La Dật đang nhức đầu suy nghĩ làm cách nào giải quyết con rắn này, còn
con rắn kia vẫn từng bước trườn về phía La Dật, hai mắt màu đỏ tươi gắt
gao nhìn chằm chằm La Dật, cái lưỡi màu đen như mũi kích không ngừng
phun ra nuốt vào. Không lâu sau, nó đã tới chỗ cách La Dật không tới năm thước.
La Dật thậm chí có thể thấy được từng đường vằn tinh mịn trên đầu đối phương.
Toàn thân La Dật đã sớm lạnh giá, chỉ cảm thấy một cỗ tê liệt đang mọc lên
sau ót, dù là khi đối mặt với La Thiên Phách, hắn cũng chưa từng xuất
hiện cảm giác sợ hãi như vậy.
Biết rõ tử vong tới gần, cũng
không thể phản kháng, không thể trốn chạy, thậm chí không có khả năng
khôi phục hành động, loại cảm giác này thật đúng là...
Chính vào lúc này, một đạo linh quang đột nhiên lược qua trong đầu La Dật, sắc
mặt hắn đột nhiên sửng sốt, trên khuôn mặt nhất thời hiện lên một tia
mừng như điên. Tay phải nhất thời tìm kiếm trong lòng.
- Nghìn vạn lần đừng có rớt.
La Dật thầm cầu khẩn trong lòng, tay phải sờ soạn một vòng trong ngực.
Nhất thời, một vật hình viên được hắn nắm vào trong tay. Sắc mặt La Dật
trở nên vui vẻ, nhưng động tác không chậm chút nào, vội vã móc ra.
Một vật tròn màu vàng tươi đã xuất hiện trong tay hắn.
Lúc này, đầu đại xà kia đã chuẩn bị công kích La Dật, hai mang dưới cổ chợt mở rộng.
Đầu vểnh cao, hơi cong về phía đằng sau.
Nhưng vào lúc này, La Dật cố gắng nhịn cảm giác đau và tê liệt trên tay phải, dùng lực bóp nát vật màu vàng tươi trong lòng bàn tay.
Rất nhanh, một cỗ hương thơm nồng nặc đến tận cùng nhất thời tràn ngập ra.
Chính là Ngụy ngự linh đan thu được trên người La Thiên Thần.
Hương thơm nồng đượm xộc thẳng vào mũi, dù là La Dật cũng không nhịn được
tinh thần run lên, nuốt xuống một ngụm nước bọ. Tuy rằng hắn đã sớm đã
đọc qua giới thiệu về Ngự linh đan và Ngụy ngự linh đan trong bí tịch
Ngự Linh Thuật, biết chúng đều tràn ngập một cỗ hương vị nồng đậm kỳ dị, cũng vì thế mới có thể hấp dẫn yêu thú tới thôn phệ.
Nhưng hắn thật không ngờ, cư nhiên lại thơm đến như vậy, chính ngay hắn cũng không nhịn được muốn một ngụm nuốt xuống.
La Dật suy nghĩ, nhưng động tác trong tay không dám chậm chút nào.
Máu trên bàn tay sớm đã bị khô lại, không thể cho Ngụy ngự linh đan này hấp thu, thế nên La Dật bóp nát Ngụy ngự linh đan, đồng thời tay trái cũng
xé mạnh, nhất thời tạo ra một vết rách, máu tươi tràn ra, sau đó nhanh
chóng thấm vào Ngụy ngự linh đan.
Trong nháy mắt, Ngụy ngự linh
đan nguyên bản trong suốt, trắng nõn như quả thịt, nhất thời liền biến
đổi. Một giọt máu tươi kia của La Dật vừa tới liền dung nhập vào bên
trong Ngụy ngự linh đan. Linh đan từ chỗ trắng nõn trong suốt nhất thời
biến thành thủy tinh thể màu hồng, nhìn qua cực kỳ mê người.
Đầu đại xà kia tại lúc La Dật vừa mới bóp nát Ngụy ngự linh đan, thân thể
nó mạnh mẽ dừng lại. Nguyên bản đang muốn triển khai công kích, lúc này
cũng dừng lại, đôi mắt rắn gắt gao nhìn chằm chằm vào viên Ngụy ngự linh đan kia.
Yêu thú chỉ có bản năng, chưa có linh trí. Theo bản
năng nó cảm giác được thứ kia hẳn là một thứ ăn rất ngon, nhưng không
biết vì sao, nó chung quy vẫn cảm giác thứ tỏa mùi hương mê người kia
còn thiếu một điểm gì đó. Nhưng khi viên Ngụy ngự linh đan kia hấp thu
một giọt máu tươi của La Dật, đôi mắt rắn của nó nhất thời trừng lớn,
toát ra vẻ tham lam nồng nặc.
La Dật biết, một khi Ngụy ngự linh đan hấp thu máu tươi nhất thời sẽ cấu thành mê hoặc cực lớn với yêu
thú. Thế nên tại khi linh đan hấp thu hết máu tươi, liền đặt trên một
trạc dây leo phía xa trước người, hai tay đưa lại thủ hộ trước ngực
mình. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía yêu thú loại xà kia.
Quả
nhiên, đại xà kia làm sao có thể chống lại mê hoặc cỡ này? Hầu như ngay
tại lúc La Dật rút tay về bảo hộ trước ngực, đại xà kia đã phi nhanh đến như điện.
La Dật cắn chặt khớp hàm, đã làm tốt công tác chuẩn bị đánh với nó một trận.
Nhưng bất ngờ chính là, đầu đại xà kia há cái miệng to cỡ chậu rửa mặt rồi
nuốt chửng Ngụy ngự linh đan đặt trên trạc dây xuống, sau đó liền lập
tức giật trở về như thiểm điện, ngay cả dây leo dưới người nó cũng không mấy động tĩnh.
Tương phản thật lớn khiến La Dật thoáng sửng sốt.
Chỉ là, hắn lập tức hồi phục tinh thần. Cho đối phương ăn Ngụy ngự linh
đan, mục đích đương nhiên không phải vì muốn nó ăn nó, mà là muốn điều
khiến nó.
La Dật cảm thấy may mắn khi trước đó mình ở trên Vân
Khê Đảo đã hoàn toàn nghi nhớ toàn bộ ấn kết của Ngự Linh Thuật, đồng
thời phòng ngừa bị quên, hắn càng chăm chỉ tập luyện nhiều lần, bằng
không ngày hôm nay...
Hai tay La Dật đặt trước ngực nhanh chóng
kết thành một ít ấn ký kỳ quái, một tia hồng tuyến nhất thời dần dần
tràn ra, quấn lấy ngón tay hắn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng
nhanh! Tới cuối cùng, chỉ có thể nhìn thấy một đôi hư ảnh màu hồng liên
tục đan xen tại trước ngực hắn.
Đầu đại xà kia nuốt vào Ngụy ngự linh đan xong, cũng liền lộ ra thần sắc say sưa. Trong lúc nhất thời,
cư nhiên cũng không có phát hiện ra động tác của La Dật, đương nhiên dù
có phát hiện ra thì nó cũng không hiểu được động tác này là có ý gì.
Một khắc sau...
- Khế!
Một tiếng quát nhẹ chợt vang lên từ trong miệng La Dật.
Sợi tư màu hồng trong tay hắn cũng trong nháy mắt hóa thành một đạo quang
mang huyết hồng yêu dị, chợt tuột ra khỏi tay, hung hăng ấn về phía trán con đại xà đang mải đắc ý say mê kia.
Đại xà không có chút phản ứng, hồng mang đã khắc lên trên trán nó.
Tê!
Đại xà đột nhiên giương đôi mắt, thân thể mạnh mẽ giật lại. Nhưng chỉ
thoáng run người một chút, nó liền đình chảy giãy dụa, nguyên bản hai
mắt màu đỏ hung tan, nhất thời biến thành vẻ ngây dại.
Trên trán nó, mơ hồ hiện lên một đạo ấn ký phức tạp đỏ như máu.
Phốc!
Lúc này, La Dật cũng đột nhiên không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi,
vốn sắc mặt đã tái nhợt đến cực hạn, lúc này càng thêm tái nhợt vài
phần, đôi mắt cũng có vẻ mờ đi.
Ngự Linh Thuật này chủ yếu là
khế hợp một tia pháp tắc quỷ dị, mức độ tiêu hao tinh thần lực cực lớn.
Thế nhưng tinh thần lực vốn là đến từ lực lượng, lực lượng càng mạnh
tinh thần lực tự nhiên cũng cường thịnh. Hiện tại bản thân ta trọng
thương, sử dụng Ngự Linh Thuật này càng tiêu hao tinh thần lực, lại
khiến ta thụ thương nghiêm trọng hơn.
La Dật hít sâu mấy hơi, sắc mặt càng tái nhợt. Mơ hồ trong lúc đó, đã bị phủ một tầng xám nhạt.
- Không được, nếu cứ tiếp tục như thế này, ta chắc chắn phải chết.
La Dật cố gắng điều chỉnh tinh thần, trong tay vẽ ra mấy đạo ấn ký cổ
quái, ánh mắt nhìn về phía đại xà. Thanh âm có vài phần suy yếu:
- Đưa ta tơr về sào huyệt của ngươi.
Yêu thú tuy rằng chỉ có linh trí đơn giản, nhưng Ngự Linh Thuật này cũng
trực tiếp hạ mệnh lệnh tới ý thứ của đối phương, mệnh lệnh đơn giản như
này, nó vẫn có thể hiểu được.
Một tia hồng mang rất nhạt rời
khỏi tay La Dật, chui vào trong ấn ký màu máu phức tạp trên đầu đại xà.
Ấn ký kia nhất thời bùng lên quang mang, hai con mắt rắn đỏ lừ cũng
thoáng khôi phục một chút linh động.