Mắt Hùng Cách Cách sáng lên hỏi: "Gần đây mà cũng có gấu mù à?"
Mặt Tô Hàng tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Cô muốn làm gì? Muốn làm con dâu của gấu mù thật à?"
Mắt Hùng Cách Cách ánh lên vẻ hung dữ, hằm hè nhe răng nói: "Bàn chân gấu
đáng giá lắm đấy!" Hiện tại cô thiếu tiền nghiêm trọng, cần tiền để bù
vào số thiếu hụt.
Tô Hàng giống như bị sét đánh trúng. Anh nhìn
bộ dạng kích động của Hùng Cách Cách thật sự không tưởng tưởng nổi, cô
coi lời anh nói là thật. Lại càng không khó để đoán cô dòm ngó bàn chân
gấu thật. Ông trời ơi, đây rốt cuộc là kiểu con gái gì thế?!
Vẻ mặt Tô Hàng đần độn, lẩm bẩm nói: "Đó là động vật được nhà nước bảo vệ.”
Hùng Cách Cách tỏ vẻ lòng đau như cắt, chán nản nói: "Vậy thì bỏ đi."
Tô Hàng im lặng triệt để rồi.
Lúc nghỉ trưa, Phó Bạc Yến gọi Hùng Cách Cách lại, dò hỏi: "Sinh hoạt phí không đủ sao?"
Hùng Cách Cách lắc đầu, rồi lập tức gật đầu, "Đủ đủ đủ...."
Phó Bạc Yến nói: "Vậy sau khi tan làm cùng nhau đi mua đồ nhé."
Hùng Cách Cách hầm hừ đồng ý.
Sau khi tan làm, Hùng Cách Cách chuẩn bị chạy trốn ngồi nhờ xe Tô Hàng về
nhà nhưng lại bị ánh mắt của Phó Bạc Yến làm đứng yên tại chỗ.
Thật ra thì, trong mắt Hùng Cách Cách kiểu đàn ông đế vương công như Phó Bạc Yến không nên thích đi dạo phố mua đồ. Anh ta nên tham dự một vài bữa
tiệc, sau đó chặn lại một tiểu thụ sắc đẹp tuyệt trần có miệng lưỡi sắc
bén nào đó rồi bổ nhào tiến công trong một vườn hoa riêng tư nào đó
Á há há....
Không biết tại sao vừa nghĩ tới tiểu thụ sắc đẹp tuyệt trần mồm miệng lanh
lợi là Hùng Cách Cách lại tự động liên tưởng tới Tô Hàng.
Ôi ôi ôi… Thật là thiên lôi khơi ra máu chó, luân lý thách thức tình yêu, quá lưu manh!
Trong lúc Hùng Cách Cách đang tự sướng vô hạn thì Tô Hàng đi vào trong phòng
làm việc của Phó Bạc Yến, tùy ý vỗ vai Hùng Cách Cách hỏi: “Cười khúc
khích gì thế? Nhanh về nhà nấu cơm! Ngày nào cũng ăn món rau rừng cô làm chẳng có tí chất béo nào, sắp đói chết tôi rồi.”
Hùng Cách Cách chợt hồi hồn, "À.... tôi phải đi siêu thị mua đồ với Phó tổng."
Tô Hàng liếc mắt về phía Phó Bạc Yến, dường như đã nhận ra điều gì. Nhưng
anh ta lại nhếch miệng vươn tay ôm lấy vai Hùng Cách Cách, cười tủm tỉm
nói: "Đi, tôi cũng đi dạo một chút."
Vẻ mặt, ngữ điệu, ngôn ngữ cơ thể kia trong náy mắt giết chết linh hồn Hùng Cách Cách.
Phó Bạc Yến quét mắt nhìn cánh tay Tô Hàng khoác lên vai Hùng Cách Cách, cong môi cười như không cười.
Trong siêu thị vừa khéo đang tổ chức hoạt động.
Đăng ký bằng chứng minh thư, sau đó cách một giờ lại rút ra tên năm người
may mắn. Năm người này, mỗi người có thời gian một phút để lấy bất kỳ
món hàng nào trong siêu thị mà không cần mất một đồng. Chỉ cần trong
vòng một phút bạn đẩy được xe đẩy hàng tới trước quầy thu tiền là được.
Nếu như trong vòng một phút không tới được quầy thu tiền, vậy thì thành
thật xin lỗi, tất cả các món hàng vẫn quay về với siêu thị.
Gương mặt vốn uể oải không phấn chấn của Hùng Cách Cách tức thì tỉnh táo hẳn ra.
Cô chen đến chỗ đăng ký, dùng chứng minh thư của Tô Hàng, Phó Bạc Yến còn cả của cô nữa, chia ra đăng ký.
Sự thật chứng minh, Tô Hàng là người tương đối may mắn.
Anh ta được rút trúng!
Tô Hàng nhìn xe đẩy hàng trước mặt, lắc đầu nói: "Tôi sẽ không tranh cướp
hàng hóa như người điên đâu. Hơn nữa trong vòng một phút thì có thể lấy
được đồ gì tốt? Chỉ cần tham lam một chút thôi là không về kịp rồi.”
Hùng Cách Cách chìa bàn tay nhỏ bé nắm lấy xe đẩy hàng, hất cằm lên dứt
khoát nói: "Tôi đi!" Vì khẩu phần ăn tháng này, cô.... liều mạng!
Tô Hàng và Phó Bạc Yến chẳng ai ngờ là Hùng Cách Cách lại đi tham gia hoạt động này thật. Càng khiến họ không tưởng tượng nổi là, trong nháy mắt
khi tiếng còi vang lên Hùng Cách Cách giống như chú ngựa hoang được cởi
dây cương, lao ra ngoài cái vèo!
Tốc độ kia, quả thật không thể nào hình dung nổi!
Vì phối hợp với hoạt động lần này, các đồ vật đáng giá đều được siêu thị
đặt ở vị trí khá xa, một vài đồ nhỏ không đáng tiền thì đặt ở ngay trước mặt.
Có người tham lam chạy tới chỗ đồ đắt tiền. Kết quả, không đợi bọn họ chạy tới nơi đã hết thời gian rồi.
Có người thì muốn chiếm mấy món rẻ, bèn chọn mấy thứ ngay gần, kết quả vẫn về chậm.
Mọi người, cũng trông thấy Hùng Cách Cách vọt vào trong siêu thị tựa như
một cơn lốc, trong chớp mắt cô đã đẩy một xe xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tô Hàng nắm chặt tay.
Phó Bạc Yến nín thở.
Đám người xem náo nhiệt cùng nhau đếm ngược thời gian thay Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách tung tăng chạy như điên, rốt cuộc cũng chạy tới quầy thu tiền ở giây cuối cùng.
Khoảnh khắc đó mái ngố dài của Hùng Cách Cách bay lên; khoảnh khắc đó, Hùng
Cách Cách nở nụ cười xinh đẹp; khoảnh khắc đó, Hùng Cách Cách làm tất
cả mọi người trầm trồ kinh ngạc! Khoảnh khắc đó Tô Hàng và Phó Bạc Yến
giang rộng hai tay ôm chặt Hùng Cách Cách; khoảnh khắc đó tất cả mọi
người vỗ tay hoan hô Hùng Cách Cách! Khoảnh khắc đó, người phụ trách
trong siêu thị, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hàng xa xỉ đầy cả một xe!
Máy ảnh SRL nổi tiếng thế giới, bật lửa, máy quay phim, sản phảm kỹ thuật số…. Cái gì cần có thì đều có cả.
Rất dễ nhận thấy, Hùng Cách Cách cuốn sạch hàng xa xỉ đặt ở quầy chuyên doanh cách quầy thu tiền xa nhất.
Phó Bạc Yến móc khăn giấy ra, lau hết mồ hôi trên chóp mũi Hùng Cách Cách, dùng khẩu khí tự hào, âm thanh trầm nhẹ ca ngợi nói: "Thật là lợi hại."
Hùng Cách Cách cười tươi như hoa đào.
Tô Hàng đang kinh ngạc lúc này mới hồi hồn, vỗ ót Hùng Cách Cách cười nói: "Hôm nay cô biểu hiện rất tốt, có muốn tôi tặng gì không?" Anh đã nhìn
rõ Hùng Cách Cách không phải là mắt lồi. Vậy thì sao ngày đó mắt cô lại
biến thành bộ dạng thảm hại đó? Mặc dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng Tô Hàng cũng không định hỏi trực tiếp. Đôi mắt của Hùng Cách Cách bị giấu dưới
mái ngố dài quả thật là phí của trời! Nhưng anh lại cực kỳ vui mựng vì
Hùng Cách Cách đã che giấu sắc đẹp của mình không để người ngoài dòm
ngó.
Hiếm khi Tô Hàng hào phóng, Hùng Cách Cách vui một cách lạ
thường, "Anh muốn tặng quà tôi thật à? Tôi không muốn quà, anh chỉ cần
trả tiền thuốc thang cho tôi….”
Tô Hàng lạnh lùng liếc Hùng Cách Cách một cái, "Hùng Cách Cách...."
Hùng Cách Cách lập tức ngậm miệng.
Phó Bạc Yến hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Hùng Cách Cách rốt cuộc tìm được đối tượng để bày tỏ, bắt đầu lập tức lên án hành vi thiếu tiền không trả của Tô Hàng.
Tô Hàng bất đắc dĩ đành phải cắn răng cam kết: "Được, tôi trả! Cô....Cô
sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa!" Nếu để cho người khác biết anh
trốn nợ không trả, thì anh còn biết để mặt mũi vào đâu nữa? Vốn định
trêu chọc Hùng Cách Cách, không ngờ cô lại tích cực đuổi theo sau mông
anh đòi nợ.
Hùng Cách Cách thấy việc đòi nợ có hy vọng rồi, lúc
này mới lộ ra khuôn mặt cười rực rỡ, chỉ vào món xa xỉ trong xe đẩy
hàng: "Anh có thích món nào không?"
Tô Hàng hơi ngẩn ra, ngay sau đó đáy mắt hiện lên nụ cười. Anh cúi đầu tìm trong xe đẩy hàng, tiện
tay lấy một chiếc máy ảnh SRL trong đó ra nói: "Cái này đi." Vừa nghĩ
tới Hùng Cách Cách muốn tặng quà mình, tâm trạng Tô Hàng tốt ngay tức
thì.
Hùng Cách Cách gượng cười hỏi người phụ trách của siêu thị: "Chiếc máy ảnh này bao nhiêu tiền?"
Người phụ trách siêu thị cười ha ha khổ sở đáp: "27600 tệ."
Tinh thần Hùng Cách Cách hơi chấn động, bắt lấy tay Tô Hàng kích động nói:
"Anh đưa tôi 25000 tệ, cái máy ảnh này sẽ là của anh!"