Thật quá đáng, khuôn mặt của tên ăn trộm đều có Mosaic*, còn cô thì không có.
(*)Mosaic: Ý là che khuôn mặt, làm mờ khuôn mặt.
Lục chủ nhiệm lôi kéo cô xem ti vi, lại nhìn cô một chút, xác định một lần nữa: "Không sai, cô gái ấy chính là con!"
Đài Truyền Hình nhàm chán! Lục Già thừa nhận, cô không nói chuyện này với
lão Lục, nếu không lão Lục khẳng định sẽ ân cần dạy dỗ cô, còn phải tốn
tiền mua xe cho cô nữa. Cho nên sau khi trở về chuyện gì cô cũng không
nói với lão Lục, cô đã lấy lại được điện thoại di động, chỉ là trong quá trình tranh chấp vô ý rơi xuống, tự động tắt nguồn, mọi người cùng nhau dẫn tên ăn trộm đến đồn công an gần đó, sau đó cô ghi lại quá trình
diễn ra rồi mới về được, có thể bồi thường hay không còn không biết.
Thôi, gần như cô đã tự nhận mình xui xẻo, chuyện không ngờ nhất chính là cô được đưa lên tiết mục truyền hình rất nhanh.
Trong phim thần tượng nữ chính đều là mỹ nữ, ngồi hàng ghế phía sau trên xe
buýt, hoặc khóc rống hoặc tự làm tổn thương mình, ngọn đèn dầu thành thị từ từ di chuyển, gò má của cô gái xuất hiện trước ống kính làm cho
người ta thương xót. . . . . . Cô thì khác, dũng cảm vật lộn đọ sức với
tên ăn trộm, trong màn ảnh mắt to khẽ ửng hồng, giống như có một loại
khí thế muốn giết người.
Lục Già che mặt, cô đã khổ sở như vậy
rồi, tại sao còn muốn cô trình diễn trò cười như vậy, chuyện duy nhất có thể an ủi cô chính là hiệu quả nhắc nhở, hình như phút cuối cùng của
tiết mục phóng viên có nói: "Nhắc nhở người dân thành phố khi đi xe công cộng nhớ chú ý quản lý an toàn tài sản của mình."
Nhìn thấy mắt
của cô đỏ, lão Lục như hiểu ra mọi chuyện, cau mày đứng lên giáo dục
(dạy dỗ): "Lục Già, mặc dù con rất dũng cảm, cha rất kiêu ngạo vì con,
chỉ là không thể nào chấp nhận con làm như vậy. Thật may chỉ là trộm vặt bình thường, nếu như là lưu manh thì làm thế nào? Mặc kệ bất cứ lúc
nào, vấn đề an toàn bản thân đều trên hết, điện thoại di động bị trộm đi đều không sao, sau này chúng ta có thể mua máy mới. . . . . ."
Lục Già nghe lão Lục giáo dục (dạy dỗ)về an toàn mười mấy phút, cuối cùng gật đầu một cái: "Con biết rồi."
Lục chủ nhiệm vẫn cảm giác mình con gái có điểm gì đó không đúng, ánh mắt
đầy nghi ngờ. Lục Già trở lại phòng nhỏ của mình, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra xem, màn hình bị vỡ, không biết có thể sửa được
hay không. . . . . . Cứ như vậy, trong lòng cô lo lắng nếu Từ Gia Tu gọi tới hoặc gởi tin nhắn tới thì làm thế nào.
Anh không quan tâm tới cô, cô cũng không nghĩ đến anh, nhưng cô vẫn đợi điện thoại và tin nhắn của anh.
——
Bây giờ nhà họ Từ nuôi một con chó và một con mèo.
Mèo nhỏ mới đến, Kim Mao Uông Uông không thích, nhìn bộ dáng gầy teo nho
nhỏ, dáng dấp lại xấu xí, còn đi đầy phân ra cả nhà để lấy sự chú ý của
mọi người, nhất là hôm nay "Từ thiếu gia" trở về, mặc cho nó nhảy biểu
diễn thế nào, tầm mắt anh chỉ rơi vào mèo nhỏ rúc vào một góc trên ghế
sa lon.
Uông Uông bị tổn thương, nhìn Từ Gia Tu cúi người ôm mèo nhỏ vô tình đó lên lầu, cũng không thèm quay đầu nhìn xuống. Đúng là
người bạc tình!
Từ Gia Tu ôm mèo nhỏ về phòng của mình, ngồi
xuống ghế dây mây quan sát tình huống của nó, mẹ anh chăm sóc không tệ, chân sau của mèo nhỏ bị gãy xương đã hoàn toàn khỏi hẳn, thân thể còn
nặng hơn lúc trước. Thời gian trước, thỉnh thoảng Lục Già lại nói mèo
nhỏ này được anh cưng chiều nuôi dưỡng trong bệnh viện mèo lang thang.
Cho nên anh đã nhận mèo nhỏ về nhà, anh vốn định chờ qua thời gian bận
rộn này, sau đó nhờ người nhà nuôi mèo nhỏ béo lên, anh sẽ đưa nó cho
cô. Nếu cô ấy thích, vậy thì cùng nhau nuôi đi, sau này anh và cô còn
phải cùng nhau nuôi đứa nhỏ, coi như đây là thời gian bồi dưỡng trách
nhiệm vậy.
Từ Gia Tu mệt mỏi, nhắm mắt lại dựa vào ghế sa lon, mèo nhỏ nằm trong ngực anh yên tĩnh hơn Uông Uông đang ở dưới lầu rất
nhiều, yên lặng nằm ở trên đùi anh, mềm mại như cô. Trong mắt anh hiện
lên một hình ảnh, thỉnh thoảng Lục Già cũng sẽ tựa đầu vào bắp đùi anh,
bộ dáng lười biếng. Chỉ là cô cũng không có nghe lời như mèo nhỏ này, mà cô luôn làm nhiều chuyện mờ ám.
Tuần này, anh và cô ai về nhà
nấy, anh không biết bây giờ tâm tình của cô như thế nào, đang làm gì, có nhớ anh hay không. Ngày hôm qua anh đang giận cô, trêu tức cô không
thấy rõ mưu mô của Tống Tuyển Hi, trêu tức cô vì trong tin nhắn còn cố ý nói tốt cho Tống Tuyển Hi, nhưng trong lòng rõ ràng là anh trêu tức cô, vậy mà anh vẫn nhớ cô nhiều hơn.
Nhớ cô, muốn gặp cô, còn muốn ôm cô, "Khi dễ" cô . . . . . Sau đó càng nghĩ càng giận, càng tức càng nhớ.
Từ Gia Tu nhớ lại mọi chuyện, cũng như ngày ấy năm đó anh lấy bức thư tình của Diệp Ngang Dương về nhà, anh vốn tưởng rằng tất cả đều là trùng
hợp, phát hiện sự thật không có trùng hợp. Trong nháy mắt, tất cả toàn
bộ kiêu ngạo tan rã, tư vị thật không dễ chịu.
Từ Gia Tu cúi đầu nhìn mèo nhỏ nằm trong lòng, hay là chụp một tấm hình gửi cho cô, chắc chắn cô rất muốn xem. . . . . .
Từ Gia Tu đang định lấy điện thoại di động chụp hình cho mèo nhỏ, thì đột
nhiên bác Ngải ở lầu dưới đi lên gõ cửa. Bác Ngải là người ở trấn Tây
Tầm, sau khi chồng bà qua đời thì bà tới đây giúp việc cho nhà họ
Từ, bà đã ở nhà họ Từ mấy chục năm rồi. Từ Gia Tu mở cửa, thấy bộ dáng
bác Ngải nóng lòng như lửa, anh vẫn duy trì bình tĩnh: "Bác Ngải, có
chuyện gì vậy?"
"Có." Bác Ngải thiếu chút nữa la to: "Tiểu Lục lên ti vi! Mau xem!"
Tiểu Lục? Lục Già! Trong lúc nhất thời tâm tình Từ Gia Tu thật sự bất ổn,
chỉ là chờ anh mở ti vi tìm được Đài Truyền Hình mà bác Ngải nói, thì đã không thấy Lục Già rồi.
Đang êm đẹp, tại sao lại lên ti vi?
Bác Ngải miêu tả, cha Từ và mẹ Từ cũng biết chuyện Lục Già lên ti vi, sau
khi hai người trao đổi mới mở miệng nói: "Tiểu Tu, nếu con và Tiểu Lục
xác định quan hệ, cha mẹ bỏ tiền mua xe làm quà tặng cho Tiểu Lục, vừa
vặn giải quyết được chuyện này."
"Cái gì gọi là xác định quan
hệ." Từ Gia Tu rất bất mãn lời nói của cha mẹ, cộng thêm tâm tình không
tốt, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Thời điểm con với Lục Già kết giao đã quyết định quan hệ rồi."
Đứa nhỏ này, mẹ Từ buồn cười nói: "Mẹ
nói là cầu hôn đính hôn đấy, chẳng lẽ con đã nói rồi? Thì ra con của tôi lợi hại như vậy nha!"
Từ Gia Tu: ". . . . . ."
Từ Gia Tu
từ chối đề nghị của cha mẹ, bởi vì, bây giờ mà đi cầu hôn, không phải cố ý gia tăng áp lực cho Lục Già sao, nói chính xác kết quả cũng sẽ không
hay lắm.
Từ Gia Tu cầm chìa khóa xe ra cửa, mẹ Từ và ba Từ nhìn nhau, sau đó đưa ra kết luận: "Nhất định là giận dỗi rồi."
. . . . . .
Lục Già nằm ở trên giường không ngủ được, phòng khách truyền đến âm thanh
thông báo tin tức, lão Lục đang xem tin tức. Nơi xa tiếng chuông tan học vang lên, kết thúc giờ tự học buổi tối.
Đầu óc còn đang rối bời, làm thế nào. Lục Già đứng lên, mang một đôi giày thể thao, đi ra nói
với lão Lục: "Cha, con đến sân thể dục chạy bộ."
Lão Lục cầm điều khiển ti vi nhìn sang, đẩy mắt kiến ở sóng mũi lên nói: "Đi sớm về sớm."
Giọng điệu này, lão Lục còn tưởng rằng cô ra ngoài gặp Từ Gia Tu?
Kết thúc giờ tự học buổi tối, phía đông sân thể dục trường Đông Châu nam nữ chạy bộ rất nhiều. Cho đến bây giờ Lục Già vẫn thật sự thích chạy bộ,
am hiểu nhất là chạy cự li dài, thích chạy từng vòng khiêu chiến mình,
không có gì không làm được, cũng không có chuyện gì không thể tiếp tục
kiên trì được.
Một vòng, hai vòng, ba vòng. . . . . .
Vừa mới bắt đầu vòng thứ tư, bên cạnh có thêm một người. Lúc này, có thể chạy bộ theo cô, trừ cha mình ra còn có ai chứ.
Lục Già quay đầu lại, nâng khóe môi lên, gọi một tiếng: "Cha."
Lục chủ nhiệm chỉ chỉ trước mặt, hăm hở nói:" Bạn học Lục, có hứng thú chạy thi hai vòng không hả?"
Đối lập ý chí chiến đấu sục sôi của lão Lục, Lục Già đã bắt đầu thở hổn
hển, cô tức giận dừng lại thở hổn hển, hai tay chống đầu gối khom người nói: "Không công bằng, bây giờ con mệt chết đi."
Lục chủ nhiệm suy nghĩ một chút: "Như vậy, cha để cho con chạy trước nửa vòng."
Cái gì?
"Không cần." Lục Già cười trả lời, sau đó không đợi lão Lục nói chuyện đã chạy trước, vừa chạy vừa nói: "Không cần nửa vòng, nhường con ba giây là đủ
rồi."
Khi còn bé, cô và lão Lục cùng nhau chạy bộ, lão Lục cũng
cho cô ba giây. Rõ ràng cô không thích chạy, nhưng cuối cùng người thắng lại là cô. Cô ở điểm cuối hoan hô, quay đầu lại nhìn lão Lục chạy phía
sau mình, vênh vang đắc ý hỏi: "Cha, có phải con thật sự rất lợi hại!"
Lần nào lão Lục cũng lừa cô: "Oa, Lục Già của cha thật là lợi hại."
Sự thật, cô không lợi hại chút nào, nhất là bây giờ, còn hỏng bét gay gắt. Sau lưng lão Lục đã đuổi theo tới, Lục Già tăng nhanh tốc độ, gió đêm
lướt nhẹ qua, thổi vào trong áo sơ mi của cô, thổi phần phật. Cô càng
chạy càng nhanh, nhanh đến có thể quăng đi hình ảnh người nào đó trong
đầu.
Được như thế, thì cũng không cần phải khổ sở rồi.
Chạy hết hai vòng, Lục Già hoàn toàn mệt rã rời, coi như đã thở mạnh đến nói không ra lời, cô nhếch miệng cười nhìn lão Lục ở phía sau, hôm nay cô
thắng.
Lục chủ nhiệm xuất hiện ở bãi tập, sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối có một số học sinh đến sân thể dục giải sầu, có người chạy thật sự, cũng có người giả vờ chạy bộ để rèn luyện. Bọn họ đi ngang qua lão Lục lễ phép chào hỏi: "Chào Lục chủ nhiệm."
"Ngoan, chào các em."
Kết quả là, bọn họ chạy trốn càng nhanh hơn.
Lục Già cười hì hì, ôm cánh tay lão Lục, hai người chậm rãi rời khỏi sân thể dục.
Thời gian trôi qua thật vui vẻ. Lão Lục nhìn bầu trời đêm đầy sao, mở miệng
nói: "Thật hy vọng mẹ con ở trên trời nhìn thấy con, Tiểu Lục nhà chúng
ta không chỉ trưởng thành, còn có bạn trai, bây giờ cũng bắt đầu phiền
não chuyện tình cảm rồi."
A, thì ra là lão Lục cũng biết. Lục
Già nghe lão Lục nói xong rất lúng túng, cúi đầu tiếp tục rời khỏi sân
thể dục, làm bộ không nghe được.
"Nói cho cha, các con ầm ĩ mâu
thuẫn thế nào?" Lão Lục hỏi, ánh mắt ân cần: "Chịu uất ức ư, có cần cha thay con ra mặt hay không?"
"Không phải." Lục Già lắc đầu một
cái, hít thật sâu không khí trong lành ban đêm, cô nói với lão Lục: "Chỉ là mâu thuẫn nho nhỏ, chúng con có thể tự giải quyết."
"Cho nên
cách giải quyết của con là tới sân thể dục chạy bộ?" Lão Lục nhìn cô
cười, dừng một chút, than thở nói: "Ngàn vạn đừng làm khó mình, bởi vì
cha thật đau lòng."
Cha thật đau lòng. . . . . . Lục Già từ từ
quay đầu, lập tức ánh mắt trở nên ấm áp. Cô nhớ tới một chuyện, trước
kia ở trường Đông Châu có một nữ sinh bởi vì chuyện tình cảm mà muốn
nhảy lầu, mặc dù được khuyên rất nhiều lần, lão Lục thật vì chuyện này
buồn chừng mấy ngày, cuối cùng vẫn là tạo áp lực không cho nữ sinh đó
nghỉ học. Có một ngày, cha mẹ già nua của nữ sinh tới đây cảm tạ lão
Lục, sau khi bọn họ rời đi, lão Lục nói một câu: "Thật may con gái nhà
ta không giống như cô bé ấy."
Đúng vậy, cô vĩnh viễn sẽ không
nhảy lầu coi thường mạng sống của mình. Giống như không hiểu, tại sao
tất cả cô gái đều có dũng khí nhảy lầu, thế thì tại sao không có dũng
khí sống tốt cả đời chứ?
Lão Lục vẫn hiểu rõ tư tưởng giáo dục,
coi như nói đến chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ. Ông nhìn về phía
sân thể dục, nói: "Có lúc nói tình cảm và chạy bộ là một đạo lý, mở đầu
là hai người so tài dường như cùng nhau ra sức chạy về phía trước, vòng
thứ nhất cũng may, vòng thứ hai vẫn như cũ có thể giữ vững vị trí đứng
đầu, phía sau đâu rồi, cuộc sống không phải chạy nhanh là được ——" lão
Lục dừng lại, nhìn cô: "Lục Già, con nghĩ mình có thể chạy xa như vậy
sao?"
Lục Già thở ra một hơi, nói không ra lời.
"Cha nghĩ
vẫn có đôi lời nói cho con biết." Lão Lục vỗ vỗ bả vai cô: "Mệt thì nghỉ ngơi cho tốt, sau khi chạy hết nổi, đứng lại hóng gió ngắm phong cảnh,
còn có thể trò chuyện, thoải mái hơn chạy bộ nhiều."
Lục Già mím
môi cười quay đầu, nói với lão Lục: "Cha, con phát hiện cha luôn giảng
đạo lý với con, còn cha, phong cảnh tốt như vậy, đi đường một mình chẳng phải là ít đi niềm vui, tại sao cha không tìm người kết bạn."
Lão Lục bất đắc dĩ, sau một lát nói: ". . . . . . Cha nói nếu như, nếu như trước kia, mẹ con không có giận cha."
Trời ạ! Lục Già ngước đầu than thở, sau đó bật cười: "Cha, con cảm thấy được cha tiếp tục nghĩ như vậy, không chỉ có mẹ sẽ giận cha, Giang lão sư
cũng muốn giận cha luôn rồi, cha nói Giang lão sư có thể sao? Dù sao con cũng không hiểu, cái lão già này có gì tốt, một lòng sống nhiều năm như vậy."
"Lão già?" Lão Lục nổi đóa: "Thì ra là con một mực nghĩ cha của con như thế hả?"
Ha ha ha! Lục Già chạy tới phía trước, nâng cao khuôn mặt tươi cười khen:
"Nào có, Lục Manh Manh nhà ta đẹp trai nhất, quả thực là người gặp người mê, hoa gặp hoa nở —— người đẹp trai nhất là chính giáo chủ nhiệm."
Lão Lục hài lòng, hỏi ngược lại cô: "Như vậy, cha đẹp trai hay là Từ Gia Tu đẹp trai."
Đây là vấn đề gì chứ, Lục Già nháy mắt mấy cái, ôm cánh tay lão Lục đi trở
về nhà trọ của giáo sư: "Đương nhiên là ngài đẹp trai rồi, Từ. . . . .
."
Cô không muốn nói tên của anh. Vất vả lắm mới thả lỏng tâm tình, cô muốn mình thật vui vẻ cho đến khi ngủ.
Sau khi Lục Già và lão Lục trở lại nhà trọ của giáo sư, một trước một sau,
cô và lão Lục ở lầu cao nhất, mấy ngày nay vừa lúc đèn cầu thang lầu năm bị hỏng. Lão Lục đi ở phía trước, đang định móc cái chìa khóa mở cửa,
mới được một nửa thì thấy bóng dáng của ai đó ngồi ở trước cửa nhà mình
đột nhiên đứng lên, đứng ở cửa thật cao, mở miệng nói: "Lục chủ nhiệm,
hai người đã trở lại."
Lão Lục chợt lui về phía sau: "Bạn học Từ, cậu muốn hù chết người à!"
Lục Già: ". . . . . ." Nếu như về sau lão Lục có bệnh tim, nhất định là bị Từ Gia Tu hù dọa rồi! (www. . )