Lục Già khóc? Khóc vì bạn gái thời trung học của anh? Chẳng lẽ cô cho rằng anh còn có thể có
người nào khác hồi trung học nữa sao? Phụ nữ một khi ăn dấm chua thì chỉ số thông minh đều tụt xuống thấp như vậy à?
Từ Gia Tu tìm được
Lục Già ở cửa hàng bán rau quả của chung cư Thanh Niên. Gần chung cư
Thanh Niên không có chợ, ở quảng trường cách đây hai trạm xe có siêu
thị, nhưng hầu như mọi người đều ngại xa, cho nên cửa hàng rau quả được
mở ngay tại đây là sự lựa chọn nhanh và tiện lợi nhất. Ngoại trừ nhập
hoa quả, rau xanh từ bên ngoài hằng ngày, ông chủ còn bán cả thịt tươi
và một số hải sản.
Bên trong cửa hàng, Lục Già đứng trước quầy
rau củ chọn lựa, cô đã cầm một hộp ớt xanh với mấy củ khoai tây to. Từ
Gia Tu sải chân bước vào, Lục Già xoay người, mới đầu có hơi ngạc nhiên
một chút, sau đó cô cong khóe miệng lên, hỏi anh: "Này, buổi tối anh
muốn ăn cái gì?"
Không phải là khóc sao...
Từ Gia Tu đi
tới đứng đối diện Lục Già, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, quả nhiên vành mắt có hơi hồng hồng, nhất thời đau lòng lại không nói được cái gì, tất cả cảm xúc dâng lên chỉ hóa thành một tiếng —— "Đồ ngốc."
Gì đây ..... Đồ ngốc á ... !
Lục Già trừng mắt nhìn Từ Gia Tu, đang yên đang lành tự dưng lại mắng cô là đồ ngốc, cho dù có mắng khiến cho toàn thân cô tê dại cũng không được.
Lục Già bất mãn nhét mấy thứ đồ đang cầm trong tay cho Từ Gia Tu, Từ Gia Tu một tay cầm rau, tay còn lại muốn nắm lấy tay cô. Lục Già tránh trái tránh phải một hồi, sau đó hai người giống như trẻ con giằng co nô đùa, bị hành động ngây thơ của chính mình chọc cười; cuối cùng cô cũng để Từ Gia Tu tùy ý dắt tay mình.
Khi trả tiền, Từ Gia Tu lại mua thêm
hai hộp anh đào vừa mới bày ra, ông chủ mập mạp vui vẻ nhận hai tờ tiền
Từ Gia Tu đưa tới, mở miệng trêu ghẹo: "Vợ chồng son hạnh phúc quá nhỉ!"
Từ Gia Tu trả lời: "Cũng được ạ."
Lục Già sửa lại lời nói của ông chủ: "Không phải vợ chồng son đâu ạ."
Ông chủ cười tủm tỉm: "Thì cũng là người yêu phải không?"
Lục Già chậm rãi gật gật đầu, rồi quay sang nhìn Từ Gia Tu; khóe miệng anh giật giật, có khác nhau sao?
Đương nhiên là có, vợ chồng son nghe không xuôi tai. Lục Già cười cười kéo Từ Gia Tu đi ra ngoài, đi được một đoạn thì đi qua cửa hàng tiện lợi. Em
gái thu ngân bên trong cửa hàng mặc một chiếc tạp dề màu xanh biếc trông thật đáng yêu. Lục Già nhìn cô gái này lại nhớ đến chiếc bánh ngọt tình yêu đã bị cô cùng Janice, Địch Ca và Lượng Tử ăn mất, trong lòng có
chút áy náy. Khi hai người bước qua, cô gái còn đưa mắt sang nhìn, vẻ
mặt ngu ngơ thẫn thờ.
Lục Già lại càng thấy có lỗi, lén lút buông lỏng tay Từ Gia Tu, đi nhanh về phía trước.
Tay đột nhiên bị buông ra, Từ Gia Tu nhìn Lục Già đi đằng trước, rồi nhìn
qua cửa hàng tiện lợi, hiểu ra: Đúng là một cái bình dấm chua. Anh sải
bước, kéo lấy tay bạn gái: "Tên của cô ấy là gì anh cũng không biết."
Hả? Lục Già ngẩn người.
Từ Gia Tu nhịn không được, trực tiếp hỏi chuyện ngày hôm nay: "Lục Già, Janice và Địch Ca nói em khóc ở trong văn phòng."
Janice và Địch Ca! Lục Già "Ừ ừ" hai tiếng: "Lúc ngủ em có nhớ lại một số việc."
"Việc gì?" Từ Gia Tu truy hỏi.
Lục Già không muốn bản thân mình trở nên đa sầu đa cảm, cô ậm ừ cho qua chuyện: "Chỉ là một số việc trước đây mà thôi..."
Từ Gia Tu nhất thời không biết nên nói cái gì, dường như anh đã bị hạ chú
bởi câu nói của Địch Ca tại Ốc Á, cả đầu chỉ có một suy nghĩ rằng Lục
Già vì anh mà khóc trộm, do dự một chút liền dứt khoát mở miệng: "... Là vì anh sao?"
"Hả?" Lục Già choáng váng, cô hoài nghi nhìn dáng
vẻ hết sức nghiêm túc của Từ Gia Tu, xác định anh thực sự không nói giỡn mới chậm rãi nở nụ cười, sau đó cười đến đau bụng mà không dừng lại
được.
Sao Từ Gia Tu có thể hỏi như vậy chứ? Hiện tại người đàn
ông nào cũng tự kỷ đến mức hy vọng phụ nữ trên toàn thế giới coi họ là
trung tâm sao? Ha ha ha!
Hóa ra là không phải...
Từ Gia Tu có chút thẹn quá hóa giận, "Là Janice nói em khóc vì chuyện bạn gái
thời trung học của anh, cho nên anh mới hỏi." Từ Gia Tu thừa nhận mối
tình đầu của anh là lúc học trung học, nhưng anh không hề có bạn gái.
À à, Lục Già dừng cười, đôi mắt rưng rưng, cô cười chảy cả nước mắt ra rồi.
Từ Gia Tu không vui, nhưng vẫn quan tâm hỏi: "Vậy khóc là vì chuyện gì?"
Trong lúc hai người cùng nhau nấu cơm, Lục Già kể cho Từ Gia Tu nghe về
chuyện của mẹ mình. Cô mang khoai tây ra gọt sạch vỏ: "Hôm nay em sẽ làm bánh khoai tây."
Bánh khoai tây mẹ làm là món ăn hồi nhỏ Lục Già yêu thích nhất; sau khi lớn lên, cô đã từng làm thử rất nhiều lần nhưng đều không làm được mùi vị giống như trong trí nhớ. Có thể là do trong
lòng có tiếc nuối, nên cho dù có làm ra mùi vị giống như đúc cũng vẫn
cảm thấy không tương đồng.
Từ Gia Tu hồi tưởng lại thời điểm anh
biết chuyện Lục Già không còn mẹ. Lúc đó, nam sinh của lớp anh ở ngay
trong ký túc xá đối diện với dãy nhà dành cho giáo viên. Anh không ở nội trú, nhưng cũng có đi qua ký túc xá nam mấy lần. Thỉnh thoảng có thể
thấy Lục Già ở trong bếp làm đồ ăn chờ chủ nhiệm Lục trở về, anh còn cảm thấy kỳ lạ tại sao trong nhà lại không có người nấu ăn, sau đó mới biết được chuyện kia thông qua một bạn học nam trong lớp...
Phòng bếp được thiết kế theo dạng quầy bar, Từ Gia Tu di chuyển ra phía sau ôm
lấy Lục Già, Lục Già quay đầu lại, anh cúi đầu, môi chạm môi. Hai bàn
tay Lục Già đều ướt, nên cô không muốn chạm vào chiếc áo sơmi hàng hiệu
của Từ Gia Tu. Hai người dán sát vào nhau, cô hơi giang hai cánh tay,
khẽ ôm hờ anh, động tác khá cứng ngắc, nhưng vẫn dịu dàng đầy tình cảm.
...
Từ Gia Tu hôn có chút gấp gáp, Lục Già dựa nửa người vào quầy bar. Không
biết đã qua bao lâu, anh ôm chặt lấy cô chậm rãi điều chỉnh hơi thở,
bình ổn lại trái tim đang đập loạn nhịp. Cảm giác này, chỉ có hai người, một thế giới riêng, vô cùng thân mật.
Tuy nhiên, người thứ ba quay về cũng rất nhanh.
Janice trở về, còn dẫn theo cả người thứ tư và người thứ năm nữa. Địch Ca với
Lượng Tử đi theo sau Janice, trong tay mỗi người đều cầm một ít đồ ăn và hoa quả. Cả năm người cùng nhau dùng cơm tối, bánh khoai tây mà Lục Già làm căn bản không đủ chia cho tất cả.
Từ Gia Tu biết mình không nên biểu hiện quá hẹp hòi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Sao mấy người lại về đây hết thế?"
Địch Ca và Lượng Tử giải thích: "Chẳng phải tâm tình của Lục Già không được tốt hay sao? Chúng tôi tới đây để an ủi cô ấy mà."
"..." Từ Gia Tu ngả người tựa lưng vào thành ghế, liếc mắt nhìn hai người đàn ông đang ra sức tranh giành thức ăn, bọn họ thật đúng là nể mặt mình.
Janice ngồi phía đối diện thì sắm vai ôn nhu dịu dàng, gắp một miếng
thịt đặt vào chén cơm của Lục Già, hành động hết sức dè dặt cẩn trọng.
Từ Gia Tu day day huyệt thái dương, rốt cuộc anh chiêu mộ mấy người kiểu gì thế này!
——
Quay về phòng 913, đương nhiên Lục Già bị Janice ra sức truy hỏi. Janice
giống như chị gái chốn khuê mật, à không, phải là “anh trai” chốn khuê
mật ngồi đối diện với Lục Già, vừa ăn đào tươi thuận tay lấy bên phòng
906 về, vừa há mồm ra đặt câu hỏi.
"Tôi cảm thấy ngoại trừ quan hệ bạn học cũ ra, cô và lão đại nhất định còn có quan hệ gì đó khác."
Đương nhiên là có quan hệ khác, Lục Già ôm chiếc gối đầu trên sofa nghĩ thầm, nếu không thì hai hộp anh đào này đâu có dễ dàng lấy về như vậy được!
"Trước kia tôi từng viết thư tình theo đuổi Từ Gia Tu." Lục Già kể từ sự kiện đầu tiên.
"Tuổi trẻ nông nổi nha!" Janice vô cùng tò mò, vươn tay định ấn một quả anh
đào vào miệng Lục Già cho cô ăn, nhưng suýt chút nữa thì ấn thẳng vào lỗ mũi.
Lục Già lấy tay che miệng, cũng đâu đến nỗi “nông nổi” lắm đâu.
"Theo đuổi được không?" Janice hỏi, vừa hỏi xong đã lập tức tự mắng mình ngu
ngốc. Nếu theo đuổi được thì chẳng phải mối tình đầu của lão đại là bảo
bối hay sao?
Lục Già lắc đầu: "Không."
Janice tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ còn thích lão đại không?"
Thích chứ, không thích thì làm sao có thể thành một đôi được. Lục Già dựa
lưng vào sofa, nhìn Janice rồi gật đầu: "Vẫn còn thích."
Janice
hiểu ra, thảo nào hôm nay bảo bối lại khóc. Cô nhét thêm một quả anh đào vào miệng Lục Già: "Không sao, cứ theo đuổi lão đại vài lần là tốt rồi, nếu không được tôi giúp cô."
Theo đuổi vài lần là tốt rồi? Từ
Gia Tu lại không có giá trị đến thế sao? Lục Già suýt chút nữa thì phun
quả anh đào ra vì sặc, cả mặt đều đỏ, cô thành thật nói: "Chúng tôi đã
thành một đôi rồi."
“Wow!" Janice thoáng kinh ngạc một chút, sau
đó nói, "Tôi đã bảo rồi mà, với người như lão đại thì phải theo đuổi ít
nhất hai lần."
Lục Già không còn gì để bình luận. Đột nhiên, cả người cô bị đẩy ngã ra sofa, Janice cậy người cao bất ngờ đánh úp tới.
Janice ngồi một lúc mới nhận ra trong suốt thời gian qua mình đã bị Lục Già
lừa dối, không dạy dỗ một chút thì không được rồi! Janice ra sức cù Lục
Già, Lục Già sợ nhất là cái này, há to mồm vừa kêu lớn vừa cười không
ngừng, cười chảy cả nước mắt.
Janice cũng bắt đầu tham gia diễn xuất, cười nham hiểm: "Cứ kêu đi, đêm nay cô có kêu rách cổ họng cũng không có người tới đây đâu."
Đúng lúc
này, cửa phòng bị đẩy ra, cái người “có kêu rách cổ họng cũng không tới” đã có mặt. Janice và Lục Già đồng loạt nhìn Từ Gia Tu đang chạy vào,
sau đó Janice cơ trí vội vàng giải thích: "Lão đại, tôi ... đang giúp
anh chỉnh đốn phụ nữ nhà anh á."
——
Người hay động vật đều có ham muốn chiếm hữu nhất định, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đã thế
Janice lại còn là một người phụ nữ có tính cách đàn ông hơn cả đàn ông.
Sau khi biết được sự thật về mối quan hệ giữa lão đại và Lục Già, Janice hỏi cô một câu ngay trước mặt Từ Gia Tu: "Bảo bối, nếu tôi và lão đại
cùng rơi xuống nước thì cô sẽ cứu ai trước?"
Hở ... Lục Già nhìn
Janice, lại liếc mắt qua Từ Gia Tu cũng đang chờ đáp án, cô ngất! Hai
người này đều cao trên 1m8, còn phải chờ cô cứu hay sao? Một người cô
cũng không cứu!
Về chuyện giữa Lục Già và Từ Gia Tu, Lục Già nói
cho Janice biết nhưng cô không muốn công khai trước tất cả mọi người;
tuy rằng hai người là nghiêm túc, cũng không phải chơi đùa gì. Janice
nghe xong, tỏ vẻ hiểu rõ: "Bình thường ở Ốc Á có quy định, nếu các nhân
viên trong công ty muốn công bố tình cảm thì cần phải dựa trên cơ sở kết hôn; bằng không phải rời khỏi công ty, chỉ có kẻ ngốc mới công khai ra
ngoài thôi."
Lục Già nghĩ nghĩ, cũng đúng, đây là vấn đề lớn
nhất. Nếu cô và Từ Gia Tu chẳng may có chia tay thì tất nhiên Từ Gia Tu
sẽ không rời khỏi công ty rồi, người ra đi phải là cô ấy chứ. Đến lúc
đó, cô không chỉ thất tình mà lại còn thất nghiệp nữa!
Trò chơi tình yêu mạo hiểm này, có vẻ như cũng khá đau đầu đây.
Mà thôi, đến đâu thì đến! Nếu tương lai thực sự có chuyện đó, cô sẽ coi như mình nhìn bảng lương ở công ty này không vừa mắt!
Lục Già lĩnh tiền lương tháng đầu tiên ở Ốc Á, cô tính toán thử các khoản
thu chi sau khi đến làm ở đây thấy hụt mất hơn một vạn. Số chi ra phần
lớn là tiền thuê nhà ba tháng trả cho Janice cùng cái váy đẹp đẽ chưa
từng mặc ra ngoài lần nào kia.
Janice cũng nói là vì vấn đề sai
lầm trong hạng mục mà cô bị trừ lương, Lục Già trấn an: "Tiền lương của
cô vẫn hơn một vạn cơ mà."
Còn tiền lương của Lục Già đến Janice
còn không dám nhìn thẳng, Janice đột nhiên nghĩ ra một ý: "Bảo bối, hiện tại cô đã được coi là người phụ nữ của lão đại rồi, không nghĩ đến
chuyện tự tạo ra lợi ích cho mình sao?"
Tạo thế nào? Cô là kế toán của phòng tài vụ, chẳng lẽ lại liên thủ với Tiểu Đạt làm giả sổ sách bòn rút tiền của Từ Gia Tu?
Janice nhìn bộ dạng nghĩ mãi không ra của Lục Già, tiếp tục chỉ điểm: "Không
phải hạng mục mới của Ốc Á đã bắt đầu thực hiện rồi sao? Cô đi tìm lão
đại xin tham gia vào đó đi, hạng mục hoàn thành tốt là có tiền hoa hồng
rồi!" Nói đến đây, Janice tương đối tự tin phát biểu, "Không phải tôi
khoác lác gì đâu, nhưng có Janice tôi đây tham gia thì hạng mục cơ bản
sẽ không xảy ra vấn đề gì. Đã vậy lần này lại do chính lão đại tự mình
chỉ đạo công việc, cho nên cô hiểu rồi chứ —— "
À, hiểu!
Nhưng cái gì mà ngôn ngữ lập trình R hay Erlang cô còn không phân biệt được
thì tham gia làm sao. Ăn có thể thử nhưng hạng mục không thể thử bừa
được nha.
Janice chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Có gì đâu mà khó, bày ra linh tinh gì đó là được rồi."
Đúng ha, hai mắt Lục Già sáng rực. Đối với ứng dụng mạng xã hội cô cũng có
chút hứng thú, nhưng —— "Những nhân viên phòng khác của Ốc Á đều có thể
xin tham dự hạng mục được sao?"
Về vấn đề này, Janice thản nhiên
trả lời: "Nếu cô không phải là người phụ nữ của lão đại thì tôi cũng
không dám tùy tiện đưa ra đề nghị này đâu."
Nhưng xin như thế nào bây giờ?
Lục Già lên lầu đưa bảng biểu báo cáo cho Từ Gia Tu, anh đang tập trung suy nghĩ cái gì đó. Cô gõ cửa đi vào, Từ Gia Tu trực tiếp mở miệng: "Lục
Già, giúp anh nghĩ cái tên cho ứng dụng đi."
Chọn tên ứng dụng
đâu phải là việc của cô, sao anh có thể đưa ra mệnh lệnh này mà chẳng
biết xấu hổ gì cả. Lục Già đưa bảng biểu báo cáo qua, thuận miệng nói:
"Em không phải là thành viên trong tổ hạng mục mà."
"À, cũng phải." Từ Gia Tu khẽ cười, đổi sang cách nói khác, "Vậy lấy tư cách là bạn gái của anh nghĩ giúp anh đi."
Lục Già: "...Ừm~"
Về tên của ứng dụng mạng xã hội, Từ Gia Tu có rất nhiều sự lựa chọn, đây
là kết quả sau khi tiếp thu ý kiến của tất cả mọi người. Lục Già ngồi
trên ghế sofa xem hết một lượt, tất cả đều là những cái tên liên quan
đến thanh xuân, có vẻ như Từ Gia Tu thực sự quyết định lấy cái này làm
chủ đề. Cô ngước mắt nhìn về phía người ngồi đối diện, mở miệng trêu
đùa: “Rừng cây nhỏ có được không?"
"Rừng cây nhỏ?" Từ Gia Tu ngẫm nghĩ. "Mang ý nghĩa gì?"
Ý nghĩa chính là: rừng cây nhỏ, lớp bên cạnh, anh và Dương San Ny đó. Lục Già vô cùng đứng đắn nói: "Tươi mát, trong lành lại lãng mạn, hơn nữa
rừng cây nhỏ trong khuôn viên trường học, khẳng định là rất nhiều nam nữ trưởng thành có ký ức đẹp ở đó đi."
Thật không? Ngại quá, anh không có. Từ Gia Tu khẽ nhíu mày, "Chẳng lẽ em có?"
Lục Già lười phải phản ứng lại, một lúc sau cô mới nói tiếp: "Đối với rất
nhiều người mà nói, thanh xuân chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất
trong cuộc đời bọn họ."
"Đúng vậy, dù khi đó ngày nào cũng làm
bài kiểm tra cũng không thấy chán ghét." Từ Gia Tu tiếp lời của cô, thần sắc trên mặt như chợt sáng tỏ. Thời điểm anh cân nhắc suy nghĩ, đầu
ngón tay vuốt mũi hai cái, từng cử động giơ tay nhấc chân đều tản ra một loại hương vị lay động lòng người. Sau một hồi, anh mở miệng nói, "Thời gian.... thời gian.... nếu là tìm về quá khứ thì là “thập quang” rồi.
Lục Già, em cảm thấy cái tên “thập quang” này như thế nào?"
"Cái gì quang?" Lục Già nghe không rõ lắm, gì mà tìm đi tìm về.
Từ Gia Tu cầm bút, viết nhanh hai chữ xuống giấy đưa qua. Chữ viết thanh
mảnh có lực, Lục Già cúi đầu nhìn xuống tờ giấy, hóa ra Từ Gia Tu vừa
nói —— "Thập quang".