La Vũ cũng quay đầu nhìn một chút, lập tức tùy ý, vừa cười vừa nói.
La Hành nghe vật cũng gật đầu, lập tức lại có chút oán giận, nói:
- Lúc đầu nếu không phải bọn họ đột nhiên giết ra, thủ cấp ám dạ miêu thú kia tất nhiên là của chúng ta rồi! Ôi…
Đang nói, La Hành đột nhiên kêu đau một tiếng. Phẫn nộ, vừa cúi đầu nhìn,
trong lúc đó liền thấy chiếc chân ngọc của La Quỳnh đang hung hăng dẫm
lên chân phải của hắn.
- Ngươi làm gì thế?
La Hành nhất thời mở to hai mắt nhìn.
- Ngu ngốc!
La Quỳnh hung hăng trừng mắt nhìn lại, thấp giọng mắng La Hành một tiếng, con mắt cũng thoáng nhìn lại phía sau.
La Hành thoáng ngẩn người, cau mày nhìn theo ánh mắt La Quỳnh. Nhưng vừa
nhìn, hắn nhất thời sửng sốt… Lập tức cũng trầm mặc xuống…
Tại bên người bọn họ, La Băng Vân vẫn chưa lên tiếng tham dự, vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên.
La Băng Vân vẫn diện một thân trang phục trắng tuyết như trước, thẩn thơ
một mình, biểu tình trên mặt càng là một mảnh lạnh lùng, có vẻ cao ngạo
lãnh diễm.
Nhưng khi La Hành nhắc tới ám dạ miêu thú, thân thể
nàng không khỏi thoáng run lên, trong mắt lập tức nảy lên một tia bi sắc buồn bã.
La Dật bị phân tán với mọi người chính vào lúc đang
thực hiện kế hoạch ám dạ miêu thú, cuối cùng táng thân trong miệng yêu
thú… Hiện tại nói tới lần thực hiện nhiệm vụ đó, La Băng Vân nhất thời
lại nghĩ tới lúc đầu mọi người ở trên thuyền số ba, La Dật dựa cửa cười
nói với nàng.
- Ngốc tỷ tỷ, ta là đệ đệ ngươi, ta không bảo vệ ngươi, ai tới bảo hộ ngươi?
Tiếng nói ấm áp thuần hậu vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng người đó đã vĩnh
viễn rời đi mất rồi. Trong mắt La Băng Vân tràn lên vẻ đau xót não nề.
Các thành viên khác trong tiểu tổ số ba thấy được loại tình hình này, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lập tức trầm mặc xuống.
La Dật rời đi, cũng khiến trong lòng bọn họ rất khổ sở.
La Quỳnh hung hăng nhìn chằm chằm La Hành, còn La Hành cũng xấu hổ gãi
đầu… Hắn cũng biết, chính mình nhất thời vô ý, lỡ lời mất rồi.
- Đi ra rồi!
La Hành đang nghĩ làm sao vãn hồi bầu không khí, lúc này một thanh âm đã thay hắn giải vây.
Ánh mắt mọi người đều nhìn lại về phía âm thanh truyền ra. Chợt, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía La Thiên Hưng…
Chỉ thấy, đoàn người đang từ từ đi ra quanh chỗ La Thiên Hưng…
Nhân số đoàn người này ước chừng có hơn mười người. La Thiên Hưng bất ngờ
cũng ở trong đó. Nhưng lúc này, La Thiên Hưng cũng không đứng ở chỗ thủ
vị, ngược lại còn tươi cười, vẻ mặt khiêm tốn đi bên cạnh một gã trung
niên mặc áo hoa.
Gã trung niên kia nhìn qua bộ dáng chừng hơn bốn
mươi tuổi, khí độ khoáng đạt trầm ổn, đi đúng ngay phía giữa hàng người. Tướng mạo đường đường, một đôi mắt thâm thúy, lấp lánh tinh mang. Trên
đường đi tới, ánh mắt hắn đảo qua xung quanh chỗ chúng đệ tử La gia,
trên khuôn mặt lộ vẻ tươi cười hòa ái.
Bên người gã trung niên
này còn có một gã quân sĩ thanh niên mặc vây giáp mày đen. Khác với vẻ
tươi cười hòa ái của gã trung niên, tên quân sĩ thanh niên này hiển
nhiên toàn bộ một sắc diện lạnh lùng.
Khuôn mặt gầy gò, thân hình thẳng tắp cao ngất, khí tức toàn thân cực kỳ bá đạo sắc bén. Ánh mắt
đạm mạc, tại trên lưng còn đeo một thanh trường thương màu đen còn muốn
dài quá thân hình của hắn.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, miệng không nói một lời, lẳng lặng đi sau nửa bước tại phía bên trái gã trung niên.
Tuy rằng đi cùng trong đoàn người, lại khiến người ta cảm giác một loại bài xích cực kỳ quỷ dị… Phảng phất như thiên tính người này vô cùng cô
tịch?
Phía sau ba người này, ngay sát sau đó là nữ tử Nhã Nhi trước kia từng phân phát Hổ Long Đan cho đám người La Dật.
Hôm nay Nhã Nhi mặc quần áo màu hồng, nhìn qua giống như một đoàn hỏa diễm cực kỳ nóng bỏng.
Nhưng mà, khi đưa ánh mắt nhìn lên trên khuôn mặt Nhã Nhi, hỏa diễm nóng bỏng nhất thời liên biến thành hỏa diễm băng lãnh.
Thần tình nàng vẫn như trước, một bộ không hề bận tâm, đôi con ngươi không
lạnh nhưng cực kỳ đạm nhiên, phối với quần áo diện trên thân thể nàng,
đột nhiên phát hiện ra bộ váy sam hồng bao phủ lên thân thể linh lung
của nàng khiến nàng càng có vẻ lãnh diễm tuyệt luân, kinh diễm toàn
trường…
Không ít nam đệ tử La gia đang nhìn tới nàng cũng không
nhịn nổi nuốt xuống một ngụm nước bọt… Việc này không có quan hệ tới đạo đức, đây là do bản tâm sẵn có của bất kỳ một nam nhân nào…
Về
phần những người đi theo phía sau bốn người này, đều là vài tên võ giả
phục sức khác nhau. Trong đó có mấy người mặc y bào mầu trắng, có mấy
người thì mặc vây giáp toàn thân… Hiển nhiên chính là võ giả và quân sĩ
của Đà Vân Tông và Đô phủ…
Những người này đều là hạng lưng hùm
vai gấu, mắt điểm tinh mang, tại sâu bên trong nhãn thần đều lấp lánh vẻ tự tin, hiển nhiên bọn họ đều là những cường giả cực kỳ thiết huyết…
Trong đó có hai người còn vác theo hai chiếc rương huyền thiết thật lớn, mỗi rương huyền thiết có hình lập phương, nhìn qua có phần nặng nề…
Cũng không biết, bên trong hai chiếc rương này đến tột cùng là thứ đồ gì nữa…
Đoàn người này đã đi tới phía trên sân rộng ngay trước đông đảo ánh mắt hiếu kỳ của đông đảo chúng đệ tử La gia.
- Là người của Đà Vân Tông và Đô phủ phải không?
- Ừm… Bọn họ đã tới từ sáng sớm, ta vằ vặn thấy được.
- Lần trước tới chính là một gã tổng quản ngoại sự của Đà Vân Tông… Người này hẳn cũng là một gã quản sự ngoại tông đi?
- Đà Vân Tông chia làm ngoại tông và nội tông… Ngoại tông chuyên môn phụ
trách các việc đối ngoại và liên lạc của Đà Vâ Tông… Tuy rằng chỉ là một quản sự, nhưng tại Đô phủ cũng coi như là một nhân vật.
Chúng đệ tử La gia đều nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt càng liên tục đánh giá tên trung niên áo hoa kia.
Trung niên áo hoa kia hiển nhiên đã sớm quen với loại tràng cảnh này, bước
chân đi tới vẫn không nhanh không chậm, vẻ mặt tươi cười càng không một
chút biến hóa thay đổi. Hiển hiện ra định lực và khí độ ung dung của một nhân vật không phải hạng tầm thường.
Là quản sự ngoại tông của
Đà Vân Tông, tông phái có tiếng nói tuyệt đối tại Thiên Đô phủ, nếu
không có được tố chất tâm lý như vậy, hắn cũng không xứng đáng với vị
trí của mình.
Có người bàn luận về trung niên áo hoa này, tự nhiên cũng có người quan tâm đến những quân sĩ lạnh lùng kia.
- Tên quân sĩ kia hẳn là đại diện cho Thiên Đô phủ đi? Nhìn khí thế bên ngoài, chỉ sợ thực lực rất đáng sợ…
- Hắn dùng vũ khí trường thương đó… Trong Thiên Đô phủ, người sử dụng trường thương tương đối nổi danh là ai?
- Trong Đô phủ, nói nổi danh sử dụng trường thương, đương nhiên không thể bỏ qua phó thống lĩnh Thiên Giáp quân, có lão tướng quân Cổ Đình Võ
danh xưng là Phách Thương… Chỉ là lão tướng quân từ lâu đã là cường giả
Tiên Thiên, tuổi tác càng vượt quá trăm… Huống chi, lão tướng quân cũng
không có khả năng xuất hiện ở chỗ này… Chẳng lẽ, quân sĩ này chính là tử tôn hậu bối của lão tướng quân?