Dưới sự trông mong của sủng nhi, Lôi Duẫn Hạo cuối cùng đáp ứng không
lấy mạng của cái độc xà kia. Mà sủng nhi đương nhiên đã trả chút đại
giới, môi bị hôn đến sưng lên, còn không được rời khỏi hắn nửa bước.
“Viên Lâm, đem xà mang đi, nếu để cho nó chạy đến, ngươi đợi trẫm lột da của ngươi!”
“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ hảo hảo trông nó.” Khó
hiểu a, Hoàng Thượng chán ghét nó như vậy, vì cái gì không bắt nó giết,
thế nhưng ngẩng đầu liền thấy nam hài bên người Hoàng Thượng cười đến
vui vẻ, nên cái gì cũng hiểu được.
“Lâm công công, đem người
trong Lôi đình toàn bộ đổi lại hết!” Kêu một ngự y, vậy mà loạn thành
một đoàn, “Đi chọn ba mươi người khôn khéo cẩn thận giỏi võ công tới
chiếu cố tiểu chủ tử, về sau trẫm không muốn nhìn thấy y có bất luận
thương tổn gì. Nếu xảy ra chút sơ xuất, trẫm muốn ở trên người ngươi
ngàn lần đòi lại. Không có trẫm cho phép, không cho bất kì kẻ nào tiếp
cận y, nếu không giết không tha!”
“Vâng, nô tài làm ngay.” Kinh
ngạc, Hoàng Thượng vậy mà lại có ý chỉ như vậy. Ba mươi hảo thủ vẫn là
tự tay mình chọn đi. Lâm công công ngầm hạ quyết tâm, hiểu được mạng của mình cùng an toàn của tiểu chủ tử gắn liền với nhau. Hắn tuyệt không
hoài nghi lời nói của Hoàng Thượng, nếu tiểu chủ tử thật sự bị thương,
Hoàng Thượng nhất định không chút khách khí giết tên thiếp thân công
công là hắn đây.
“Được rồi, đều lui xuống đi.” Lôi Duân Hạo khẩu
khí than thở, sủng nhi mới tiến cung hai ngày, liền xảy ra nhiều chuyện, hắn phải cẩn thận một chút mới phải a, hảo hảo bảo hộ sủng nhi.
Nhìn sủng nhi ở trong ngự thư phòng nhảy a nhảy, Lôi Duẫn Hạo làm sao có thể làm việc, ánh mắt thẳng tắp, liền nhìn chằm chằm thân ảnh của tiểu nhân nhi. Cũng nhìn hết nửa ngày, tầm nhìn của hắn không có rời khỏi sủng
nhi nửa phần. Ngay cả Lâm công công bên cạnh cũng cực kỳ im lặng, sức
mạnh của ái tình thật là lớn a, mọi khi nào có thấy qua cái bộ dạng này
của Hoàng Thượng, mặc kệ trong cung vị nương nương ấy là giai nhân, kia
cũng là thản nhiên phiêu mắt một cái.
Bất quá, tiểu chủ tử thật
đúng là rất đẹp a, ở trong cung thân là hai đại lão nhân, cái dạng sắc
đẹp gì mà hắn không thấy qua. Đưa đến trong cung, đương nhiên đều là tốt nhất. Chính là tiểu chủ tử nhất cử nhất động tự nhiên lại phiêu dật, có đôi khi sẽ phát ra thanh âm nghi hoặc cùng tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ,
thật là khả ái, chắc là nhìn thấy vật gì kỳ lạ đi. Ngự thư phòng này,
nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ước chừng hơn năm trăm mét
vuông, bốn phía đều là danh thư danh họa, đáng sợ là sách ở khắp nơi
trong thiên hạ đều có ở trong này. Nhìn thân ảnh tiểu chủ tử nhảy lên
nhảy xuống, còn muốn đẹp hơn.
Một đạo ánh mắt sắc bén như cung
tên bắn qua, thân là tổng quản tối cao, lập tức cảm giác được hơi thở
nguy hiểm, vội vã cúi đầu, ngầm sát mồ hôi trên trán, tổ tông của ta a,
thật là làm ta sợ muốn chết. Hàn quang của Hoàng Thượng, quả thực có thể lấy mạng của nô tài.
“Lâm công công ngươi thực nhàn a!” Lôi Duẫn Hạo không nhanh không chậm nói, thần sắc cũng nhìn không ra là đang tức giận.
Nhưng Lâm công công sợ tới mức ‘phịch’ một tiếng quỳ gối trên mặt đất, liên
tục nói “Hoàng Thượng thứ tội!” Hãn, Hoàng Thượng thật đúng là sinh khí. Thật là keo kiệt, trước kia làm sao không biết Hoàng Thượng tâm tư nhỏ
mọn như vậy.
“Chuyện ta kêu ngươi làm làm thế nào rồi.” Thấy ánh
mắt của kẻ khác nhìn sủng nhi, mặc kệ là cái thái độ gì, hắn cũng không
thoải mái, đương nhiên là không thể bỏ qua người nhìn lén bảo bối của
hắn, xem bọn hắn lần sau còn dám không!
“Hồi Hoàng Thượng, Hoàng
Thượng giao cho nô tài làm, nô tài nào dám vô tâm, chỉ tận lực làm. Nô
tài tuyển ba trăm người, từ trong đám người bọn họ chọn ra ba mươi
người, liền phái tới hầu hạ tiểu chủ tử.” Kia chính là cùng mạng của hắn có quan hệ, hắn nào dám tùy tiện chọn a, đương nhiên là tuyển võ công
tốt nhất.
“Ác, không nghĩ tới ngươi bình thường lỗ mãng sẽ làm
được việc. Kia trẫm an tâm.” Nghe được lời của Lâm công công, Lôi Duẫn
Hạo vừa lòng gật gật đầu, lại phất tay cho hắn lui ra. Bởi vì thiên hạ
bên kia phát hiện tầm mắt của hắn, đang hướng hắn tiêu sái đi qua.
“Duẫn Hạo, làm xong công việc chưa” Bổn tử thật cao a (ý chỉ chồng tấu chương của Lôi ca), thấy Duẫn Hạo viết viết vẽ vẽ, làm Hoàng đế nhất định mệt
chết đi, cho nên y ngoan ngoãn không sảo (ầm ĩ) hắn.
“Sủng nhi, lại
đây.” Vỗ vỗ đùi mình, ôm lấy thiên hạ xinh đẹp kia, hôn hai má phấn nộn
của y, trong lòng thỏa mãn cực kỳ. Chỉ cần sủng nhi bên cạnh hắn, cho dù làm cái gì cũng không thấy mệt mỏi. “Buồn sao” Hắn đang lo lắng a, sợ
sủng nhi nói buồn, hắn mới từ ngoài cung trở về, còn có đống lớn chuyện
phải làm, không thể bồi sủng nhi đi dạo chung quanh.
“Không buồn, Duẫn Hạo yên tâm, nơi này thiệt nhiều thiệt nhiều sách a, có thể xem
nữa.” Sủng nhi kinh hỉ nhìn cái tầng sách trùng trùng điệp điệp kia, y
là thật tình yêu thích a, bởi vì y chưa có gặp qua mấy thứ này, cũng có
thể biết thêm kiến thức.
“Vậy là tốt rồi, chờ qua hai ngày này, ta nhất định cùng ngươi đi dạo quanh hoàng cung.”
“Thật vậy sao” Sủng nhi vui sướng kêu lên, sách mặc dù tốt, chính là y càng thích bầu không khí tự do a.
“Đương nhiên.” Thương tiếc sờ sờ tóc sủng nhi, Duẫn Hạo trong lòng tự nhiên
hiểu rõ, sủng nhi mê chơi, ở trong phòng nhất định sẽ buồn, chính là lại ngoan ngoãn ngốc ở đây cũng không sảo không nháo, nhất định là vì hắn
đi. “Sủng nhi thật tốt.”
“Duẫn Hạo cũng tốt.”
”Vậy ngươi
thích Duẫn Hạo không” Tình yêu của hắn, thật sự rất khó cầu, bởi vì y
căn bản không hiểu được yêu là cái gì, để cho y hiểu được, còn phải tốn
một chút thời gian đi.
“Đương nhiên thích. Thích Duẫn Hạo nhất.” Ôm cái cổ hắn thân mật dán vào, Duẫn Hạo nói hắn có thể vì y làm mọi chuyện.
“Nhất Kia còn thích ai” Duẫn Hạo cao hứng cười, lại thiêu cao mi mao (nhướng lông mày), cố ý xuyên tạc lời nói.
“Còn thích mâm côi tinh linh (hoa hồng tinh linh), hồ điệp tinh linh
nữa......” Lâm công công một bên cúi đầu, sủng nhi hù chết người không
đền mạng nói: “Còn thích Lâm công công a, cũng đối với sủng nhi thật
tốt, sủng nhi đều thích.” Sủng nhi đắc ý nói, giống như mình làm được
đại sự vậy, khả ái cọ cọ mặt của Duẫn Hạo, mỉm cười ngọt ngào.
Lâm công công chỉ thấy đi đứng như nhũn ra a, hận không thể tìm một cái
động đem mình đi chôn, ánh mắt của Hoàng Thượng nhìn hắn tựa tiếu phi
tiếu, thật là...... Thật là đáng sợ. Hắn đương nhiên hiểu được nguyên
nhân tiểu chủ tử thích hắn a, luyến tiếc đôi mắt trông mong của tiểu chủ tử nhìn điểm tâm, cho nên vài lần trộm đưa cho y ăn.
Lôi Duẫn
Hạo quay đầu sủng nịch cười, sủng nhi mỗi ngày đều ở dưới mi mắt của
hắn, Lâm công công làm cái gì đương nhiên là hiểu rõ. Tiểu bảo bối của
hắn thật đúng là tri ân báo đáp a.
Ngày hôm sau, người đứng đầu
trong đề tài giữa hậu cung, đương nhiên là tổng quản đại nhân tự mình
quét tước Ngư đường (ao cá). Này đương nhiên là mệnh lệnh của Hoàng
Thượng, muốn hậu cung này ngay cả tứ phi gặp gỡ Lâm công công, cũng phải cho ba phần mặt mũi, còn có ai dám ra lệnh hắn làm việc a. Nghe nói là
Hoàng Thượng ra lệnh như vậy, nói là để bất luận kẻ nào cũng không được
giúp đỡ, bằng không liền đuổi ra khỏi cung. Cá trong nước không thể ít
một con, bên cạnh ao phải lau đến phát sáng mới được.
Không biết
chủ quản đại nhân này làm chuyện gì a, để Hoàng Thượng sinh khí như vậy. Đại thủy đường, đừng nói là lau cho phát sáng, ngay cả thoát nước, một
mình hắn có thể làm cho cá chạy mất. Dọn dẹp, đổi nước. Mặt trời tháng
năm, sợ là muốn mạng của lão bộc tuổi trên bốn mươi này a.