Chân Ái chỉ ra điểm đáng nghi: “Nói theo thường lệ, lúc người ta viết di thư tâm trạng không ổn định, dễ dàng xúc động, thứ biểu hiện trên chữ viết
sẽ là: Sai lỗi, câu đơn nhiều, không có logic, dạt dào tình cảm. Nhưng
di thư của Parker hoàn toàn ngược lại. Cậu ta hoàn toàn không tự sát, di thư này rất có khả năng là giả tạo.”
Ánh mắt Ngôn Tố chăm chú hồi lâu, hỏi: “Vậy cô nhìn ra hung thủ là ai không?”
Chân Ái khựng lại, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi xem lời khai mấy người còn
lại, Anna và Daisy đi chung, hai cô nàng đi lượn siêu thị ở góc đường
một lúc lâu mới vào phòng thay đồ, Kelly hút thuốc lá bên đường là vì
phòng thay đồ cấm hút thuốc, máy quay cũng quay được cậu ta. Còn lại Tề
Mặc và Tony đi chung từ ký túc xá đến. Mấy người họ hình như đều có
chứng cứ ngoại phạm.”
“Sau đó?”
“Trong đây nhất định
có chứng cứ ngoại phạm sai lầm, hoặc là cách giết người quái lạ nào đó.
Nhưng chỉ có lời khai, có điều tra hiện trường, còn xảy ra cách đây
nhiều năm, làm sao nhìn ra được?”
Ngôn Tố chợt cười một tiếng: “Thế cũng đúng.” Dứt lời anh đứng dậy bỏ đồ đạc vào thùng.
Chân Ái khó hiểu, cô vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của Parker mà: “Làm gì vậy?”
“Thu dọn đồ đạc về nhà thôi!” Ngôn Tố nhìn đồng hồ đeo tay, lườm cô một cái: “Sao hả, chưa thỏa mãn lòng hiếu kỳ à?”
Chân Ái sửng sốt, lời này của anh có ý gì?
Ngôn Tố thấy cô ngơ ngác, trong lòng không biết nghĩ thế nào, hai tay chống
lên chiếc bàn chật hẹp, nghiêng người về phía cô. Bóng dáng cao lớn của
anh thoáng cái đã che kín ánh đèn trước mặt cô, cô hoàn toàn lọt thỏm
trong chiếc bóng của anh. Chân Ái ngồi trên ghế, không thể lui về sau,
mở to hai mắt, căng thẳng nhìn anh chằm chằm.
Anh lẳng lặng
nhìn cô trong giây lát, cảm thấy dáng vẻ ngây dại lại có phần ngơ ngác
của cô rất đáng yêu, liền trầm giọng nói: “Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của
cô, tôi đã dẫn cô đến đây rồi. Thế nào, vui chưa?”
Trong căn
phòng nhỏ chật hẹp mờ tối, giọng nam trầm thấp rất mê hoặc lòng người.
Anh đang làm cô vui sao? Chân Ái hoàn toàn không thể nào hiểu ý nghĩ của anh, tiếp tục ngu ngơ: “Tại sao?”
Ngôn Tố vẫn giữ nguyên tư
thế, nhìn cô ở cự ly gần, “Trước buổi hòa nhạc, cô hỏi tôi có phải chưa
bắt được hung thủ hay không. Khi đó giọng tôi hình như hơi nặng, vẻ mặt
cũng không đúng. Cho nên cô không vui, cũng không nói chuyện với tôi. Vì vậy tôi muốn làm cô vui, nên tôi đưa cô đến đây, thỏa mãn lòng hiếu kỳ
của cô.” Mày anh hơi chau lại, mang vẻ muốn được khen: “Tôi làm tốt
chứ?”
Chân Ái há miệng, cô nào có không vui, không nói chuyện
chứ? Hóa ra ảo tưởng và tình tiết nhảy vọt là ý này đây. Có điều, ngẫm
lại một hồi, kiểu dỗ dành vì cô không vui mà nửa đêm dẫn cô đến phòng hồ sơ xem vụ án giết người này của anh thật đúng là... quá ngầu!
Lòng Chân Ái cũng mềm đi, cười cười: “Tôi rất vui.”
“Vậy thì đi thôi.” Anh đã thu dọn đồ xong.
Dù trong lòng Chân Ái vẫn còn nghi ngờ về cái chết của Parker, nhưng điều
tạo hứng thú cho cô không phải là người này hay vụ án này mà là anh.
Chẳng qua cô có hứng thú với vụ án có dính líu tới anh mà thôi.
Nhưng rõ ràng anh không có ý tự nguyện nói, cô cũng không cần truy hỏi. Chuyện hôm nay cô đã vui vẻ, thỏa mãn rồi.
Vừa về đến nhà, ra khỏi thang máy, Ngôn Tố đã lẩm bẩm: “Đói bụng rồi.”
Suốt quãng đường tâm trạng Chân Ái không tệ, xung phong: “Tôi làm bữa khuya cho anh nhé?”
Ngôn Tố im lặng, đang nén nhịn gì đó, anh không muốn phá vỡ quan hệ tốt đẹp
vừa được cải thiện. Nhưng bất cứ lúc nào, chân lý vĩnh viễn là trên hết. Cho nên cuối cùng anh không nhịn được nói: “Tuy tôi không muốn đã kích
cô, nhưng Chân Ái, thứ cô làm thực sự không thể gọi là thức ăn mà là
thảm họa.”
Cô đã bày tỏ rồi, anh không thể đừng xấu miệng mà
ngoan ngoãn đón nhận sao? Chân Ái khó chịu chau mày: “Đây không phải do
anh định nghĩa.”
“OK.” Ngôn Tố nhún vai: “Chúng ta xem thử Từ điển Longman (*) định nghĩa về thức ăn nhé?”
(*) Longman Dictionary of Contemporary English (LDOCE) lần đầu tiên được
Longman xuất bản vào năm 1978, là một cuốn từ điển dành cho người học
cao cấp, cung cấp các định nghĩa bằng một lượng từ vựng nhất định để
giúp những người không phải bản ngữ có thể hiểu một cách dễ dàng.
Chân Ái dừng bước, cho rằng anh định đi tìm từ điển, không ngờ anh liền cất
lời: “Thức ăn, thứ người ta có thể ăn, rất rõ ràng những thứ cô làm
không thể thỏa mãn định nghĩa này. Trái lại xem từ thảm họa xem: Thảm
họa, sự việc bất ngờ dẫn đến đau khổ và giày vò lớn lao. Từ này không
phải để chỉ tài nấu nướng của cô sao?”
Lòng ngực Chân Ái nghẹn lại, để chế giễu cô, anh còn vận dụng phương pháp khoa học cao siêu như thế
rồi đây! Nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng thay đổi. So sánh với bị đả
kích, một điểm khác còn khiến cô kinh ngạc hơn: “Anh thuộc lòng cả cuốn
Từ điển Longman à?”
“Oxford, Collins, Webster, Longman, các loại... Có điều đây không phải trọng tâm vấn đề, cô đánh trống lảng.”
Ngôn Tố cau mày, không hề hài lòng với thái độ không nghiên cứu khoa học của cô, càng nói giọng càng khinh thường: “Này, tôi nói này, cô nói
chuyện không thể logic và trật tự chút sao?”
Chân Ái điềm nhiên như không: “Lời của tôi có trật tự hay không, không liên quan đến anh.”
Ngôn Tố tự tại hỏi ngược lại: “Không liên quan, vậy cô còn nói.”
“…” Chân Ái im lặng, không bao giờ muốn tranh cãi với anh nữa, chỉ tổ thua thôi.
Lúc làm bữa khuya, thậm chí Ngôn Tố không cho Chân Ái giúp đỡ. Thấy Chân Ái định nhúng tay vào, anh không hề nể tình chọc ngoáy: “Khả năng phá hoại thức ăn ngon bẩm sinh của cô sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng thực phẩm, từ
đó ảnh hưởng đến hiệu quả làm ra món ngon.”
Chân Ái kháng nghị: “Lời này của anh không có căn cứ khoa học.”
Ngôn Tố bình tĩnh chỉ mình: “Lời nhà khoa học nói ra chính là căn cứ.”
Lần đầu tiên Chân Ái thấy anh chơi xấu như vậy, còn chưa kịp phản ứng lại
thấy anh lẩm bẩm: “Quen dùng phương pháp khoa học, thỉnh thoảng cũng
phải sự dụng phương pháp phi khoa học.”
Chân Ái: “…”
Tên khốn kiếp này!
Chân Ái liền ngồi bên cạnh tủ bát kiểu mở, cầm thìa gõ lên đĩa, nhìn Ngôn Tố mặc sơ mi thẳng thớm, thong dong làm bữa khuya. Dầu sôi “xèo xèo” trong chảo, miếng bánh mì trắng nõn được chiên vàng óng, thơm phức. Miếng
bánh mì nướng, phô mai, lòng trắng trứng chiên, miếng thịt xông khói, xà lách dưa leo, từng lớp ngay ngắn gọn gàng đắp lên nhau. Vuông vắn chỉnh tề, miếng bánh vàng óng đặt trong đĩa, điểm xuyết miếng cà chua nhỏ và
dưa leo, khiến người xem thèm nhỏ cả dãi.
Ngoài ra còn nước ép kiwi tươi.
Anh bưng đĩa thức ăn tinh xảo đến, thấy mắt cô sáng lên, há ta miệng, liền
nói: “Không cần nói cảm ơn, cô không thể dùng ngôn từ bù đắp cho những
thứ tôi làm đâu.”
Niềm cảm kích trong lòng Chân Ái lập tức tắt
ngúm thành tro tàn, cô cầm sanwich lên mở miệng cắn: “Vừa hay, tôi vốn
không định nói cảm ơn.”
Ngôn Tố tái mặt: “Mau ăn đi.”
Chân Ái dẩu môi với anh, khóe môi còn dính một lớp dầu: “Anh quản tôi à?”
Ngôn Tố nhìn chằm chằm dầu nơi khóe môi cô, khẽ cau mày. Một lớp dầu vàng
nhàn nhạt dính trên làn da mịn màng trắng trẻo của cô thật đúng là… khó
coi chết đi được.
Anh kéo chiếc ghế cao, ngồi xuống đối diện
cô. Chân Ái biết lúc ăn anh không thích nói chuyện, cũng không nói tiếp. Hai người liền ngồi dưới ngọn đèn chụp trang trí mờ ảo, yên lặng ăn
khuya. Căn phòng chìm trong an tĩnh.
Thời khắc nào đó, thang
máy ở đầu khác phòng khách vang lên một tiếng “ting”, người tới là
Haley. Chân Ái lập tức đặt sanwich xuống, cầm khăn giấy lau miệng, dè
dặt cười với Haley xem như chào hỏi. Cô vẫn ngại ngùng gọi thẳng tên bà
như Owen.
Haley cười tao nhã với cô, trong mắt lóe lên vẻ tìm
tòi. Theo bà thấy, phòng khách và phòng ăn u tối duy chỉ có một góc, hai người đối diện nhau ăn khuya, trông thế nào cũng thấp thoảng vẻ thân
mật.
Ngôn Tố khó hiểu: “Sao mẹ đến đây?”
Haley tự cho là hiểu, không đến gần họ, lập tức vẫy tay đi lên tầng: “Mẹ lấy chút đồ.” Người nhanh chóng biến mất tăm.
Ngôn Tố xem như bà chưa từng đến. Nửa phút sau, Haley đi xuống tầng, cất
tiếng chào liền rời đi. Lúc thang máy sắp lên, Ngôn Tố nhớ ra gì đó kêu
lên: “Chờ một chút.”
Anh không nói thẳng mà đứng dậy cầm khăn giấy lau tay, sau đó đi đến chỗ mẹ mình.
Chân Ái uống nước trái cây, tò mò quay đầu lại nhìn. Ngôn Tố đang nói gì đó
với Haley, Haley lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cười cười, sau đó lại nhìn phía về Chân Ái đầy thâm ý. Chân Ái vội vàng dời mắt, trong lòng vô
cùng nghi ngờ.
Haley đi thang máy xuống, Ngôn Tố trở lại tiếp
tục ăn, hoàn toàn không đề cập đến chuyện vừa rồi. Chân Ái cũng không
hỏi nhiều.
Hai người mới ăn xong thì thang máy lại vang lên một tiếng “ting”, lần này Owen trở về, Eva cũng đi theo
Owen mỉm cười đi đến bên Chân Ái, lấy ra một chiếc CD trong túi đưa cho cô.
Chân Ái nhận lấy xem, lập tức vui mừng: “Bản soundtrack piano của Sanni, còn được anh ấy đích thân ký tên. Anh lấy ở đâu ra thế?”
Owen cười thản nhiên: “Quen một người bạn lên chương trình biểu diễn, chuyện nhỏ mà.”
Ngôn Tố nhìn sang, vẻ mặt hờ hững. Owen vỗ vai Chân Ái theo thói quen, lúc
này mới ngồi xuống bên cạnh Ngôn Tố: “Ông Parker đang tham gia hoạt động bỏ phiếu tranh cử Thống đốc bang, lại nhắc đến vụ Parker, cậu có xem
tin tức không?”
Ngôn Tố trả lời ậm ờ: “Ừ.”
Eva đi đến
ngồi xuống đối diện Ngôn Tố, gõ mặt bàn đá cẩm thạch: “S.A., khi đó cậu
làm thế nào, sao Thượng nghị sĩ Parker mỗi lần gặp giới truyền thông đều phải nhắc đến chuyện con ông ta thế?”
Cảnh sát Eva Diaz vẫn
luôn bình tĩnh, nhưng bây giờ giọng nói cũng mang vẻ lo lắng hiếm có:
“Vốn truyền thông vẫn hiểu lầm cái chết của con hai vị quan chức kia, để ông ta nói như vậy nữa thì mọi đầu giáo sẽ hướng về phía cậu đấy.”
“Vậy có liên quan gì?” Ngôn Tố chậm rãi xoay cốc nước, “Tôi không ngại.”
Eva ngẹn lời đưa tay day day trán: “Bình thường cậu không ngại gì cũng
chẳng sao, nhưng lần này người ta nói cậu…” Câu sau đọng lại nơi đầu
lưỡi, không nói ra miệng, nhưng Chân Ái nghe ra được, cô ấy muốn nói:
“Mắc sai lầm.”
Không khí trong nhà thoáng chốc trở nên cực kỳ u ám.
Ngôn Tố chậm chạp uống nước, nói: “Tôi không gấp thì cô gấp cái gì?”
Eva nghẹn họng, lạnh lùng nói: “Bác sĩ pháp y trong vụ án vị thành niên kia là tôi, tôi không muốn bị cậu liên lụy phá hỏng danh tiếng.” Nhưng ai
cũng nghe ra được lời này không phải thật.
Cô ấy nói xong liền
đứng dậy rời đi, đi được vài bước lại khẽ thở dại: “S.A., tôi không hy
vọng cậu giống J.L… Hai người có thiên phú dị bẩm, thực lực hơn người,
dạng người như hai cậu là hy vọng của chính nghĩa. Tôi không mong,
không, tôi sợ cậu giống cô ấy, bởi vì một lần sơ suất từ đó bị người đời ghét bỏ, huy hoàng lúc trước cũng bị chà đạp.”
Chân Ái nghe thấy từ “cô ấy” trong lời nói của Eva thì hơi sững sờ, thiên tài J.L là một cô gái ư?
Cốc thủy tinh trong tay Ngôn Tố vững vàng đặt trên bàn đá cẩm thạch, một
tiếng giòn vang không nặng không nhẹ. Tròng mắt anh hơi co lại, ánh mắt
sắc bén: “Eva, tôi có thể nói chắc chắn với cô rằng, trong vụ án đó, tôi không phạm sai lầm.”
Bóng lưng Eva khẽ rung động, giọng nói cứng nhắc nhưng lại cười: “Tôi tin tưởng cậu.”
Trong lòng Chân Ái nãy sinh nghi ngờ, lên tầng trên thật sớm để lên mạng tìm
tòi. Bất ngờ cô phát hiện ra bài bình luận của nhà báo Alen - bạn trai
Ryan viết, công kích ân oán sai lầm giả dối, trong đó nhắc đến vụ án của Parker. Bài viết của Alen nói, tất cả dấu hiệu cho thấy vụ án học sinh
trung học bị hại năm đó là giết người liên hoàn, nhất là vụ án của
Parket, điểm đáng nghi chồng chất.
Cái chết quái dị, mật mã
chưa rõ, di thư giả dối, tất cả đều là mưu kế thông minh của sát thủ.
Thế mà chuyên gia phá án Ngôn Tố tiếng tăm lừng lẫy lại mở to mắt nói
lời nhảm nhí, quả quyết Parker tự sát. Chuyện này chắc chắn liên quan
đến âm mưu của giới chính trị.
Alen đả kích Ngôn Tố với đủ loại ngôn từ, khiến Chân Ái bất mãn trong lòng. Nhưng câu “Ngôn Tố nhận định Parker tự sát” kia khiến Chân Ái hoàn toàn kinh hãi. Tại sao? Bức di
thư kia rõ ràng là giả, tại sao anh lại nhận định Parker tự sát?
Hôm sau là ngày hẹn hò bốn người của Chân Ái, Ngôn Tố, Ryan và Alen, địa
điểm là nhà hàng Villa Pac, Ngôn Tố và Chân Ái đi ra khỏi phòng mình,
liếc nhìn đối phương, đồng thời quái lạ cau mày, đồng thanh nói”
“Cô mặc như vậy à?”
“Anh mặc như vậy à?”
Ngôn Tố mặc bộ vest màu đen, khí khái lấn át, màu đen tĩnh lặng tôn lên
phong thái lạnh lùng và kiêu ngạo, khuôn mặt cũng tuấn tú trắng ngần
hơn. Anh giống như một hoàng tử trong lâu đài cổ xưa hiu quạnh. Chân Ái
thất thần trong chốc lát, thản nhiên nhìn anh mấy lượt. Đôi mày rậm của
anh khẽ chau lại, như đăm chiêu nhưng thật ra là rất không hài lòng nhìn Chân Ái. Chân Ái mặc quần jean, áo khoác màu trắng trông rất bình
thường.
“Cô mặc như vậy đi xách ghế cho người ta sao?” Anh
chẳng mảy may che giấu vẻ chê bai trong giọng nói: “À, nhân viên phục vụ còn ăn mặc đẹp hơn cô nữa kìa.”
Chân Ái xoa tay: “Vậy anh đi một mình là được, dù sao chúng ta cũng không phải là người yêu thật.”
“Hừ.” Anh khẽ cau mày, “Còn cứng đầu à?” Điệu bộ cười nhạt kia giống như đang trêu một đứa bé tức giận.
“Anh mới cứng đầu đấy.” Chân Ái nhỏ giọng nổi giận.
Thế nhưng Ngôn Tố lại bật cười, đi đến sau lưng cô vỗ vỗ, ý bảo cô ra cửa.
Lúc vào thang máy, Chân Ái nhìn bóng hai người trong gương, anh tự phụ và
tao nhã, tinh khôi cổ điển như quý tộc hoàng thất thời Trung cổ, lại
giống cái cây thẳng tắp cao ngất trên vùng quê. Còn cô ăn mặc thật sự
quá bình dân như người đi đường, đứng bên cạnh anh quả thật rất không
phù hợp.
Chân Ái nhìn tự thấy xấu hổ, quay đầu đi chỗ khác. Ánh mắt Ngôn Tố trước sau vẫn nhìn thẳng, thấy cô lập tức tái mặt quay đầu
đi, ánh mắt anh lóe lên, khóe môi khẽ cong như có như không.
Sau khi ra cửa, nơi dừng đầu tiên lại là cửa hàng Valentino, Chân Ái sớm
đoán được nơi cô đến có yêu cầu về trang phục, thật sự không ngạc nhiên
nhiều. Cô không hay mua quần áo, nhìn thế giới lễ phục lộng lẫy thì có
chút ngỡ ngàng, không biết bắt đầu chọn từ đâu.
Ngôn Tố nhìn
lướt qua, chọn chiếc váy chéo vai dài chấm gối màu xanh nhạt, áo khoác
màu trắng, tất và giày đưa cho cô, nói: “Tổng hợp lại đồ phù hợp màu sắc trang phục này với màu da cô, mức độ giữ ấm, độ cân xứng ba vòng và độ
mỹ quan trang phục, cái này là tốt nhất.”
Nhân viên bán hàng bên cạnh vẻ mặt bối rối, khó khăn lắm mới hiểu mấy câu thoại này.
“Cô định mặc cho ai xem?” Ngôn Tố nheo mắt, lẳng lặng: “Vả lại, ngực cô không đủ.”
Nhân viên phục vụ nén nhịn, khẽ cười. Mặt Chân Ái ửng đỏ, thân thể nhỏ nhắn
đứng thẳng, còn giả bộ hơi ưỡn ngực, bất mãn nhìn Ngôn Tố.
Nhưng Ngôn Tố không hiểu ý đồ của cô, lại rất hài lòng gật đầu: “Quả nhiên tôi chọn là tốt nhất mà.”
Chân Ái dứt khoát không ý kiến nữa, đi vào thay đồ. Lúc đi ra, người đã rực
rỡ hẳn lên. Ngôn Tố quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt điềm tĩnh khẽ khựng
lại nửa giây. Giống như lúc nãy anh đã ước lượng, bộ trang phục này rất
vừa người, rất hợp với nước da trắng nõn nà của cô, đơn giản trang nhã
lại không mất vẻ xinh đẹp thời thượng, màu sắc thanh tao, tôn lên khuôn
mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, trong tiết trời đầu xuân nhìn rất vui vẻ,
thoải mái.
Chân Ái cũng rất hài lòng với trang phục này, cứ thế mặc đi dự tiệc. Có điều cuộc hẹn lần này cô không khỏi nghĩ đến Alen -
bạn trai của Ryan. Nội dung tìm được trên mạng tối qua khiến lòng cô mãi lo lắng. Cô hơi bận tâm về cuộc hẹn hôm nay.
Nghĩ thế cô lại
bất giác chau mày liếc nhìn anh. Mắt anh nhìn về phía trước rất chú tâm, không biết đang nói với ai, tiếng nói bình thản lại bảo thủ: “Lần thứ
chín.”
Chân Ái nhìn quanh: “Gì cơ?”
“Cô nhìn tôi lần thứ chín rồi, lần này lại đang nhìn cái gì, rốt cuộc phát hiện ra tôi là người ngoài hành tinh à?”
Mắt anh mọc ở đâu vậy? Anh vẫn nhìn phía trước, cô còn tưởng anh không chú ý đến nữa chứ.
Chân Ái hơi ngại ngùng, ấp úng: “Ừm…”
Ngôn Tố liếc nhìn cô, đã quen với phản ứng chậm nửa nhịp, lười phải đợi, dứt khoát lập tức cất lời: “Cô có gì muốn hỏi tôi à?”
“Ừ, tôi…”
“Muốn hỏi về Parker?”
“Ừ…”
“Là muốn hỏi chuyện của cậu ta, hay là muốn hỏi chuyện của tôi?”
Chân Ái: “…”
Anh cũng muốn cho tôi cơ hội mở miệng à?
“Đều muốn biết.”
Ngôn Tố gật đầu: “Ồ, hóa ra cô thích nghe kể chuyện.” Anh yên lặng một lát
rồi nói: “Thật đáng tiếc, tôi không phải là kẻ thích kể chuyện.”
Đỉnh đầu Chân Ái treo ba vạch đen: “Vậy anh còn hỏi tôi nhiều điều dư thừa vậy làm gì?”
Ngôn Tố băng đi trong màn đêm, khóe môi lơ đãng nhoẻn lên: “Tôi chỉ không
ngờ cô lại tò mò đến vậy. Chuyện hôm qua vẫn nhớ mãi không quên.”
Chân Ái sửng sốt, chợt cúi đầu, khẽ cười trong lòng. Cô không phải tò mò vụ
án mà là tò mò về anh. Muốn biết quá khứ của anh như thế nào, cho dù đó
là thứ tí tẹo bé nhỏ không đáng kể. Cứ như là nếu biết quá khứ của anh
đồng nghĩa với việc cô đã biết anh từ rất lâu rồi vậy.
Đúng là
tâm lý kỳ lạ. Có điều anh không nói cũng đành thôi vậy. Cô không cần
biết, chỉ cần tin tưởng. Anh nói Parker tự sát, vậy thì cô liền cho rằng nhận định của anh đúng là được.
Đến điểm hẹn, Ryan thấy Chân
Ái, hai mắt tỏa sáng khen Chân Ái xinh đẹp, lại kéo tay cô áp mặt chào
xã giao: “Ái, chào buổi tối.”
Ngôn Tố đứng bên cạnh cau mày. Đi đến chỗ ngồi, Ryan và Alen đi phía trước, Ngôn Tố và Chân Ái đi phía
sau. Không biết Ngôn Tố đang nghĩ gì, bỗng nhiên ôm eo Chân Ái, kéo cô
đến bên cạnh.
Chân Ái bất ngờ lao đến lồng ngực anh, anh đã
cuối đầu ghé vào tai cô, hơi nghiêng người, kề sát vào mặt cô khẽ nói:
“Ái, chào buổi tối.”
Chân Ái kề vào gương mặt ấm áp của anh,
sững sờ. Anh đang học theo Ryan áp vào mặt cô chào hỏi, lại không gọi cô là “Chân Ái” lạnh nhạt như bình thường mà phát âm chữ “Ái” thanh bằng
giống người nước ngoài, âm cuối còn kéo hơi dài. Giống như một tiếng thì thầm. Giọng nói trầm thấp của anh cất lên khiến nội tâm cô có chút quẩn quanh, dịu dàng khôn tả.
Anh làm động tác chào hỏi xong liền
thẳng người lên, thả lỏng cánh tay đang khóa trên eo cô, mặt vẫn bình
tĩnh tự tin như thường. Đối với hành động học hỏi này của anh, Chân Ái
đã quen đến nỗi không thể quen hơn nữa.
Đi đến trước bàn ăn,
anh lại kiêu căng kéo ghế cho cô thay nhân viên phục vụ, vô cùng ga-lăng phong độ, điều này khiến Chân Ái khá hoảng hốt. Cô vốn tưởng rằng anh
ngu ngơ chậm hiểu với những chuyện kiểu này, lại không ngờ nếu anh đã
bắt đầu để ý làm chuyện gì thì sẽ vô cùng hoàn mỹ.
Ryan nhìn
thấy, tự cho là hiểu nháy mắt với Chân Ái, cười với cô như vui mừng thay bạn thân. Chân Ái nhấp cốc nước, tim hơi loạn nhịp dời ánh mắt. Tính
cách Ryan hoạt bát cởi mở, cũng coi như là bạn bè thân thiết với Chân
Ái. Tuy hai người thường xuyên gặp nhau trong phòng thí nghiệm, nhưng
phần lớn là tĩnh tâm nghiên cứu, không nói với nhau lời nào. Lần này gặp mặt, anh ta khó tránh khỏi giống như gặp mặt bạn thân nhiều năm không
thấy, tận tình tán gẫu.
Alen thì lịch sự thận trọng, thỉnh
thoảng cười chen vào nói vài câu nhưng không nhiều. Ngược lại Ngôn Tố từ đầu đến cuối không nói lời nào, yên lặng lắng nghe… có thể là không
nghe.
Mãi đến sau, Ryan hỏi đến cuộc gặp mặt lần trước, nói
hiệu quả buổi hòa nhạc như thế nào, Alen ngược lại hỏi Ngôn Tố: “Hôm đó
sao anh nhìn ra tôi là nhà báo?”
Điều này cũng khơi lên lòng
hiếu kỳ của Chân Ái và Ryan, đều đồng loạt nhìn Ngôn Tố. Ngôn Tố đặt cốc nước xuống, giọng điệu đều đều: “Trong túi áo của anh có hai chiếc bút, một chiếc là máy ghi âm, trên nắp một chiếc bút gắn camera lỗ kim. Điện thoại di động cầm trong tay, hai ứng dụng shortcut đầu tiên trên màn
hình là ghi âm và máy chụp ảnh. Và cả đồng hồ của anh cũng có thể quay
phim.”
Kết luận là…
“Hoặc anh là một kẻ cuồng quay trộm biến thái, hoặc đây chính là nghề nghiệp của anh.”
Vừa nghe thoảng qua lại giống như là: Quay trộm biến thái chính là nghề nghiệp của anh.
Chân Ái cười ngại ngùng: “Đây là bình luận ôn hòa nhất của anh ấy.”
Ngôn Tố đảo mắt, hơi kháng nghị liếc nhìn Chân Ái. Alen cũng không để ý,
ngược lại nói giỡn: “Thật vinh hạnh vì anh Ngôn Tố không liệt tôi vào
thành phần biến thái ngay từ cái nhìn đầu tiên, xem ra dáng vẻ tôi không giống rồi.”
Ngôn Tố im lặng nửa giây, nói: “Không phải, đó là
vì còn có điểm đặc trưng khác khiến tôi loại bỏ anh ra khỏi đội ngũ biến thái, thuộc về hàng ngũ nhà báo kia.”
“..”
Chân Ái không kiềm chế được, im lặng nhìn trời.
Alen ngẩn người, vẫn hỏi: “Tôi lộ rõ tôi làm nhà báo ở chỗ nào?”
Ngôn Tố trả lời gọn gàng lưu loát: “Ngữ vực.” (*)
(*) Theo cách hiểu chung nhất, ngữ vực là một kiểu biến thể ngôn ngữ trong
sử dụng, gắn liền với tình huống giao tiếp hay lĩnh vực nhất định như
ngữ vực tôn giáo, ngữ vực quảng cáo…
Alen sửng sốt, thoáng chốc bừng tỉnh. Chân Ái và Ryan không hiểu lắm, đồng loạt nhìn Ngôn Tố. Anh
giải thích vô cùng nhanh chóng: “Anh nói chuyện lượt bỏ rất nhiều hệ
động từ, đây là cách viết tiêu đề tin tức thường gặp. Với lại từ ngữ của anh - bắt đầu không dùng begin, start mà là dùng embark; trước đây
không dùng previous; tin tức thu được dùng dig; quan trọng dùng
landmark; làm hòa dùng ferce-mending; quyết định dùng call the turn.
Trong bảy câu sáu mươi từ đơn anh nói, có mười lăm từ viết văn, chín từ
chuyên ngành, mười sáu từ ngữ thuộc trình độ đọc cấp ba trở lên. Hoặc là anh thích nhai từ, hoặc là anh làm công việc liên quan đến con chữ.
Alen và Ryan cứng họng líu lưỡi. Ngay cả Chân Ái cũng trố mắt, đầu anh vận
hành thế nào vậy, vài câu nói của người xã giao anh cũng có thể phân
tích trên góc độ ngữ pháp, ngữ nghĩa, ngôn ngữ học rõ ràng như thế. Đây…
Alen gật đầu lia lịa, tâm phục khẩu phục. Trong mắt Ryan hiện lên tia sáng
ngưỡng mộ, hưng phấn và tò mò hỏi: “Vậy anh biết tôi làm nghề gì không?”
Ngôn Tố bình thản nhìn anh ta: “Anh đang làm FDA (Cục Quản lý Thực phẩm và
Độc dược Hoa Kỳ) tại Trung tâm Nghiên cứu Độc chất học Quốc gia.”
Ryan kinh ngạc: “Làm sao anh thấy được?”
Ngôn Tố thờ ơ: “Không phải tôi thấy, Chân Ái nói cho tôi biết.”
“…”
Alen uống một ngụm vang đỏ, lơ đãng hỏi: “S.A. rất tài ba, nhưng nhận định của anh có từng sai lầm không?”
Trong lòng Chân Ái hơi thấp thỏm, biết tính nghề nghiệp và tính điều tra của
Alen đã thể hiện, cô hơi lo lắng liếc nhìn Ngôn Tố. Nhưng anh trả lời
rất đơn giản: “Không hề.”
Nói xong, lại hờ hững tự nhiên lấy
đĩa của Chân Ái đến trước mặt mình, cầm dao dĩa cắt thịt bò giúp cô.
Chân Ái hơi giật mình. Tay phải cô không đủ lực độ, không khống chế được dao dĩa, vốn còn hơi ưu sầu không biết làm thế nào nhưng anh lại thấy
được, chủ động cắt thịt bò giúp cô. Lòng ngực cô đột nhiên tuôn trào hơi ấm, nhưng vừa ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt vui mừng mờ ám của Ryan, người vẫn luôn lạnh nhạt như cô lại hơi thẹn thùng.
Quay đầu lại
nhìn Ngôn Tố, anh rũ mắt, an tĩnh và nghiêm túc, thành thạo dùng dao dĩa cắt miếng thịt bò trong đĩa thành rất nhiều miếng nhỏ, động tác gọn
gàng tao nhã, như thể một nghệ thuật gia.
Tim Chân Ái đập như nổi trống đầy khó hiểu, mặt cũng nóng lên, lúc tâm tư hỗn loạn đành nâng ly vang đỏ uống một ngụm lớn.
Ngôn Tố đưa miếng thịt bò đã cắt xong cho cô, trông thấy gương mặt cô đỏ
bừng như trái cà chua thì lấy làm lạ nhìn trong chốc lát, hỏi: “Cô sốt
à?”
Chân Ái: “Uống vang đỏ.”
“Chưa ăn mà cô uống nhiều rượu như vậy làm gì? Thói quen sinh hoạt của cô thật đúng là…” Ngôn Tố
cau mày: “Cô không phải là tác giả quyển sách kia chứ?”
“Quyển sách nào?”
“Bí quyết chết sớm.”
“…”
Ryan và Alen đối diện đều khẽ cười. Nhưng Chân Ái chẳng để ý, cuối đầu dùng
dĩa xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, mùi vị rất ngon, cô vô thức
cong cong khóe môi.
Hồi lâu sau, Alen quay lại đề tài: “Con người đều sẽ phạm sai lầm. S.A., từ đâu anh có thể tự tin đến vậy?”
Ngôn Tố trả lời như thuộc lòng sách giáo khoa: “Tự tin khởi nguồn từ tinh
thần can đảm theo đuổi cái đúng và không sợ phạm sai lầm.”
“Vậy tinh thần cam đảm không sợ phạm sai lầm của anh từ đâu mà đến?”
“Bởi vì tôi vốn sẽ không để bản thân phạm sai lầm.”
Được, lại vòng trở lại.
Alen nhún vai, bật cười một tiếng, mang ngạn ngữ ra dọa anh: “Chúng ta chỉ là người phàm, người phàm đều sẽ phạm sai lầm.”
“Đúng vậy đấy, chúng ta chỉ là người phàm. Đây là một cái cớ rất tốt, không
phải sao?” Ngôn Tố buông dao dĩa trong tay xuống, mười ngón tay đan vào
nhau theo thói quen, đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi là tài xế xe tải, thỉnh thoảng tôi có thể say mèm ngủ dậy muộn. Tôi là người
lính, thỉnh thoảng tôi có thể lười biếng canh gác. Tôi là cảnh sát,
thỉnh thoảng tôi có thể bỏ sót chứng cứ và chi tiết. Tôi là bác sĩ,
thỉnh thoảng tôi có thể lơ là một chấm đen trên phim X-Quang… Những thứ
này đều rất bình thường, bởi vì tôi chỉ là một người phàm, tôi sẽ phạm
sai lầm, nên nhiều khi tôi không cần ý chí kiên định, tôi không cần gánh chịu trách nhiệm, tôi không cần nghiêm khắc với bản thân.”
Anh thản nhiên nhìn Alen: “Chúng ta chỉ là người phàm, người phàm đều sẽ
phạm sai lầm. Câu nói này nghe cứ như thuộc tính của người phàm là viện
cớ cho lỗi lầm. Nhưng tôi cho rằng, thuộc tính tạo nên con người là
những dấu hiệu cho thấy sự khác biệt với động vật bậc cao khác trong
thiên nhiên. Nếu không thât là lãng phí quá trình tiến hóa kéo dài hàng
trăm triệu năm của tổ tiên loài người.”
“Cho nên anh hiểu lời
của tôi không?” Ngôn Tố nói năng hùng hồn: “Tôi nói tôi sẽ không phạm
sai lầm, đây không phải là tự phụ mà là thái độ.”
Chân Ái nhìn
chằm chằm vẻ mặt kiên nghị của anh, một thoáng như bị chấn động, đáy
lòng lặng thinh. Đúng vậy, từ trước đến nay anh không phải tự phụ ngông
cuồng, chẳng qua anh chỉ nghiêm khắc với bản thân, đến mức độ như một
kiểu cấm đoán. Với anh mà nói, không phạm sai lầm không phải là kiêu
ngạo mà là một kiểu khổ hạnh ý chí bền bỉ tôi luyện tâm trí.