời hay, so với các nàng làm gì cũng
tốt hơn.
Một câu này Lâm công công nghe được lại cúi đầu, Thục
phi nương nương đang làm gì nha, không thấy được Hoàng Thượng đang tìm
lỗi của hắn sao
“Ác Lão nhân sao” Lỗi Duẫn Hạo âm hiểm cười một
tiếng, “Đích thật là lão nhân a, bằng không cũng không có lá gan lớn như vậy phỏng đoán thánh ý!” Vật cùng tất phản sao Vội vã đứng lên, hướng
Ngự hoa viên đi, sủng nhi nhất định ở đó.
“Nô tài không dám, nô tài không dám.”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, này là, sao lại đi rồi Lâm công công, đây là
chuyện gì xảy ra hả” Thục phi nương nương thoáng cái luống cuống, nhìn
thân ảnh đi xa. Mọi chuyện đang tốt, Hoàng Thượng lại đi đâu
“Nô
tài cáo lui, Thục phi nương nương hảo hảo nghỉ ngơi.” Lâm công công đứng dậy hành lễ, vội vàng theo sau. Hắn cũng không hảo tâm vì Thục phi kia
giải thích.
Không cần thông cáo, Lôi Duẫn Hạo dễ tìm được sủng
nhi, thiên hạ đang ngồi trên lớp cỏ cúi đầu khóc nỉ non, khiến tâm hắn
cũng quýnh lên. Vội vàng chạy qua, “Sủng nhi, sủng nhi.”
Nghe
được thanh âm của Duẫn Hạo. Sủng nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú
quen thuộc lại lãnh khốc phóng đại trước mắt mình, không khỏi trốn
tránh. Sau khi thấy rõ người đến thật, lệ lại trượt xuống, sủng nhi
không muốn để hắn trông thấy, đứng lên hướng phía trước đi. Mặc dù không biết chính mình muốn đi đâu, dù sao rời khỏi hắn là tốt rồi. Y khóc cái gì chứ Y mới không cần khóc.