Chẳng lẽ cô và Từ Gia Tu còn chưa có ở chung một chỗ sao. . . . . .
Nếu như không phải lão Lục nhắc nhở, nhất thời Lục Già cũng không nhớ nỗi
Trình Dương là ai, hóa ra là bạn học ngồi cùng bàn cấp ba, trước kia cô
và cậu ta còn tạo ra xì căng đan trong lớp học. Có một lần Trình Dương
và Từ Gia Tu chơi bóng, cô và Mạnh Điềm Điềm cầm một ly nước đi ngang
qua, thì có một bạn trai trong lớp học cố ý nói: "Trình Dương, bạn gái
của cậu đến đây."
Tầm mắt của cô nhìn về phía Từ Gia Tu, Từ Gia
Tu đánh bóng vào khung cầu rổ “Rầm” một cái, sau đó bừng tỉnh hiểu ra
quay đầu lại nói: "A, Tiểu Diêm Vương!"
Cô tức giận đi nhanh trở về phòng học.
Lục Già có chút không hiểu rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy thời gian xoay nhanh,
trong đầu hiện lên từng gương mặt, Mạnh Điềm Điềm, Chung Tiến, Dương
Sunny, Trình Dương. . . . . . Còn có Từ Gia Tu.
Tuổi thanh xuân của cô, trí nhớ của cô.
Cảm thấy hình ảnh ấy rất mơ hồ, lập tức lại trở về căn hộ của giáo viên, cô nhấn mạnh nói với lão Lục: "Đồng chí lão Lục, hôm nay con tham gia hội
bạn học, chứ không phải đi xem mắt!"
Lão Lục ngồi ghế dây mây lâu năm xem báo chí, nhàn nhã gật đầu một cái, trả lời cô: "Không phải đều giống nhau sao?"
Nôn ra máu.
Lục Già và Mạnh Điềm Điềm hẹn gặp nhau ở cổng trường học, hai người ôm nhau thật chặt, sau đó Mạnh Điềm Điềm nháy nháy mắt với cô, ghé vào bên tai
hỏi cô: "Lục Già, mấy năm nay cậu vẫn cô đơn, có phải còn thích Từ Gia
Tu hay không?"
"Nhất định không phải!" Cô trả lời như vậy, nghĩ thầm anh không phải là...
Cô và Điềm Điềm bắt đầu đi dạo trong sân trường trung học Đông Châu, Mạnh
Điềm Điềm vừa thấy băng rôn của lớp, vừa cười ha ha: "Trương Phái Đông
của lớp bọn họ vẫn gây cười như thế, lớp mười lớp mười không giống bình
thường, không phải là lớp trưởng lớp Từ Gia Tu nghĩ ra đấy chứ, quá qua
loa."
"Chắc không phải đâu." Cô trả lời Mạnh Điềm Điềm, lại nghĩ
thầm tính tình của Từ Gia Tu không phải như thế, nhưng tại sao cô lại
quen thuộc với Từ Gia Tu như thế. Không phải cô và anh không có ở chung
một chỗ hay sao?
Tất cả học sinh lớp chín, lớp mười đều đến, bên
ngoài hành lang lớp học cực kỳ náo nhiệt, từng gương mặt quen thuộc lần
lượt đi qua. Lục Già lại bị lão Lư chủ nhiệm lớp sắp xếp làm việc, lão
Lư để cho cô đến lớp mười mượn chút trà. Cô đi đến cửa sau của lớp
mười, đúng lúc Từ Gia Tu vừa đi ra tới cửa, quan sát cô từ trên xuống
dưới: "Lục Già, đã lâu không gặp."
Trong lòng cô căng thẳng, Từ Gia Tu nhìn cô như vậy, có phải thích cô hay không?
Đúng lúc này, Trương Phái Đông cầm một xấp bài thi đi tới, hưng phấn nói:
"Vì để cho các cậu nhớ lại thanh xuân tốt hơn, mọi người cùng nhau làm
một bài thi thôi."
Thật là dọa người, cô bị sợ đến toát mồ hôi.
Còn dọa người hơn là, hai lớp học chơi trò “Lời thật lòng hay đại mạo
hiểm”, ngay trước mặt Từ Gia Tu Dương Sunny trực tiếp hỏi cô: "Lục Già,
có phải trước kia cậu thích Từ Gia Tu hay không?" Trong lòng cô nhớ lại, tại sao Dương Sunny có thể hỏi trực tiếp như vậy chứ, có lẽ cho là cô
không dám trả lời câu hỏi này sao.
Cô đang muốn dũng cảm trả lời: "Đúng vậy, trước kia mình thích Từ Gia Tu đấy." Ngẩng đầu lên, tầm mắt
nhìn ly rượu trong tay của Từ Gia Tu, cuối cùng dừng ở chiếc nhẫn màu
bạc trên ngón áp út, cô há miệng, chỉ cảm thấy khó chịu không thở nổi,
cô khổ sở hỏi anh: "Từ Gia Tu, cậu đã kết hôn rồi hả?"
. . . . . .
"Tôi vẫn chưa kết hôn." Từ Gia Tu trả lời, giọng nói chân thật bay vào trong tai cô.
Lục Già chảy nước mắt mở mắt ra, tỉnh lại đã đối diện với khuôn mặt đẹp
trai của bạn trai, phát hiện Từ Gia Tu không chút lưu tình nhéo cái mũi
của cô, lo lắng nói: "Lục Già, em tỉnh rồi."
Rất quá đáng! Rốt
cuộc cô biết tại sao trong mộng không thở được, khốn kiếp! Trong lòng
mắng khốn kiếp, nhưng đầu của cô vẫn dựa trong ngực Từ Gia Tu, ôm anh
không buông tay, đau lòng lại may mắn nói: "Em mới vừa gặp ác mộng." Nằm mơ thấy anh và cô không có ở cùng nhau, thật may là, đây là mơ mà thôi.
Từ Gia Tu ân cần hỏi: "Nằm mơ thấy cái gì? Tại sao anh ngủ ở bên cạnh mà
em cũng gặp ác mộng, gặp sói xám lớn, hay là rơi cạm bẫy hả?"
Đều không phải, đều đáng sợ hơn so với chúng nó. Lục Già cũng không biết
mình ở trong mộng khổ sở đến rơi lệ, giống như mất đi thứ quan trọng của mình vậy. Cô vùi trong ngực Từ Gia Tu, nói: "Em nằm mơ thấy chúng ta
không có ở cùng một chỗ."
Cho nên ở trong mộng cô đau lòng như
vậy? Từ Gia Tu cười, dịu dàng an ủi: "Đó không phải là rất tốt sao, anh
có thể đuổi theo em một lần nữa, thế nào lại là cơn ác mộng?"
Lục Già không nói lời nào, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô cầm tay trái của
Từ Gia Tu lên nhìn một chút, khớp xương của người đàn ông rõ ràng, trên
ngón áp út thật sự có một chiếc nhẫn màu bạc, màu trắng bạch kim nhẹ
nhàng dưới ánh đèn tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Rốt cuộc tỉnh táo lại, anh và cô đều có một chiếc nhẫn như vậy, chỉ là không phải nhẫn cưới, mà là nhẫn tình nhân.
Cô và anh đi thành phố S, đến một cửa hàn châu báu nổi tiếng lâu đời cả nước, tốn rất nhiều tâm sức mới mua được.
. . . . . . Lục Già dựa vào trong ngực Từ Gia Tu rồi nhìn đồng hồ treo
tường một chút, ba giờ sáng; lão Lục nói rằng nửa đêm gặp ác mộng là
ngược lại, thật đúng là không bình thường.
Hôm nay là thứ bảy, từ thành phố S cô và Từ Gia Tu chạy về lại tham gia hội gặp mặt bạn cũ của trường cấp ba Đông Châu, hai ngày nay cô chơi vui vẻ ở thành phố S, chỉ là cảm thấy mệt mỏi, Hà phu nhân - Thẩm Hi sức khỏe thật sự quá dồi
dào; chỉ trong thời gian hai ngày, bốn người bọn họ còn đi một chuyến
đến khu vui chơi. . . . . . Trở về lại tham dự hoạt động gặp mặt bạn học cũ, cô gặp được rất nhiều bạn học cũ, ví dụ như bạn học Trình Dương
trong mộng.
Ban ngày kiệt sức, ban đêm ngủ mơ đã lẫn lộn rồi.
Lục Già vẫn ôm Từ Gia Tu, cảm thụ nhiệt độ của anh chân thật hòa vào
nhau hạnh phúc, mở miệng nói khàn khàn: "Thật xin lỗi, em đã đánh thức
anh."
Từ Gia Tu nhéo mặt của cô, tỏ vẻ không thèm để ý.
Lục Già nhếch miệng cười, khổ sở trong mơ không thể nào hình dung được. Cô
nghĩ, nếu như cô và Từ Gia Tu không ở cùng nhau, cô thật sự sẽ rất tiếc
nuối.
Trai gái trên thế gian này, tất cả mọi người sẽ không biết, ông trời cho mỗi một đôi trai gái bao nhiêu duyên phận, có thể rất
nhiều, cho dù hai người chia chia hợp hợp cũng sẽ không từ bỏ; nhiều hơn đều có một chút xíu, một cuộc tốt nghiệp đã mất lẫn nhau.
Chỉ có một chút duyên phận, nếu như sai người, hai người bỏ qua là may mắn, don’tcare.
Nếu như là đúng người thì sao, duyên phận ít như vậy, bỏ lỡ chính là tiếc
nuối cả đời. Cả đời này có mấy người có thể gặp được đúng người chứ, bỏ
lỡ lại thật sự không có.
Cho nên, gặp gỡ nghĩ ** người, nên dùng sức **, không dùng sức lực, sẽ để lại tiếc nuối.
Giấc mơ làm quấy nhiễu, cho nên Lục Già hỏi Từ Gia Tu: "Nếu như em không có
đi làm ở Ốc Á, có phải chúng ta sẽ không ở cùng một chỗ?"
Rốt
cuộc có người đã hiễu rõ được mọi chuyện rồi. Từ Gia Tu im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời: " Sẽ không, bởi vì anh sẽ đến đuổi theo em."
Lục Già: "Thật sự?"
"Thật sự." Từ Gia Tu cầm tay của cô lên, chiếc nhẫn ở ngón áp út của hai người đụng vào nhau thân mật.
Lục Già suy nghĩ về nguyên nhân lúc mình tới đi làm ở Ốc Á, những năm này
cô và Từ Gia Tu không có liên lạc, nhưng mà không ngoại trừ cô và anh
không có liên hệ. Cô làm việc ở phương Bắc đã nhìn thấy websites quảng
cáo của Óc Á, coi như lúc ấy cô không biết đoàn thể ở quê nhà Đông Châu
sáng lập ra Ốc Á, khi đó nhìn thấy thì đã không hiểu tại sao lại cảm
thấy ấm áp như vậy; thỉnh thoảng trò chuyện nói chuyện phiếm, cô nghe
được tin tức từ Mạnh Điềm Điềm, ở nơi đó Từ Gia Tu vẫn chưa có bạn gái,
cô nghĩ tại sao Từ Gia Tu lại không tìm bạn gái chứ; ở trong trường cô
tìm hiểu ba chữ Từ Gia Tu, phát hiện có rất nhiều cô gái nhớ mãi không
quên với anh, không ít hơn cô một chút nào. . . . . .
Cô trở lại
Đông Châu, muốn tìm công việc, trong email có một phong thư Ốc Á chủ
động gởi tới thông báo tuyển dụng, trong thư thông báo tuyển dụng ngoại
trừ nội dung thông thường, bên trong còn viết cặn kẽ cụ thể rất nhiều
phúc lợi cùng kế hoạch công ty năm năm sau, sau đó cô mới biết Ốc Á được sáng lập bởi đoàn thể ở Đông Châu. Sau khi cô nghiên cứu xong, có lẽ Ốc Á là một nơi không tệ. . . . . .
Đây chính là cơ hội bắt đầu sống lại duyên phận của cô và Từ Gia Tu lần nữa. Lục Già nghĩ như vậy.
Nhưng mà, Lục Già em biết không? Từ Gia Tu nhìn người trong ngực, trong lòng có vô cùng dịu dàng.
Anh nghe được tin tức của cô từ trong miệng người khác, mới phát hiện ra
mình còn tiếc nuối, nhớ nhung, còn có không cam lòng . . . . . . Bức thư tuyển dụng đó là anh tự mình gởi cho cô, anh sợ cô có thể nhìn quy mô
không lớn của Ốc Á, cuối cùng còn tăng thêm kế hoạch của công ty trong
tương lai; anh biết cô chuyên nghiệp, cho nên phía sau còn có tin tức
tuyển dụng có thể cung cấp công khai tài vụ số liệu của Ốc Á từ lúc
thành lập cho đến năm ngoái. Cô cho là hành động thông báo tuyển dụng
của Ốc Á tung ra rất rộng, làm sao có thể, chỉ có một bức thư duy nhất
này chứ.
Anh rải lưới lớn, chỉ vì bắt một người là cô.
Nếu như cô chưa có trở về Đông Châu, cũng không có quan hệ. Trong điện
thoại của anh đã có số di động của cô, anh nghĩ thế là được rồi, chờ lần sau đi công tác ở Bắc Kinh, thì anh sẽ gọi điện thoại cho cô. Những năm này, anh và cô cũng không có giao tiếp quá lâu, cho nên bọn họ cũng
không có lý do gì để gặp nhau, vì vậy mà lâu như vậy mới tìm được một lý do gặp mặt nhau.
Ví dụ như ——"Lục Già, tôi là Từ Gia Tu, còn nhớ tôi không? Bây giờ tôi đang ở Bắc Kinh, cùng ra ngoài ăn một bữa cơm đi."
. . . . . .
"Thập quang" có hai đợt chúc mừng, một đợt tương đối chính thức, địa điểm
tiệc rượu là đại sảnh khách sạn cao cấp năm sao ở Đông Châu, chủ yếu là
chiêu đãi rất nhiều ký giả và bạn bè truyền thông; một đợt khác có vẻ là tùy ý, sau khi chấm dứt lễ chúc mừng chính thức, đoàn thể "Thập quang"
đi đến chợ đêm náo nhiệt ở Đông Châu, ăn một lần nữa.
Đây là, đề
nghị của Địch Ca và Lượng Tử, sau đó toàn bộ phiếu được thông qua. Vì
thế, trong khách sạn cao cấp năm sao, tất cả mọi người chỉ ăn tám phần
no bụng.
Bên kia còn trao đổi với truyền thông, cho nên Lục Già
và Từ Gia Tu tới trễ hơn mười phút. Cô và anh đi dọc theo thẳng đường
cái, đến chợ đêm thì thấy bọn họ đã ngồi ở chỗ đó rồi.
Rất nhiều
người, bọn họ đều có đôi có cặp, Thuộc Dật Phong và em gái cửa hàng tiện lợi thì không cần phải nói. Địch Ca và Lượng Tử cũng dẫn theo bạn gái
tới đây, Lượng Tử và bạn gái ở tình khác, hôm nay bạn gái cố ý tới đây
với cậu; rốt cuộc Địch Ca thoát khỏi truyền thuyết trình tự khó tìm bạn
gái. Cậu mới quen với bạn gái, hay là dụ dỗ trong "Thập quang" đến đây,
cô gái rất yêu thích chức năng bạn trai giả dối trong "Thập quang", Địch Ca trò chuyện rất hưng phấn: "Đây là anh phụ trách nghiên cứu." Cô gái
vốn là không tin, sau lại phát hiện Địch Ca không có nói nói dối, cho
nên sau đó hai người ở cùng một chỗ rất tự nhiên.
Lục Già và Từ
Gia Tu ngồi xuống, Janice mở miệng nói: "Lão đại và bảo bối của chúng ta cũng tới rồi, Tiểu Diệp tổng lại không đến, nói tôi chọn chợ đêm không
sạch sẽ, tôi suy nghĩ tối nay đoán chừng anh ta còn phải đuổi nhiều cái
sân bãi căng mềm MM, cho nên không có thời gian đến đâu."
Từ Gia Tu cười cười, ai bảo có người thích náo nhiệt như vậy chứ.
Thế nhưng tụ hội ăn mừng cũng rất có ý tứ nha. Lục Già nhìn Từ Gia Tu, có phải hay không, Boss Từ?
"Ai nói tôi không tới." Cách đó không xa Diệp Ngang Dương đi tới, tuỳ tiện
ngồi xuống ở bên cạnh Janice, nói giỡn: "Tối nay, tôi chính là cảm thấy
tất cả mọi người có đôi có cặp, cho nên không đến."
Hoá ra là như vậy, Janice không hiểu: "Chuyện này thì có gì là xấu hổ, tôi cũng không có vậy, Tiểu Đạt cũng không có."
Diệp Ngang Dương liếc mắt bày tỏ: "Suy nghĩ của tôi với cô không giống nhau, tôi có rất nhiều người theo đuổi.”
Nói đến theo đuổi, kế hoạch "Thập quang" thành công lớn, Janice bắt đầu
ghét bỏ bản thân mình rồi, tính toán đợi Ốc Á phát tiền thưởng hạng mục, sẽ lập tức đổi xe; tối nay thừa dịp tất cả mọi người vui vẻ cho nên chủ động hỏi Từ lão đại: "Lão đại, anh cảm thấy năm nay tôi đổi lại xe có
được không?"
Lời này hỏi thật sự có ý tứ, chỉ là kín đáo đi nữa
thì tất cả mọi người có thể hiểu ý tứ rồi, Janice rối rít ân cần nhìn Từ Gia Tu, Lục Già làm phó đội trưởng "Thập quang", hình như cũng quan tâm đến chuyện này.
Từ Gia Tu tách đôi đũa duy nhất ra, mỉm cười trả lời: "Có thể đổi."
"Vậy ư! Quá tuyệt vời!" Thật là muốn hát vang, vừa đúng âm nhạc ở chợ đêm
vang lên, Janice trực tiếp quay đầu lại đối với ông chủ nói: "Ông chủ,
cho tôi chọn bài hát,《 Tôi tin tưởng 》của Dương Bồi An!"
Ông chủ: ". . . . . . Được."
Lục Già cũng là vui thích, cô sẽ có bao nhiêu đây?
Cô có bao nhiêu? Từ Gia Tu nhận được ánh mắt của bạn gái, việc này cần tìm luật sư tính toán cẩn thận mới được, bởi vì anh muốn chuyển cổ phần cho cô.
Diệp Ngang Dương cười lên, nói Janice: "Đúng lúc tôi cũng có dự định muốn đổi xe, nếu không quy chiếc xe kia ra tiền bán rẻ cho cô."
"Lỗ bao nhiêu?" Mắt lấp lánh, cô cũng định chuyển xe của mình cho người
bạn, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện chỉ có Tiểu Đạt và Lục Già là
không có xe.
Lục Già thì không thể rồi, chỉ có thể hỏi Tiểu Đạt một chút.
Tiểu Đạt lắc đầu mà cự tuyệt : "Hôm qua tôi đã đến cửa hàng 4S thanh toán tiền đặt cọc."
Janice: "Cửa hàng 4S?"
Tiểu Đạt coi thường, vui vẻ nói: "Không nói, nói ra hù chết cô."
: ". . . . . . A." Đột nhiên, Janice đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Đạt, liên
tiếp mấy lần: "A, tôi phát hiện gần đây cậu rất vui vẻ."
Lập tức Tiểu Đạt cúi đầu: "Thật xin lỗi."
Lục Già cười, chung quanh chợ đêm treo một vòng đèn màu lấp lánh, muôn màu
muôn vẻ ánh sáng mây ngũ sắc di chuyển trên mỗi khuôn mặt, gió đêm thổi
qua phất phơ, bên tai là tiếng hát hùng hồn làm xúc động lòng người:
"Lớn tiếng cười vui để cho chúng ta vai kề vai, nơi nào không thể vô
cùng sung sướng. . . . . Cho anh ở bên cạnh tôi. . . . . ."
ido¬believe.
"Đến đây, đụng một cái."
"Chúng ta nên nói điều gì đi."
Tiểu Đạt là người đầu tiên, giành nịnh hót trước: "Ốc Á tuyệt nhất, Từ tổng tuyệt nhất, “Thập quang” tuyệt nhất."
Địch Ca: "Chúc Ốc Á phát triển càng ngày càng tốt, mọi người ăn ngon uống tốt!"
Lượng Tử: "Năm nay tôi muốn mua nhà kết hôn sinh đứa trẻ!"
Rất tự nhiên, Janice lắc lư cái ly: "Tình hữu nghị vạn tuế!"
Diệp Ngang Dương tăng thêm một câu tiếp theo: "** tình vạn tuế."
Lục Già tiếp lời: "Thanh xuân vạn tuế, Ốc Á vạn tuế, “Thập quang” vạn tuế!"
Đến phiên Từ Gia Tu, anh đưa cái ly ra chạm nhẹ nhàng với mọi người, vẻ mặt vui sướng nói: "Không cần vạn tuế, Thiên tuế là đủ rồi."
Mọi người: "Ha ha ha."
. . . . . .
Bữa ăn khuya giải tán, hai người Lục Già và Từ Gia Tu nắm tay đi trên một
con đường, cô hỏi Từ Gia Tu: "Tại sao chúng ta không theo chân bọn họ
cùng nhau trở về?"
Từ Gia Tu mỉm cười, có một con đường mọi người có thể cùng đi, nhưng có một con đường chỉ có thể có hai người cùng đi. Bóng đèn đường kéo dài, kéo cái bóng của anh và cô thật dài.
Lục Già rất vui vẻ, cuối cùng cũng từ trong hẻm nhỏ ra bên ngoài, cô vượt
lên đi trước mặt Từ Gia Tu, bước chân có khó có thể dùng lời diễn tả
được nhẹ nhàng thế nào, Từ Gia Tu không nhanh không chậm đi theo phía
sau cô, đi mãi cho đến khi nhìn thấy đám đông trên đường cái ở trung tâm thành phố, Từ Gia Tu kéo cô dừng lại, giọng nói của anh êm tai cô nghe
mà cảm động: "Lục Già, em nhìn bên kia đi."
Lục Già theo lời Từ
Gia Tu nhìn sang màn ảnh lớn ở đầu đường, ngẩng đầu lên, ánh mắt phát
sáng rạng rỡ, chỉ thấy hai chữ lớn "Thập quang" xuất hiện trên màn ảnh
lớn. Hình như cô đã hiểu, tại sao Từ Gia Tu cố ý dẫn cô đi băng qua hẻm
nhỏ tới nơi này.
Ánh sáng trong thành phố lấp lánh, phía dưới
"Thập quang" còn có một lời quảng cáo, tám chữ rất đơn giản——"Còn chưa
cả đời, nhưng lại chung **."