Một đạo hồng mang hiện lên, một chiếc đầu yêu thú xấu xí dính đầy máu tươi nhất thời rơi xuống trên mặt đất.
Phanh!
Không đợi chiếc đầu yêu thú kia lăn đi xa, một đạo kim quang liền đuổi ngay
tới. Phanh một tiếng giòn hưởng, óc não văng khắp nơi, chiếc đầu kia
nhất thời bị đánh thành nát vụn.
- Tuy rằng đầu Hắc Yểm Thú này
chỉ là yêu thú cấu sáu, thế nhưng nếu không đánh nát đầu của nó, nó sẽ
lấy một loại phương thức kỳ quái kích thích yêu thú xung quanh, khiến
chúng điên cuồng tụ tập lại nơi này... Năm đó ta cũng từng ăn mệt bởi
thứ này.
La Đỉnh thu hồi bàn tay, liếc mắt nhìn thi thể yêu thú trên mặt đất, lộ ra vẻ tươi cười đạm mạc, nói.
Các thành viên khác của tiểu tổ số một đều mỉm cười, biểu tình cũng hiện lên vài phần cảm khái.
- Nhớ ngày đầu tiên tiến vào Vân Khê Đảo, các loại cảm xúc phảng phất như còn hiện rõ trước mắt. Hiện tại cũng là lần thứ ba lên đào rồi, tính ra cũng đã ngây người trên đảo tới gần ba năm...
Một gã đệ tử La gia cấp bảy sơ kỳ trong tiểu tổ số một nhẹ nhàng cảm khái,. Nói.
Thành viên tiểu tổ số một đều là một mạch trung kiên của La Thiên Phách, tuy
nói dòng chính chỉ có hai người La Đỉnh và La Hào mà thôi, nhưng những
đệ tử mạch phụ cũng đều là những người trung kiên trong mạch La Thiên
Phách.
Bằng không, làm sao bọn họ có thể thoải mái đi chấp hành nhiệm vụ nhắm vào La Dật?
Mọi người nghe được ngữ điệu của người nọ, trong lúc nhất thời cũng đều có
chút cảm khái thổn thức... Thời gian ba năm, nói dài cũng không dài, bảo ngăn cũng chẳng khắn, cũng đủ cho một thái điểu lột xách thành một
cường giả có kinh nghiệm phong phú rồi.
Không thể không nói, Đô
Phủ và Đà Vân Tông lựa chọn Vân Khê Đảo làm nơi lịch lãm cho mỗi đời đệ
tử trẻ tuổi của Đô Phủ, thực sự là một quyết định sáng suốt.
Tại nơi này, ngoài mục đích chân chính cũng có phần không nhỏ giúp đệ tử trẻ tuổi được cơ hội nâng cao thực lực.
Mục đích rèn luyện chân chính ở đây là giúp người ta có được tâm trí và kinh nghiệm đối chiến với yêu thú.
Đối chiến với yêu thú, có bao giờ là chuyện dễ dàng?
Yêu thú có đa dạng chủng loại, bất luận một cường giả nhân loại nào cũng
không dám nói bản thân mình đã kiến thức qua toàn bộ yêu thú trên thế
giới... Trong số những yêu thú này, càng có nhiều yêu thú với hằng hà
những năng lực kỳ quái. Như loại Yểm thú kia hay Ám Dạ Miêu Thú là mục
tiêu của đám người La Vũ lúc trước... Bọn chúng đều là những yêu thú có
sở hữu những năng lực kỳ quái. Những năng lực này, nếu thiếu cẩn thận
liền có thể khiến người ta ăn thiệt thòi lớn, thậm chí là trí mạng...
Vân Khê Đảo, đối với người quen sinh hoạt trong hoàn cảnh hòa bình, không
thể nghi ngờ chính là một nơi máu tanh vô cùng. Cảnh tượng giết chóc có
thể phát sinh tại mỗi thời mỗi khắc, bên tai lúc nào cũng có thể nghe
được những tiếng kêu gào điên cuồng hoặc là thê lương... Tất cả những
điều này đều thể hiện rõ bản chất nguy hiểm và điên cuồng của địa phương này.
Nhưng mà, nếu như không tính tới giao chiến giữa nhân loại và yêu thú nơi đây, như vậy không nói khoa trương, Vân Khê Đảo này
chính là một mảnh đất thanh bình.
Hoặc là, mọi người có thể tưởng tượng cảnh trí nơi này một chút...
Giương mắt nhìn lại, cánh đồng bát ngát không giới hạn, hoặc hoang lĩnh hoặc
bình nguyên, hoặc là vực sâu... Trong phạm vi mấy dặm bên cạnh từng đạo
pháp đài dày đặc và kiên cố chính là hằng hà vô số yêu thú bát giai, cửu giai, thập giai, thậm chí là yêu thú đã bước vào phẩm giai Tiên
Thiên...
Những yêu thú này đều có tướng mạo hung ác ghê tởm, dương
nanh múa vuốt, hai mắt đỏ máu tản ra vẻ hung tàn vô cùng... Vô luận bọn
chúng tàn sát lẫn nhau hay tập kích nhân loại, đều là dùng theo phương
thức tàn khốc nhất... Ngàn dặm đất cằn, máu chảy thành song, tường pháo
đài phòng ngự bằng sắt đen nhuốm đẫm bởi một tầng máu tươi...
Bóng tối, máu tanh, giết chóc, hầu như tại mỗi thời mỗi khắc tác động tới
thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác hay thậm chí là vị giác mỗi
người...
Có thể tưởng tượng được tràng cảnh đó như thế nào?
Nói không chút khoa trương, một ít người gan hơi nhỏ một chút, chỉ vừa liếc mắt liền có thể bị dọa cho vỡ mật.
Đó là loại hung hiểm cỡ nào? Đáng sợ cỡ nào?
Một người chẳng bao giờ chiến đấy với yêu thú, đột nhiên đi tới sống trong
loại hoàn cảnh này... Tỉ lệ sinh tồn của hắn là bao nhiêu?
Nhưng mà, Vân Khê Đảo có chút đối lập...
Mưa bụi mông lung, non xanh nước biếc, xa xa, một tòa sơn loan như một con
rồng uốn lượn, ngẫu nhiên có ngọn núi dựng đứng thẳng tắp giống như một
thanh trường tương sắc bén chỉ thẳng trời cao. Trên hoang lĩnh, ngẫu
nhiên có yêu thú xuất hiện tàn sát lẫn nhau, phẫn nộ bạo phát những
tiếng rít gào thê lương và thảm thiết, máu tươi tung tóe bốc lên mùi máu tanh nhàn nhạt. Nhưng lập tức, cũng bị tán loạn dưới trời mưa bụi, dần
dần bị đất nâu hút lấy...
Hoàn cảnh khác biệt như vậy đủ để nói rõ một ít điều gì?
Vân Khê Đảo dường như là một trạm quá độ...
Nơi này là nơi dành cho những võ giả mới phát triển được kinh lịch một chút về kỹ năng thực chiến với yêu thú. Cho bọn họ biết được yêu thú lãnh
khốc, hung tàn và những năng lực kỳ dị khó lòng phòng bị của chúng.
Tuy rằng Đô Phủ và Đà Vân Tông vẫn chưa phái bất luận người đi trước nào
tới mỗi gia tộc tiến hành hướng dẫn mọi người, nhưng loại thể ngộ tự thể nghiệm này không thể nghi ngờ chính là càng hữu hiệu hơn so với hướng
dẫn từ trước.
Chí ít điều này giúp bọn họ đều học được, trong
thời điểm chiến đầu với yêu thú tuyệt không được sơ ý, phải luôn duy trì cẩn thận và tỉnh táo. Thậm chí tại trước lúc yêu thú tử vong, nếu như
không xác định được yêu thú kia có điểm năng lực gì đặc thù, cũng không
thể thả lỏng.
Những võ giả đang tuổi trưởng thành khi học được
những kinh nghiệm này, một khi chân chính đặt chân tới tuyến đầu cuộc
chiến giữa nhân loại và yêu thú, bọn họ mới có tỷ lệ sống sót càng cao
hơn...
Đúng vậy, là sống sót... Yêu thú tàn phá bừa bãi đại lục
đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Vô số yêu thú hung mãnh tới cực
điểm, ngoài sức mạnh cường đại, người thường căn bản khó có thể lý giải
được.
Không có bất luận nhân nào nào sẽ nói tiêu diệt toàn bộ
yêu thú, cả bầu trời chỉ còn lại một mình nhân loại độc tôn, như vậy
chính là lời ngu ngốc. Toàn bộ võ giả, vô luận là Hậu Thiên hay Tiên
Thiên, bọn họ không sợ hãi chiến đấu, bởi vì mục đích tranh thủ của bọn
họ đều chỉ có một... Đó là sống sót.
Trên thế gian chịu cảnh yêu thú tàn sát bừa bãi, muốn duy trì một mảnh thanh bình cho nhân loại,
muốn nhân loại được truyền thừa đời đời sau...
...
- Đỉnh ca, chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đến được sào huyệt của Toản Sơn Thử Thú kia?
La Hào đột nhiên hiếu kỳ dò hỏi.
La Đỉnh nhíu mày, nhìn khắp nơi một chút rồi mới nói:
- Chúng ta đã đi được ba ngày, dựa theo tốc độ này, ước chừng lại đi thêm mười ba ngày nữa là có thể đến được chỗ sào huyệt Toản Sơn Thử Thú kia
rồi.