Lạc thập Giai ngồi im trên ghế, Trầm Tuần đang cài cúc áo len lại cho
cô, lúc cởi ra vội vã kéo hàng loạt, đến khi mặc lại thì cẩn thận cài
từng cái một. Anh lần lượt mặc từng chiếc áo vào cho cô, cài từng chiếc
cúc, cuối cùng Trầm Tuần mặc áo khoác lên người cô, kéo dây kéo lại.
Anh quyến luyến dịu dàng gỡ từng sợi tóc rối trên trán cô, mặt cô hơi
ửng hồng, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn bình thường, khi cô im lặng trông rất yêu kiều, cuối cùng Trầm Tuần nhìn không được cúi đầu hôn lên trán
cô.
Trầm Tuần lái xe hơn hai tiếng đồng hồ mới tìm được cửa tiệm bán bánh trôi ở trên trấn.
Từng viên gạo nếp to tròn mập mạp đặt trong chén, nhân được làm từ vừng và bột đậu đang tỏa hương ngào ngạt, nhìn thôi đã không kìm được cảm
giác thèm thuồng, cắn một miếng, vị ngọt tràn ra, lan khắp miệng, cộng
với nước rượu nếp thơm ngon, vừa ngọt vừa thanh.
Tâm trạng Lạc
Thập Giai lúc này rất tốt, cô ăn liên tục 12 viên, Trầm Tuần thấy vậy
cũng không nhịn được nói: “Ăn cái này nhiều rất dễ bỏ bữa đấy.”
“Em muốn cùng anh ăn món này.” – Lạc Thập Giai cười tươi như đứa trẻ: “Bánh trôi mang ý nghĩa đoàn viên sum họp mà.”
Trầm Tuần nghe cô nói như vậy, trong lòng lại dấy lên cảm giác chua
xót. Anh há miệng nhưng không biết phải nói gì. Vào những lúc thế này,
hình như nói gì cũng dư thừa.
Lạc Thập Giai lại tỏ vẻ thờ ơ
chẳng để ý đến, cô uống cạn sạch rượu nếp trong chén. Nhìn Trầm Tuần hồi lâu, cảm giác hạnh phúc ngập đầy cõi lòng. Viên mãn là thế này đây. Cứ
như điểm khiếm khuyết thiếu nhiều năm cuối cùng cũng bổ sung đầy đủ,
giống như tâm sự chất chứa trong lòng đã nhiều năm đột nhiên được giải
tỏa, càng giống như người chịu giày vò trong lỗi lầm rất nhiều năm đột
nhiên được tha thứ. Một loại cảm giác nảy sinh này làm cho Lạc Thập Giai có dũng khí đối mặt với tương lai.
“Thật ra, hồi đó em có đi
tìm anh.” – Lạc Thập Giai đột nhiên hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí để
nhắc lại quá khứ đã cố vùi lấp với Trầm Tuần. “Hồi anh mới bị đuổi học,
người bạn cùng phòng anh nói với em rằng anh sắp kết hôn, em vẫn luôn
không tin đó là sự thật, em đã tìm đến nhà anh.”
“Em cố nhớ lại con đường dẫn đến ngôi nhà cũ của anh. Lúc đó nhà anh
đang chuẩn bị tiệc cưới, cửa sổ, cổng đều được trang hoàng chữ Hỷ đỏ
thẫm. Anh còn trẻ như vậy, chưa học hành xong đã vội kết hôn, mẹ anh cỏ
vẻ không vui, lúc em đến, hai mẹ con anh đang nói chuyện trong nhà.”
Trầm Tuần đã không còn nhớ được những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, anh
ngẩng đầu hỏi Lạc Thập Giai: “Lúc đó… anh và mẹ đang nói gì vậy?”
“Hầu hết là mẹ anh cứ luôn miệng mắng chửi, than thở, nói chung là
không mấy hài lòng.”. Lạc Thập Giai cười cười. “Mẹ anh còn hỏi anh ‘Có
thật con sẽ không hối hận không?’, anh đã trả lời rằng: ‘Không hối
hận.’”
“…”
Lạc Thập Giai không muốn nhớ đến cảnh tượng mình đã cất bước đi trong mơ hồ khi cô rời khỏi đó. Người con trai yêu
thương nhiều năm trời, người mà cô muốn liều mạng che chở, cuối cùng lại cưới người khác. Nói không đau chẳng qua là dối gạt người khác mà thôi, nhưng cô có thể trách ai đây?
“Anh không hối hận, nhưng em thì hối hận,” – Hễ nói đến chuyện này, Lạc Thập Giai luôn cảm thấy tiếc
nuối: “Em hối hận lúc đó đã không nói lời từ biệt với anh.”
Trầm Tuần bỏ muỗng xuống, cũng là lần đầu tiên thành thực với Lạc Thập
Giai, hai người đều muốn vạch vết thương trong lòng mình ra cho đối
phương thấy, không phải để so sánh xem ai đổ máu nhiều hơn ai, mà chỉ hy vọng người kia chấp nhận vết sẹo xấu xí của mình, chỉ thế thôi.
“Lúc đó, nếu không có Chu Tư Viện thì cũng sẽ là người khác, khi đó anh cần tìm một người để chia sẻ nỗi đau đớn, nếu chỉ một mình anh nghĩ
mình sẽ phát điên.” – Giọng nói của Trầm Tuần vẫn rất bình tĩnh, những
lời nói rất khó mở lời này, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày lại thốt
ra cùng với Lạc Thập Giai.
“Nếu nói hối hận cũng nói không
thành lời, con người luôn phải trả giá đắt cho những quyết định bốc đồng của mình.” – Trầm Tuần cười khổ - “Chỉ là cái giá này quá đắt.”
Nỗi ưu tư của Trầm Tuần trông chẳng hề có chút gợn sóng nào, dường như
rất nghiêm túc khi nói về đoạn thời gian đã qua. Lại phản phất như cho
dù cố trốn tránh cũng chẳng có lợi ích gì. Mặc kệ yêu và đau, cuối cùng
đều trở thành một phần trong sinh mệnh của anh. Những nguyên nhân tác
động đến quyết định của anh năm đó, có nguyên nhân bên trong lẫn bên
ngoài, cho nên anh chẳng thể thốt ra được câu hối hận. Làm người phải
biết đối mặt với sự thật, một khi đã bước chân đi trên con đường mình
chọn thì sẽ không thể quay đầu, gặp được chốn bình yên sẽ khao khát và
theo đuổi, gặp khó khăn sẽ phải dứt khoát vượt qua nó. Trầm Tuần chỉ là
một người bình thường, trước nay mãi luôn là vậy.
“Em chưa từng trách cứ gì anh, em chỉ trách bản thân mình, trách số mệnh mình không tốt.”
“Thập Giai…”
“Anh đừng áy náy, trong việc này, em đã sai rất nhiều.” – Được ở cùng
Trầm Tuần có lẽ còn rất nhiều chuyện cần thu xếp, nhưng Lạc Thập Giai
lại không chút sợ hãi, cô vẫn tin tưởng rằng chỉ cần yêu nhau thì sẽ
vượt qua được tất cả đắng cay.
Lạc Thập Giai cười cười, giọng
nhẹ như bông: “Ngược lại, chúng ta lại về điểm xuất phát, anh xem, tính
ra vận mệnh của em cũng không đến mức tồi tệ.”
Bước ra khỏi
quán ăn, Trầm Tuần muốn đi mua gói thuốc, Lạc Thập Giai đứng cạnh xe
chờ. Khi cô ở một mình thường thích ngắm người đi trên đường, từng người rảo bước qua đều là một bức tranh riêng biệt, từ quần áo đến vẻ mặt,
chuyện họ đang làm đều lặng lẽ phản ánh tình trạng cuộc sống của họ.
Chẳng phải ai cũng có được hạnh phúc, cũng không phải ai cũng đang chìm
đắm trong bất hạnh. Hầu hết mọi người đều có giá trị của mình, đều nhấp
nhô trôi đi đến hết cuộc đời.
Ánh mắt Lạc Thập Giai nhìn chằm
chằm đứa bé khoảng chừng bốn năm tuổi đang đứng đối diện, tuy bộ quần áo đang mặc trên người vừa bẩn vừa cũ nhưng vẫn nhận ra đây là bộ trang
phục hàng hiệu dành cho trẻ em, cậu bé cúi đầu bước theo một phụ nữ
luống tuổi. Người phụ nữ này ăn mặc giản dị, hai người họ thoạt nhìn
chẳng giống mẹ con, ánh mắt Lạc Thập Giai nhìn chằm chằm vào cậu bé kỳ
lạ đó. Có lẽ cậu bé cũng nhận ra Lạc Thập Giai đang nhìn mình, bất chợt
quay đầu nhìn cô, ánh mắt bỗng sáng rực.
Cậu bé chạy như bay sang ôm chặt lấy chân Lạc Thập Giai, sự việc quá bất ngờ khiến cô không kịp trở tay.
Đột nhiên cậu bé khóc nấc lên, hô to: “Mẹ!!!” – chuyện này càng đẩy Lạc Thập Giai rơi vào mờ mịt. Nhưng xét cho cùng cô cũng là một luật sư,
Lạc Thập Giai nhanh chóng tỉnh táo lại, có lẽ cậu bé bị lừa bán, rất có
thể cảm nhận được điều khác lạ từ ánh mắt Lạc Thập Giai nên đã chạy sang nhờ giúp đỡ. Một tay cô nắm chặt cổ áo cậu bé, người phụ nữ luống tuổi
kia thấy cậu bé bỏ chạy cũng vội vã chạy theo sang, ánh mắt nhìn Lạc
Thập Giai ngập tràn hoài nghi, điều này làm cô càng khẳng định phán đoán vừa rồi của mình.
Lúc này, Trầm Tuần mua thuốc lá quay về,
nhìn thấy đứa bé ôm chặt Lạc Thập Giai không buông, miệng còn gọi “Mẹ”,
khóc lóc thảm thiết cũng vô cùng kinh ngạc.
“Em từng lấy chồng
à? Đứa bé này…”. Trong chín năm xa nhau, Trầm Tuần không rõ Lạc Thập
Giai đã sống như thế nào, anh không hỏi, chỉ âm thầm chờ cô mở lòng với
anh. Cho nên vào lúc này, nhìn đưa bé mới bốn năm tuổi đang khóc, cũng
bối rối chẳng biết phải làm sao.
Người hiếu kỳ dừng bước lại
nhìn càng lúc càng đông, đứa bé khóc om sòm thu hút sự chú ý của người
đi đường, họ dừng lại bàn tán chỉ trỏ. Một tay Lạc Thập Giai nắm chặt cổ áo cậu bé, ôm chặt nó vào lòng che chở. Một lát sau mới bối rối trả lời Trầm Tuần: “… Thật ra em từng có một đứa con, là mẹ em không cho em nói với anh, sợ anh ruồng bỏ em.”
Lạc Thập Giai nói xạo không chớp mắt lại làm Trầm Tuần choáng váng đầu óc.
…
Người phụ nữ kia nhìn thấy tình cảnh đang diễn ra trước mắt liền nhân
lúc hỗn loạn nhanh chân chuồn mất, Lạc Thập Giai dẫn đứa bé vừa cứu được đến đồn công an, trước khi bước đến cửa đồn đứa bé luôn tỏ ra ngoan
ngoãn chợt không chịu đi tiếp. Ngồi xổm xuống ôm chân Lạc Thập Giai
không buông. Cô buồn bực luống cuống hồi lâu vẫn không biết làm sao.
“Mẹ…đừng bỏ con mà…” – Đứa bé tiếp tục gào lên, càng khóc càng to.
Lạc Thập Giai buồn bực nhíu mày: “Nhóc này, có thôi đi không, cứ bám theo mãi thế?”
Lạc Thập Giai mất kiên nhẫn, đang định giật tay nó ra. Đột nhiên Trầm Tuần bế đứa bé lên, bước sang bên cạnh dỗ dành.
Giọng Trầm Tuần rất nhỏ, Lạc Thập Giai không nghe rõ anh đang nói gì,
nhìn bóng lưng anh khi ôm đứa bé hoàn toàn khác biệt với anh ngày
thường, có lẽ do sự khác biệt quá rõ rệt làm Lạc Thập Giai không kiềm
được, liếc mắt nhìn lâu hơn.
Anh hơi cúi đầu nói chuyện với đứa bé, lau mặt và nước dãi cho nó, không biết anh nói gì, đứa bé nãy giờ
khóc không ngừng bỗng dần dần nín. Nó đưa tay quệt miệng gật đầu, lát
sau lại nhoẻn miệng cười. Lạc Thập Giai mơ hồ hiểu sự nhẫn nại khi chăm
trẻ con mà người ta nói là thế nào. Giờ phút này cô mới nhận ra dáng vẻ
dịu dàng của anh. Khi chăm trẻ con, anh luôn tỏ ra bao dung tất cả khiến cô không nhịn được muốn đắm chìm vào đó.
Một khắc ngắn ngủi Lạc Thập Giai chợt nghĩ: “Nếu có thể cùng xây dựng một gia đình với anh hẳn sẽ rất hạnh phúc?
Không biết anh đã dùng cách gì, đứa bé trở nên rất nghe lời. Sau khi
giao lại cho cảnh sát, hai người ra khỏi đồn công an. Lạc Thập Giai đi
trước, Trầm Tuần theo sau.
Kỳ thực Lạc Thập Giai không có thói
quen xen vào chuyện người khác, quan niệm sống của cô là chỉ cần bảo vệ
mình cho tốt là được. Thế nhưng bao nhiêu năm qua, đã có quá nhiều
chuyện xảy ra nằm ngoài sự khống chế cũng như trật khỏi nguyên tắc sống
của cô. Lạc Thập Giai thật sự không nghĩ ra tại sao qua bao nhiêu chuyện mình gặp phải như vậy mà vẫn cố tỏ ra là một người thuần khiết và ngu
xuẩn. Sau mỗi lần trắc trở cô đều tự nhủ với bản thân rằng lần sau tuyệt đối không được làm như vậy, nhưng mỗi lần có biến cố xảy ra, cô lại đưa ra những quyết định hoàn toàn khác với tính cách của cô. Cứ nghĩ đến
điều này, Lạc Thập Giai lại thấy ủ rũ.
Cô đá cục đá trên đường, viên đá lăn đi rất xa.
“Làm lỡ mất một ngày rồi, phải quay về thôi.” – Lạc Thập Giai nói.
Trầm Tuần “Ừ” một tiếng, thong thả đi đến cạnh cô, hai người sóng vai bước về phía trước.
“Em không thích trẻ con à?”
Trầm Tuần trông như thuận miệng hỏi nhưng Lạc Thập Giai đương nhiên
hiểu ẩn ý của anh. Ánh mắt cô tối sầm trong tích tắc, mặc dù lòng khó
chịu nhưng cô vẫn thẳng thắn: “Anh không cần thăm dò em. Một khi em đã
quyết định ở cùng anh thì sẽ không quan tâm đến thân phận và địa vị của
anh, cũng không để ý anh có bao nhiêu tiền và từng có bao nhiêu đứa
con.” – Lạc Thập Giai nghĩ một chút lại tiếp: “Em sẽ cố gắng tiếp nhận
mọi thứ thuộc về anh, mặc dù em không mấy thích họ, cũng không dám chắc
mình sẽ làm tốt nhưng em đảm bảo, em sẽ nhẫn nhịn đến cùng.”
Có lẽ sau bao năm thì đây chính là lời hứa hẹn chắc chắn nhất mà Lạc Thập
Giai có thể thốt ra. Nói không cảm động là giả, Trầm Tuần không kìm lòng được, đưa tay ôm cô vào lòng một lúc lâu.
Lạc Thập Giai bị anh xoa nắn một hồi, khuôn mặt ửng đỏ, buồn bực nói: “Sao đột nhiên lại
nghịch như trẻ con vậy, chẳng ra dáng người lớn tý nào.”
Trầm Tuần biết cô không thích bị trêu, im lặng ôm chặt cô thêm một hồi nữa.
“Không cần nhẫn nhịn.” – giọng Trầm Tuần dịu dàng chẳng khác nào gió xuân tháng ba – “Họ đều rất tốt.”
“Ừ.”
…
Khi hai người trở về văn phòng, quản lý Vương đã về nhà, Trường An và
Hàn Đông vẫn còn ngồi đợi. Vì lo lắng cho hai người họ, cả ngày nay chưa ăn gì, thấy hai người trở về an toàn đều thở phào.
“Đêm nay
quay vào trấn đi.” – Hàn Đông không hỏi chuyện gì đã xảy ra, mọi người
đều thầm ăn ý không nhắc đến chuyện hai người họ. Anh nhanh tay thu dọn
đồ đạc, nói với mọi người: “Thu dọn sơ lại đã, chỗ này thường xuyên có
người đến phá, ở đây không an toàn.”
Trầm Tuần gật đầu: “Anh
dẫn hai cô ấy về trước đi, tôi ở lại đây canh chừng, vẫn còn rất nhiều
hồ sơ giấy tờ ở đây, tôi cần xem sơ lại tất cả.”
Hàn Đông hơi do dự nhưng Trầm Tuần đã quyết, dù không muốn cũng không thể nói gì được.
Hàn Đông lái xe chở Trường An và Lạc Thập Giai rời đi, trong xe rất yên tĩnh, ba người đều không nói gì, chỉ có giọng nói ngọt ngào phát ra từ
radio. Xe vừa ra khỏi làng, đột nhiên Lạc Thập Giai bảo ngừng lại, cô
bảo làm rơi điện thoại, cần quay lại tìm. Cô cũng không bảo Hàn Đông
chờ, vừa mở cửa xe đã cắm đầu chạy ngược vào trong thôn.
Trong
kính chiếu hậu, bóng lưng của Lạc Thập Giai càng ngày càng nhỏ, Trường
An nhìn thoáng qua, một lúc lâu mới nói với Hàn Đông: “Đi thôi, cô ấy sẽ không quay lại đâu.”
Hàn Đông nhìn thoáng qua bóng lưng đang cắm đầu chạy của Lạc Thập Giai, thở dài một hơi, nổ máy xe chạy khỏi thôn Trung Bình.
Kỳ thực, ở lại văn phòng công ty Trầm Tuần cũng chẳng yên lòng, hiện
giờ hầm mỏ xảy ra chuyện không may, người trong thôn này không một ai
biết không một ai hiểu, mọi người đều là người cùng làng, những gia đình có người bị nạn đương nhiên sẽ có cùng một nỗi đau và thù hận kẻ giết
người thân của họ. Vì vậy chẳng ai tỏ ra thân thiện với Trầm Tuần.
Tất cả mọi người đi rồi, Trầm Tuần bắt tay thu dọn lại đồ đạc trong văn phòng.
Thật ra, văn phòng bừa bộn như vậy không giống với tính cách của Trường Trì. Quen biết cậu ta bao nhiêu năm, Trầm Tuần cũng từng gặp qua nhiều
người đàn ông rất kỹ tính.
Trước đây Hàn Đông đã từng trêu
Trường Trì sạch sẽ chẳng khác nào đàn bà. Phòng làm việc có rất nhiều
công văn, tài liệu, văn kiện, càng là nơi được cậu ta chăm chút.
Rốt cuộc, anh ta vội vã đến mức nào mới phá cái văn phòng thành một mớ
bòng bong thế nào? Trầm Tuần nghĩ mãi vẫn không thể nào lý giải được.
Từ phòng làm việc đi ra, Trầm Tuần vào phòng bên cạnh văn phòng. Văn
phòng này có hai gian, bình thường những lúc không có ai, Trầm Tuần và
Trường Trì mỗi người một gian. Trầm Tuần mở cửa phòng Trường Trì, mới
đẩy cửa ra, mùi ẩm mốc bụi bặm xộc thẳng vào mũi, có vẻ như đã một thời
gian dài không ai lau chùi.
Lục lọi một lúc, Trầm Tuần định bật đèn lên nhưng không ngờ bóng đèn bị cháy, vặn chốt hồi lâu vẫn không sáng.
Trầm Tuần đang mở đèn pin điện thoại thì phía sau lại có ánh sáng chiếu vào, luồng sáng chiếu thẳng vào người anh.
Trầm Tuần giật nảy mình, quay đầu lại nhìn theo bản năng, ánh sáng chói mắt không nhìn rõ được người đến là ai. Trầm Tuần cảnh giác hét to:
“Ai?”
Lạc Thập Giai tựa ở cửa, bình thản giơ cao điện thoại, nghiêm nghị nói: “Bắt gian!”