Đối Tiêu Dực mà nói những ngày sau khi thành thân và trước khi thành thân
không có nhiều khác nhau, đều là dày vò. Nếu nhất định phải nói có gì
khác nhau vậy thì là càng thêm dày vò.
Trước khi thành thân, cô
còn có thể mỗi buổi tối ngủ chung với Diệp Khê. Sau khi thành thân, mỗi
buổi tối cô phải cô độc ngủ ở phòng nhỏ ngoài tân phòng. Không có biện
pháp, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp được ma. Cô cũng không thể mỗi ngày
đều kêu Mặc đưa cô đến chỗ của Khê Nhi, cẩn thận mới là Vương đạo*.
(*Vương đạo là con đường chân chính ngay thẳng của bậc Thánh Vương thời xưa, dùng đức và nghĩa mà hóa dân trị nước.)
Vất vả nhất phải kể tới Diệp Khê, buổi tối đành phải một mình chăm sóc cục
cưng, cũng may Phượng Nhược Liễu an bài cung thị coi như đắc lực, trong
lòng Tiêu Dực mới tốt một chút. Bất quá Diệp Khê cũng không cảm thấy quá vất vả, cục cưng là hắn sinh, chăm sóc cục cưng mình sinh thì hắn làm
sao có thể cảm thấy vất vả chứ? Hơn nữa, thức ăn đồ dùng đều có cung thị chuẩn bị tốt. Ngay cả thay tã cũng có người ở một bên đưa cho hắn, hắn
một chút cũng không thấy mệt, huống chi thê chủ còn mỗi ngày đều đến
thăm hắn. Thê chủ ở bên nên hắn rãnh chỉ có thể nằm trên giường ngủ
dưỡng sức, cái gì cũng không cần làm.
Cho nên buổi tối chăm sóc
cục cưng đó là việc nhỏ, ban ngày hắn ngủ nhiều nên buổi tối cũng không
cảm thấy mệt. Chỉ là mấy ngày nay thê chủ mỗi ngày đều ở trong cung của
Tiên tử ca ca, Diệp Khê cũng không khỏi không suy nghĩ miên man: ‘Thê
chủ và Tiên tử ca ca sẽ động phòng sao? Nếu không động phòng vậy Tiên tử ca ca gả cho thê chủ không yêu mình thì không phải thật đáng thương ư?' Nhưng mà đừng nói đến động phòng, hắn chỉ là nghĩ đến lúc thê chủ ôm
Tiên tử ca ca ngủ thì hắn đã cảm thấy khó chịu rồi. demcodon-lqd Nhưng
lại nghĩ đến Tiên tử ca ca đối xử tốt với hắn như vậy lại gả cho người
nhưng không chiếm được sủng ái của thê chủ, hắn lại khổ sở cho Tiên tử
ca ca.
Mặc dù lúc trước Tiên tử ca ca từng nói với hắn y một chút cũng không thích thê chủ nhưng đó là trước khi y gả cho thê chủ. Bây
giờ y đã gả cho thê chủ, sao còn có thể không thích chứ? Trong ý thức
của Diệp Khê không có phu lang nào không thích thê chủ, cho dù vốn là
không thích người kia nhưng sau khi thành phu lang của nàng thì cũng
phải thích thê chủ của mình.
“Khê Nhi, đang nghĩ cái gì thế?”
Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên ở bên tai, Diệp Khê ngẩng đầu thì thấy thê chủ đang ngồi yên ở mép giường. Diệp Khê nhích lại dựa vào trong
lòng Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài thích Tiên tử ca ca không?”
“Không
thích, nam tử trên thế gian này ta chỉ thích một mình Khê Nhi mà thôi.”
Tiêu Dực ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, nói xong lại nhỏ giọng dặn: “Bất
quá lời này không thể để cho người khác nghe qua, Khê Nhi biết là được
rồi.”
Diệp Khê gật đầu, khóe môi không tự giác mà nhếch lên, lại khổ sở nói lên: “Vậy Tiên tử ca ca không phải thật đáng thương à?”
“Đáng thương? Đáng thương cái gì?” Đáng thương phải là cô chứ? Cô không nghĩ
ra được Hoàng tử hồ ly kia có cái gì đáng thương, hàng đêm lăn trên khăn trải giường, được yêu thương dễ chịu cười đùa vui vẻ, cũng không tiều
tụy giống như cô vậy.
Diệp Khê giải thích: “Đương nhiên đáng
thương, bởi vì thê chủ không thích hắn.” Diệp Khê thật rối rắm, hắn thật cao hứng khi thê chủ chỉ thích hắn nhưng hắn lại khổ sở vì Tiên tử ca
ca không chiếm được sủng ái của thê chủ.
Tiêu Dực không biết cái
đầu nhỏ của Diệp Khê đang rối rắm cái gì, chỉ nở nụ cười nói: “Được rồi, Khê Nhi đừng nghĩ chuyện không có, Khê Nhi chỉ cần biết rằng, Khê Nhi
là bảo bối duy nhất của ta, nam nhân khác ta cũng không thích.”
Diệp Khê chớp chớp mắt: “Vậy ngài cũng không thích cục cưng hả?”
“Làm sao có thể? Ta đương nhiên thích cục cưng, nó là nhi tử bảo bối của ta
đấy.” Tiêu Dực không hiểu vì sao chuyện gì có quan hệ gì với cục cưng
chứ?
“Cục cưng cũng là nam mà.” Diệp Khê nhắc nhở nàng.
Tiêu Dực dở khóc dở cười, cúi đầu hôn một cái lên trên mặt hắn: “Chàng cố ý
phải không? Cục cưng là nhi tử của ta, ta đương nhiên thích, đúng không
cục cưng? Mẫu thân ôm ôm.” Tiêu Dực ôm lấy cục cưng bên cạnh Diệp Khê.
Diệp Khê cười nhìn qua: “A, cục cưng tỉnh rồi.”
“Vừa tỉnh lại thì thấy mẫu thân, có vui không nè? Thật ngoan, tỉnh cũng không khóc la.”
Tiêu Dực đùa với cục cưng, cục cưng chớp mắt nhỏ nhìn Tiêu Dực cười một
cái, lập tức làm cho lòng Tiêu Dực hạnh phúc tràn đầy, ôm phu lang và
nhi tử vào trong lòng cười ngây ngô.
“Thê chủ, tên cục cưng của chúng ta gọi là gì vậy?”
Chuyện đặt tên này Tiêu Dực cũng đã nghĩ qua: “Kỳ thực ta có thể cùng Khê Nhi
làm phu thê thật là duyên phận. Vốn muốn gọi là Tiêu Duyên nhưng lại cảm thấy tên này gọi lên không xuôi tai. Ta nghĩ dù sao ta cũng rất thích
thôn Thanh Dương kia, không bằng gọi Tiêu Thanh, nhưng lại cảm thấy tên
này thật bình thường, rất nhiều người tên Thanh.”
“Không bằng gọi Tiêu Thúy.” Diệp Khê đề nghị.
“Thúy --?” Tên này thật sự là thô tục không thể nghe, Tiêu Dực cũng không dám đả kích tính tích cực của Diệp Khê: “Sao Khê Nhi lại có thể nghĩ tới
cái chữ này?”
“Thê chủ ngài nói gọi Thanh thật bình thường, vậy
Thúy cũng có ý là màu xanh biếc nha, buổi sáng ta mới nhìn thấy ở trong
quyển sách kia.” Diệp Khê chỉ chỉ trong tủ đầu giường, trong đó có để
một quyển [Từ Điển Bánh Khoa].
“Sách này từ đâu đến?”
“Ta không có chuyện gì làm nên kêu cung thị tìm sách cho ta xem, bọn họ lấy đến. Thê chủ, có phải gọi Tiêu Thúy được hay không?”
“Khụ, đây, tên Thúy cũng có rất nhiều người dùng, ý của ta là gọi Tiêu Lục,
gần đây ta là thật sự thích thôn Thanh Dương non xanh nước biếc kia. Ta
hy vọng nhi tử sau khi lớn lên giống như tinh thần non xanh nước biếc.
Thứ hai màu xanh là màu sắc sinh mệnh.....”
“Màu sắc sinh mệnh?” Diệp Khê không hiểu.
“Khê Nhi chàng có gặp qua cây cối chết héo sau một cơn mưa lại lộ ra mầm non hay không?”
“Gặp qua, ta còn gặp qua cây củi bị chặt đứt ẩm phía trên còn có cỏ mọc ra nữa.”
“Đúng vậy, mầm non là màu xanh, cỏ cũng là màu xanh, mặc kệ hoàn cảnh khó
khăn cỡ nào cũng cố gắng sống sót, sinh trưởng nẩy mầm, cho nên nói màu
xanh là màu sắc của sinh mệnh, tượng trưng cho sức sống và cuộc sống. Ta hy vọng nhi tử của chúng ta lớn thành người kiên cường, mặc kệ là thuận buồm xuôi gió, hay là đi ngược dòng nước đều có thể trải qua cuộc sống
kiên cường của nó.”
Lời Tiêu Dực nói làm cho Diệp Khê còn không
hiểu lắm, hắn chỉ biết là chữ Lục là tốt, lập tức vỗ tay nói: “Thê chủ,
vậy lấy tên Tiêu Lục cho cục cưng đi."
* * *
Tên Tiêu Lục
định không tới vài ngày thì Diệp Khê rốt cuộc đầy tháng, cửa sổ trong
phòng mở lớn, cung thị quét dọn phòng một lần, khăn trải giường chăn đệm đều thay đổi cái sạch sẽ. Diệp Khê thoải thoải mái mái tắm rửa một cái, lúc nhẹ nhàng khoan khoái đi ra thì Tiêu Dực đang ôm Tiêu Lục chơi ở
trong sân, miệng lẩm bẩm cục cưng đây là cây nè, đây là tường nè, đây là cây cột gì.
“Thê chủ, cục cưng có thể bị lạnh hay không?” Đều là mùa đông, Diệp Khê lo lắng gió lớn đứa trẻ sẽ không chịu nổi.
“Sẽ không, ta bao khăn rất dày. Bất quá vẫn là không nên ở bên ngoài lâu,
trở về đi.” Tiêu Dực một tay ôm Tiêu Lục, một tay ôm vai Diệp Khê đi vào trong phòng, khen nói: “Khê Nhi hôm nay thật xinh đẹp nha.”
“Thật vậy chăng?” Diệp Khê vui vẻ mà cúi đầu nhìn bản thân: “Là quần áo Tiên tử ca ca đưa tới, mặc ở trên người thật ấm áp.”
Tiêu Dực cười tiếp: “Còn rất xinh đẹp.” Tiểu Khê Nhi còn rất thơm, thật mềm mại, thơm ngào ngạt. Tiêu Dực liếm liếm môi.
Trở lại trong phòng Tiêu Dực cho người đóng cửa cửa sổ lại, chỉ chừa một
khe cửa sổ mở ra bằng bàn tay lớn để thông gió, để tránh lạnh đến một
lớn một nhỏ trong phòng. Tiêu Dực ôm Tiêu Lục dỗ dành: “Con ngoan, mau
ngủ đi, con thật ngoan, mau ngủ.”
Diệp Khê dựa vào giường nhìn
nhìn, không hiểu nói: “Thê chủ, sao ngài lại muốn cục cưng ngủ? Nó giống như còn chưa muốn ngủ đâu.”
Tiêu Dực ôm con nhẹ nhàng lắc: “Chơi một hồi lâu nó sẽ mệt mỏi, đung đưa một chút thì nó sẽ ngủ.”
“Nhưng nó vẫn còn trợn tròn mắt nhìn kia.” Diệp Khê sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn
của Tiêu Lục. Tiêu Lục chớp mắt nhỏ nhìn hắn, hiện ra một nụ cười tươi,
Diệp Khê liền cười ha ha.
“Khê Nhi đừng đùa với nó.” Tiêu Dực ôm
Tiêu Lục đến bên cạnh bàn đút ít nước cơm. Tiêu Lục ăn xong vẫn là bộ
dáng thật có tinh thần, Tiêu Dực nhẹ giọng dỗ nó: “Tiểu tổ tông, con ngủ một chút có được không? Không phải nói ăn cơm no thì buồn ngủ hay sao?
Con không buồn ngủ cũng phải ngủ.”
Tiêu Lục trợn tròn mắt nhìn
mẫu thân nó, phụt phụt phun phun nước miếng. Tiêu Dực thả nó vào trong
nôi bên giường, vừa buông một cái nó liền khóc oa oa.
“Thê chủ,
ngài làm sao vậy?” Diệp Khê không hiểu chuyện gì đau lòng đi ôm cục
cưng, lại bị Tiêu Dực ôm lấy trước một bước: “Ta thương con như vậy, con lại còn cố gắng hết sức của con làm cho lão nương ngột ngạt.”
“Cái gì ngột ngạt?” Giọng nói đến trước người theo sau, ngoài cửa bộ dáng
tiên tử bay phấp phới bước vào đúng là Phượng Nhược Liễu.
Mắt của Tiêu Dực lập tức sáng lên: “Nhược Liễu, ngươi tới vừa vặn, đến, ôm con ngươi đi.” diendanlequydon.com
“Ngươi là đại phụ thân của nó, nó đương nhiên cũng là con ngươi.” Tiêu Dực
nhét Tiêu Lục vào trong lòng hắn, tâm địa thật tốt giúp hắn điều chỉnh
tốt tư thế ôm đứa nhỏ. Phượng Nhược Liễu vừa cẩn thận ôm xong thì đã bị
phụ giúp đi ra ngoài: “Ôm nó đi ra phía trước vào trong sảnh ngồi một
chút bồi dưỡng tình cảm.”
“Ai? Thế nào...... gì cơ?” Cửa phòng
phía sau đã đóng, Phượng Nhược Liễu nghe được Diệp Khê sốt ruột hỏi:
“Thê chủ, ngài vì sao muốn đuổi cục cưng và Tiên tử ca ca đi ra ngoài?
A! Thê chủ, ngài muốn làm gì?”
Hử...... Có cần gấp như vậy không? Phượng Nhược Liễu lắc đầu ôm Tiêu Lục đi về viện của mình, đi qua cung
thị bên cạnh dặn dò nói: “Đợi lát nữa nói cho Phò mã biết, ta mang cục
cưng qua bên đây để cho nàng yên tâm.”
* * *
Trong phòng:
“Ta muốn làm gì? Khê Nhi không phải nói chờ hết tháng thì muốn động phòng với ta không phải sao?”
“A!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê ửng đỏ, hắn rốt cục đã biết thê chủ
muốn làm gì, nhưng mà: “Thê chủ, bây giờ còn là ban ngày mà.”
“Ban ngày cũng tốt, có thể xem tất cả cơ thể của Khê Nhi thật rõ.” Người nào đó đã hóa thân thành sói; lại nói, trong bụng đói khát mà thức ăn ngon
lại ở trước mặt, thế còn có thể quan tâm ban ngày hay ban đêm hả? Tất
nhiên là trải qua kịch chiến.
* * *
Bên này Phượng Nhược Liễu ôm đứa nhỏ về viện của ôm mình càng xem càng cảm thấy đứa nhỏ này đáng
yêu. Vì vậy ôm vào tẩm cung, cho bọn tùy tùng đều lui xuống, kêu khẽ:
“Mặc.”
Trên trần nhà bay xuống một người, đúng là Mặc một thân
hắc y. Phượng Nhược Liễu cười nói: “Mau đến xem nhi tử của Tiêu Dực,
nàng còn chưa có gặp qua đâu.”
Mặc đi lên phía trước nhìn thấy nó nhỏ một chút, thật sự không biết là có cái gì tốt mà phải gặp.
“Thật đáng yêu có phải hay không? Lúc vừa sinh ra đen như con trâu lại có thể lớn lên đáng yêu như vậy.” Phượng Nhược Liễu đưa mặt của Tiêu Lục
chuyển về phía Mặc: “Đến, cục cưng, nhìn xem Mặc cô cô, nói với nàng ‘Ta là....’, ai, mẫu thân con có đặt tên con là chữ gì hay không? A, con
cười?” Phượng Nhược Liễu cũng cười ha ha lên: “Mặc, nàng xem, nó cười
kìa. Mặc, nàng nói xem về sau đứa nhỏ của chúng ta có thể cũng đáng yêu
như vậy hay không?”
Mặc không nói gì nhưng khóe môi cũng hơi hơi
nhếch lên cười, đó không phải là nàng nhìn nhóc con kia cười mà là nàng
nhìn thấy Phượng Nhược Liễu cười; nhớ ngày đó Tiêu phu lang sinh hắn bị
hù dọa đến nói về sau không muốn sinh tiểu hài tử, lúc này lại nói đến
với nàng về đứa nhỏ sau này.
Mặc nhìn nhóc con kia, về sau nàng
cũng sẽ có đứa nhỏ như thế này? Nhóc con đột nhiên nhìn về phía nàng
cười, Mặc sửng sốt một chút, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, thật sự
rất đáng yêu đó.