Một lần nữa thật sâu liếc mắt nhìn La Dật, La Hùng cứ xoải bước đi như
vậy, rời khỏi mảnh đất trống. La Dật theo dõi bóng lưng của hắn, cho tới khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt...
Sau một lúc lâu, La Dật mới thật dài thở ra một hơi...
- Không hổ là gia chủ thế gia nghìn năm... Tâm trí và lực quan sát, nắm
giữ, không phải người bình thường có thể so sánh được...
Cúi đầu nhìn vào bản bí tịch La Hùng đưa cho hắn. Sau một lúc lâu, La Dật nở nụ cười:
- Vừa lúc, dù sao đi nữa ta cũng gần đột phá tầng thứ tám, lúc này đưa tới thực sự rất đúng lúc!
Lập tức nhìn thoáng qua phần mộ bên cạnh, ánh mắt La Dật dò xét, tìm một khối đá lớn, ngồi xuống ngay tại chỗ, mở bí tịch ra...
Thời gian lặng yên trôi qua, thái dương từ xa vời lộ ra cái đầu chói sáng.
Mà lúc này, La Dật hít sâu một hơi, khép lại quyển sách trong tay...
“Quả nhiên là tâm pháp tầng thứ tám tới tầng thứ mười... So sánh với
bảy tầng đầu tiên, bản tâm pháp này rõ ràng phức tạp hơn rất nhiều, xem
ra muốn tu luyện tới hậu thiên đỉnh còn cần có một đoạn thời gian nhất
định...”
Vừa nghĩ, lòng bàn tay La Dật đột nhiên phát ra một tia quang mang màu lam, trong khoảnh khắc, bản bí tịch trong tiếng lách
tách, nhất thời ngưng kết thành băng tuyết. Thoáng nắm chặt, nhất thời
vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, tiêu tán vô tung...
Bản bí tịch này không thể lưu lại, La Hùng có thể suy đoán được hắn ngày hôm nay sẽ đến nơi này tu luyện, cho nên mới mang theo tâm pháp tầng thứ tám tới đây
chờ hắn, nếu như tâm pháp này truyền lưu ra ngoài, chỉ sợ La Hùng sẽ gặp chút phiền phức...
Dù sao, mặc dù là gia chủ, muốn động tới tâm pháp tầng thứ hai Thánh Võ Đường trở lên cũng cần phải thông qua trưởng lão hội tán thành. La Hùng tuy rằng rất lạnh lùng đối với “Dật thiếu
gia”, nhưng nếu như La Dật đã nhận một phần ân tình này của hắn, đương
nhiên cũng không muốn dành cho hắn thâm phiền phức gì đó.
“Tâm
pháp tầng thứ tám đã tới tay rồi, vũ kỹ này cũng phải cố gắng tu luyện
càng nhanh càng tốt... Vân Khê Đảo, yêu thú... Ta thực sự rất chờ mong
a...”
La Dật nghĩ, từ trong lòng lấy ra bản bí tịch Lưu Quang Thân Pháp, cẩn thận nghiên cứu.
Thời gian, trong lúc tập trung nghiên cứu, chậm rãi trôi qua...
Mười sáu tháng một, sau khi dạo chơi tại chủ gia La gia ngày mười lăm, các
đệ tử chi thứ lần lượt rời khỏi La gia. Bất quá, sự ra đi của bọn họ vẫn chưa hề khiến cho La gia có vẻ thanh tĩnh hơn. Dù sao, bản thân nhân
khẩu La gia cộng lại đã là trên dưới sáu bảy nghìn người. Nhân số nhiều
đến một mức nào đó, thời điểm thiếu đi phân nửa cũng không hề có vẻ
trống trải hơn.
Đương nhiên, trong các đệ tử chi thứ rời đi, tự
nhiên sẽ không bao gồm mấy người giành được tư cách tiến vào Tu Võ Nội
Điện... Tất cả mọi người đã đi vào quỹ đạo vốn có.
La Dật trong
đoạn thời gian này cũng coi như rất thích ý, từ lúc giận dữ mắt Thiết Vệ Quân và La Tam trước cửa Tinh Võ Đường đã không còn người nào có ánh
mắt dài một chút tùy ý chạy tới trêu chọc hắn. Đi lại trong La phủ, nô
bộc thị nữ có biết hắn, khi nhìn thấy cũng vẫn cúi đầu thấp giọng đàm
luận vài câu... Bất quá La Dật thực sự rất bình tĩnh, tự làm theo ý
mình, vô cùng thong dong. La Băng Vân tặng cho La Dật một con ngựa. Tuy
rằng không tính là thiên kim khó cầu, nhưng cũng coi như có một công cụ
thay việc đi bộ của hắn. Không đến mức La Dật muốn đến bất cứ địa phương nào cũng phải tự thân đi bộ tới. Thực sự rất mất thân phận thiếu gia
dòng chính của hắn.
Mà thực lự của La Dật nước chảy mây trôi
tiến vào tầng thứ tám. Bất quá tâm pháp tầng thứ tám đích xác rất phức
tạp, trong thời gian mười mấy ngày vừa qua, hắn vẫn như cũ chỉ củng cố
được tu vi tầng thứ tám sơ kỳ, khoảng cách tới đỉnh viên mãn còn cần
không ít thời gian.
Mà ở phương diện vũ kỹ, La Dật một lần nữa
biểu hiện ra thiên sư siêu phàm của hắn! Trong thời gian mười ngày ngắn
ngủi, ba môn vũ kỹ đã tu luyện có chút thành tựu!
Nếu như có người biết được tiến độ tu hành bực này của La Dật, chỉ sợ nuốt hẳn đầu lưỡi vào cũng không phải là không thể.
Phải biết rằng, cả ba môn vũ kỹ này đều là bí điển trong Thánh Võ Đường, tuy rằng không hoàn thiện, thế nhưng độ trân quý không hề thấp. Mà càng là
bí điển trân quý, độ khó khi tu luyện lại càng lớn hơn. Cho dù người có
thiên tư không kém, trong vòng ba tháng đến nửa năm, có thể tu luyện một môn vũ kỹ trong ba môn này tới cảnh giới miễn cưỡng có thành tựu, sợ là đã đến cực hạn. Mà La Dật... Đồng thời tam tu cả ba môn vũ kỹ, cả ba
môn đều đạt tới trình độ có chút thành tựu!
Loại tốc độ tu hành
như thế này, ngoại trừ dùng hai chữ yêu nghiệt để hình dung, thực sự
không còn biết nên miêu tả như thế nào.
Mà theo La Dật phỏng
chừng, đợi tới khi khởi hành tới Vân Khê Đảo, hẳn là hắn có thể đạt tới
trình độ “trung thành”. Còn về phần đại thành, hắn không có công pháp
tiếp phía sau, vô luận thế nào đi nữa cũng không thể nào đại thành được!
Trong đầu La Dật nghĩ tới tìm La Hùng, nhìn biểu hiện lúc đầu
của La Hùng, tựa hồ hắn đối với La Thiên Phong không phải là chán ghét
như trong lời đồn đãi, trong đó sợ rằng còn có một ít khúc chiết không
ai biết. Bất quá nghĩ đến tâm trí khiến cho La Dật phải kinh hãi của La
Hùng, hắn liền nổi lên ý nghĩ có nên nhanh chóng từ bỏ ý định ban đầu
này.
Mục tiêu cuối cùng của La Dật chính là rời khỏi La gia,
nhìn xem đại lục này rốt cuộc là rộng lớn tới mức nào, tiến tới lĩnh ngộ đặc sắc của thế giới này. Hắn thực sự không muốn có quá nhiều giao tiếp với La Hùng. Tuy rằng đối phương là gia gia trên danh nghĩ, nhưng hắn
hiện tại đối với đối phương không hề có cảm giác thân thiết. Lúc đầu La
Hùng đưa cho hắn bí tịch, La Dật rất rõ ràng, đây chỉ là biểu đạt áy náy của La Hùng đối với tôn tử “Dật thiếu gia” của hắn mà thôi. Tuy rằng La Dật đã nhận phần nhân tình này, nhưng cũng không biểu thị việc hắn đã
cho rằng La Hùng là gia gia.
Quan hệ di nương, tỷ tỷ còn dễ nói
chuyện, nhưng quan hệ phụ mẫu thân, gia gia nãi nãi, huyết thống trực hệ như vậy, khi nhận thức quan hệ, thực sự loại cảm giác bài xích rất
nặng...
Thời gian, lặng yên trôi qua hơn một tháng...
Trong vòng hai tháng, tuyết đã dần dần tan đi, bầu trời cũng thỉnh thoảng
xuất hiện một ít tiếng sấm mùa xuân. Hàng năm vào lúc này, băng tuyết
tan rã, thậm chí so với trời đông giá rét còn muốn lạnh hơn vài phần...
Sắc trời còn sớm, hậu sơn La gia, trên một khu đất trống trải...
Vù...
Một đạo bóng hình màu đen chợt từ đầu sườn núi bên này lóe lên rồi hiện ra
tại đầu sườn núi bên kia, tốc độ cực nhanh, căn bản không nhìn thấy rõ
động tác, từ tàn ảnh lưu lại trong mắt, có thể nhận ra đây là hình bóng
con người!
Thân ảnh mạnh mẽ bay lên trời, trong không trung lưu
lại một bóng đen, trên người đột nhiên lóe lên một tầng quang mang màu
tinh lam, nhưng quang mang này chợt lóe rồi biến mất, cũng dường như bị
cái gì đó dẫn dắt, trong nháy mắt ngưng tụ lại tại chưởng phải của bóng
đen này. Chợt, chưởng phải của bóng đen tạo lên trong không trung tiếng
xé gió sắc bén, ầm ầm đánh thẳng vào một khối cự thạch cách thân ảnh
không xa!