Hắn đến gần, tay trái phất nhẹ qua gương mặt bên cạnh, thoạt nhìn lại có chút mỵ
sắc.
Sơ Hiểu đưa tay ôm hắn vào lòng, hắn nhìn tựa như giận, thật nhanh liếc nhìn
nàng liền quay đầu không nhìn nữa, chỉ thấy bên tai hắn đỏ hoàn toàn.
Nàng nhất thời cảm thấy thú vị, xấu xa ghé sát lỗ tai hắn thổi vào:". . .
Tiểu Mộ Niên . . Có hay không ngoan ngoãn sống ở nhà a. . . . . ."
Đầu hắn chôn thấp hơn, bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nơi dưới đầu.
--- ------ ------ ------ ---
"Sơ Hiểu. . . Tại sao phải nấu cơm vậy?" Mộ Niên nhìn Sơ Hiểu động
tác thuần thục, hơi nghi hoặc một chút.
"Một người quá mức như thế sẽ phải làm những thứ này a," Sơ Hiểu thờ
ơ cười cười xoay người véo véo khuôn mặt của hắn, "Nếu không, ta ăn cái
gì, hả?"
Mộ Niên sờ khuôn mặt hồng hồng, tránh qua, thoát khỏi ma chưởng vừa lại gần của
Sơ Hiểu, chu chu miệng không cam lòng thấp giọng nói: "Sơ Hiểu luôn chiếm
tiện nghi người ta, lúc mới tới người ta còn tưởng rằng. . ."