Kỳ thực lựa chọn có lý trí nhất tự nhiên là xoay người rời đi, dù sao đi nữa La Dật cũng không hề có tình cảm gia tộc gì đó đối với La gia,
chuyện tình La Thiên Phách xảy ra càng khiến một tia tình cảm tốt cuối
cùng đối với La gia biến mất không còn.
Huống chi, nếu như tùy
tiện đi ra ngoài, bị nhận ra thân phận, những người này lại nhắc tới tai La Thiên Hưng, hiển nhiên La Dật sẽ có thêm rất nhiều phiền phức.
Thực lực của La Dật hiện tại tuy rằng không sợ hãi La Thiên Hưng, thế nhưng
nhiều hơn một chuyện chung quy không bằng ít đi một chuyện...
Nếu như gặp phải một tiểu tổ không quen biết nào đó, La Dật đã sớm trực
tiếp xoay người rời đi, tùy ý để bọn họ tự sinh tự diệt.
Thế
nhưng... Chính là nhóm người này, La Dật có quen biết, hơn nữa nếu không phải hắn lấy ra ngưng huyết tán đúng lúc giúp La Băng Vân ổn định
thương thế, chỉ sợ La Băng Vân đã gặp rất nhiều phiền toái liên quan tới tính mạng, coi như có ơn đối với La Băng Vân, lấy tính tình ân oán phân minh của La Dật, muốn hắn xoay người rời đi, quả thực tương đối khó
khăn...
Thần sắc La Dật chớp động, hơi chút do dự...
Sau một lúc lâu, trong mắt La Dật hiện lên một tia quả đoán.
- Đại trượng phu ân oán phân minh... Hắn có ân với Băng Vân tỷ, ta đây
liền cứu hắn một mạng thì có sao?... Đúng vậy, chỉ cần ta không tiết lộ
thân phận ra ngoài, ngược lại cũng không đáng ngại.
Lấy thực lực hiện tại của La Dật, tuyệt đối có tư cách nói “Cứu hắn một mạng thì có sao”...
Thực lực tầng chín sơ kỳ, phới hợp lôi bộ đánh lén, dù là La Thiên Hưng tại
lúc không kịp phòng bị, sợ rằng cũng phải trúng chiêu, huống chi là một
đám đệ tử hậu bối Tống gia? Trong đám người này, người mạnh nhất cũng
không quá được tầng bảy hậu kỳ hay tầng tám sơ kỳ mà thôi.
Muốn giết bọn chúng, đối với La Dật không khó chút nào.
Đưa ra quyết định, La Dật một lần nữa nhìn thoáng qua giữa trường, trong
mắt hiện lên một tia băng hàn. Lập tức, cũng tiện tay kéo xuống một bộ
quần áo, che lấp khuôn mặt chỉ còn chừa lại đôi mắt. Rất nhanh, thân
hình hắn một lần nữa lặng lẽ tiềm hành, vô thanh vô tức đã biến mất tại
trong đám cỏ dại xung quanh...
Giữa trường, trong mắt La Thuận
cũng lộ ra mấy phần tức giận thâm trầm, chăm chú nắm chặt nắm tay, ánh
mắt gắt gao nhìn chằm chàm vào đám đệ tử Tống gia tại xung quanh.
Hơn mười ngày trước, tiểu tổ bọn họ được giao nhiện vụ nhận giết một đầu
yêu thú cấp tám, chính là bát túc trùng thú, do đó một đường hành trình
mưa gió, từ chỗ doanh địa chạy tới nơi này...
Bát túc trùng thú
cấp tám sơ kỳ, là một loại trùng thú, có lực công kích kinh người, tốc
độ cực nhanh càng có khả năng phi hành... Tuy rằng khoảng cách phi hành
và tầng bay không thể so sánh với yêu thú loại phi cầm, nhưng tốc độ phi hành của nó vẫn không phải tầm thường. Lấy thực luwcjv võ giả một gã
tầng bảy trung kỳ, một gã tầng sáu, tám gã tầng năm của tiểu tổ số mười
một, kỳ thực còn chưa đủ tư cách đối phó với yêu thú như vậy. Có điều
bọn họ lại có phương pháp đặc biệt của mình.
Phương pháp của bọn họ chính là... Hạ độc.
Trong tiểu tổ số mười một có một thiếu niên tên gọi La Quý, hắn là một người
thuộc gia tộc phân gia, phụ hân hắn bình thường vẫn giao tiếp với những
tiểu thương tại Thiên Đô phủ. Năm ngoái trong lúc vô tình cũng chiếm
được một dạng kỳ độc, loại độc này tuy không có phẩm giai, nhưng độc
tính của nó thì không nhỏ. Đối phó với yêu thú cấp tám, tuy không thể
tạo thành trí mạng, nhưng cũng đủ khiến nó hôn mê trong thời gian
ngắn... Trước khi La Quý đi tới Vân Khê Đảo, phụ thân hắn liền giao lại
cho hắn thứ kỳ độc này.
Bọn họ từng thử nghiệm qua độc này trên
người yêu thú cấp thấp, chỉ cần một phần nho nhỏ, yêu thú cấp sáu trong
chớp mắt liền mất mạng, dù là yêu thú cấp bảy cũng nhất thời rơi vào
tình trạng hôn mê, suy yếu vô cùng... Thế nên, bọn họ cũng có đủ lòng
tin kết hợp với loại độc này, đánh chết bát túc trùng thú.
Nhưng sự tình không được thuận lợi như trong tưởng tượng, bát túc trùng thú
quả nhiên là trúng độc, hơn nữa cũng đã rơi vào trong hôn mê... Nhưng
mà, yêu thú bát giai dù sao vẫn là yêu thú bát giai, mạnh hơn nhiều so
với yêu thú thất giai. Thoáng sơ ý, trong nháy mắt khi bát túc trùng thú bị công kích, nó đột nhiên tỉnh táo lại rồi miểu sát La Quý và một
thành viên khác... Tiểu tổ nhất thời liên mất đi hai người.
Các thành viên còn lại kinh sợ, vội vàng liên hợp phát động vây công bát túc trùng thú.
Có điều bát túc trùng thú có thể phi hành, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh,
nếu không phải thừa lúc nó đang trúng độc, tiểu tổ mười một đã bị diệt
toàn quân rồi.
Còn may, dù sao bát túc trùng thú vẫn bị độc tố
ảnh hưởng, không thể chống lại được mọi người vây công... Tại lúc La
Thuận toàn lực công kích, cuối cùng cũng bị tiêu diệt.
Nhưng
trải qua một hồi đại chiến cũng khiến tất cả mọi người đều mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Hơn nữa, trong trận chiến đấu này, có hai thành viên của tiểu tổ bị ngã xuống, La Thuận lâm vào tự trách.
Kỳ
thực nếu như bọn họ cẩn thận hơn mọt chút, ngay từ đầu liên phát động
vây công bát túc trùng thú, thẳng đến khi nó bị tiêu diệt, căn bản không thể dẫn đến thương vong chết người. Hết thảy chuyện này, La Thuận đều
cho rằng là do người đội trưởng như hắn đã thất sách...
Thế nhưng, người chết đã chết rồi, tuy rằng mọi người thương tiếc, hối hận, cũng không thể thay đổi được.
Qua một hồi trầm mặc thương tiếc, mọi người chuẩn bị rời đi... Nhưng phía
sau bọn họ, một đám đệ tử Tống gia lại không biết chui ra từ phương nào, bắt đầu giết tới.
Bọn họ nhanh chóng vây quanh mọi người đang
lúc sức cùng lực kiệt, vừa mở miệng liền muốn cướp đoạt đầu bát túc
trùng thú của mọi người.
Thành viên tiểu tổ mười một vừa mới vây công bát túc trùng thú, thể lực tiêu hao rất nhiều, huống chi đối
phương còn chiếm lợi thế về nhận số. Qua một phen tính toán, La Thuận
cắn răng, quyết định nhường lại đầu bát túc trùng thú kia cho đối
phương...
Vốn tưởng rằng như vậy liền có thể xong, ai ngò được
đám người Tống gia đột nhiên làm khó dễ... Trong nháy mắt liền giết đi
hai thành viên phản ứng hơi chậm một chút! Tiểu tổ mười một vốn không
còn trọn vẹn, một lần nữa ngã xuống hai người, lúc này tiểu tổ mười một
chỉ còn lại sáu người.
- Chết tiệt...
La Thuận cắn chặt
hàm răng, thấp giọng chửi bới một tiếng, trong mắt càng lộ ra thần sắc
phẫn hận tới cực điểm, gắt gao nhìn chằm chằm vào đám người Tống gia...
Nhưng mà, hắn không thể không thừa nhận, hiện tại phe mình chỉ có một người
thực lực cấp bảy trung kỳ là mình, những thành viên còn lại, toàn bộ đều là võ giả cấp năm sơ và trung kỳ... Bên phía đối phương chí ít có một
gã cường giả cấp bảy và một gã cấp sáu, hơn nữa trước đó còn tiêu hao
lớn như vậy, nếu lúc này thực sự chém giết...
Trong mắt La Thuận lộ ra một tia tuyệt vọng.
Nhưng ngay lập tức, tia tuyệt vọng này cũng bị hắn chôn lại tận sâu trong đôi mắt, bây giờ hiển lộ ra chỉ có một sắc thái tuyệt nhiên.
- Nếu các hạ nói như vậy, chúng ta... Liền chiến đi!
Trên người La Thuận nhất thời hiện lên một cỗ chân khí màu vàng khổng lồ, tựa như ánh kim mang chói mắt.