Nàng đã không chỉ một lần nghe người ta vụng trộm bàn luận qua, nếu không có Trọng Liên, Trọng Hỏa cung chẳng là cái gì cả.
Hiện tại, nàng chính mắt nhìn thấy Trọng Hỏa cung xuống dốc, lại không thể làm được việc gì.
Tuyết Chi bổ nhào qua, đem hoàng bảng phá tan thành từng mảnh, quỳ trên mặt
đất, nước mắt tràn mi. Chỉ là, tất cả mọi người đều quan sát Thiếu Lâm
cùng Nga Mi quyết đấu, không ai lưu tâm đến góc nhỏ này.
Qua hồi
lâu, một đôi giày nhung trắng xuất hiện trước mặt nàng. Nàng không có
sức ngẩng đầu, mặt không cảm xúc quan sát đối phương trước mặt.
Người nọ quỳ trước mặt nàng, hơi dừng lại, mới hạ quyết tâm, ôm vai nàng.
“Thực xin lỗi, là ta vừa rồi nhất thời xúc động…”
“Ngươi không cần ở đây giả dạng người tốt!” Tuyết Chi né tránh hắn, tự mình
đứng lên, “Ta nói không chịu được ngươi tùy tiện đi tìm nữ nhân, ngươi
lại vì cái lý do buồn cười này đánh bại Trọng Hỏa cung! Hơn nữa, còn vì
người mà ta chán ghét nhất! Nàng là nữ nhân của ngươi, đúng không? Ngươi không thay nàng ra mặt, hẳn là mất tôn nghiêm đi? Ta nói cho ngươi
biết, không có Trọng Hỏa cung, đừng nói đến tôn nghiêm, ngay cả tính
mạng ta cũng không cần!”
“Ta không phải là vì nàng ấy.” Thượng
Quan Thấu bước lên trước một bước, “muội phải tin tưởng ta, ta cùng Lâm
Phụng Tử một chút quan hệ cũng không có.”
“Chuyện này với ta
không quan hệ! Ngươi về sau yêu ai tốt với ai, ta cũng không hỏi đến
nữa! Kẻ thù của Trọng Hỏa cung cũng là kẻ thù của ta!”
“Chi nhi, muội đừng tức giận. Ta thề với muội, về sau nếu luận võ với ai, muội không cho phép, ta đều sẽ không tham gia.”
“Thề thì có ích lợi gì? Mọi việc đều đã phát sinh!” Phẫn nộ cơ hồ đã bao phủ toàn bộ lý trí Tuyết Chi, “Từ lần chuyện ghê tởm kia xảy ra, ngươi liền càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy chán ghét! Đến bây giờ, ta
không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Nói những lời này xong, Tuyết Chi lập tức bắt đầu thấy hối hận.
Thượng Quan Thấu trố mắt nhìn nàng, căn bản không thể phản ứng trước lời nàng
vừa nói. Rất nhanh, nhìn đến vẻ mặt bi thương của hắn, Tuyết Chi càng
thêm hối hận, nàng đi về phía trước một bước: “Ta…”
Lời đang nói thình lình bị nụ hôn chặn lại.
Tuyết Chi lập tức đẩy hắn ra, ánh mắt không thể tin được, hoảng loạn lui về
phía sau hai bước. Thượng Quan Thấu lại một tay bắt lấy nàng kéo lại
gần, điên cuồng mà hôn nàng. Tuyết Chi trong đầu một trận vù vù, cơ hồ
không thể đứng vững. Ô ô rên rỉ hai tiếng, giãy dụa nghĩ muốn lui về
sau, lại hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể ở trước ngực hắn
đánh vài cái. Thượng Quan Thấu thế mới có phản ứng, dần nới lỏng nàng
ra.
Tuyết Chi thoát ra khỏi người hắn, không lưu tình cho hắn một bạt tai. Quay người bỏ đi.
Mặt Thượng Quan Thấu trắng nõn rất nhanh hiện lên dấu tay hồng. Nhưng hắn
thậm chí không chạm một chút vào gò má, tựa vào tường ngẩn người. Trên
lôi đài kịch liệt luận võ, dưới lôi đài kinh thiên tiếng hô, đều hoàn
toàn không vào được tai hắn.
Hắn tựa hồ chỉ nghe thấy thanh âm của một người là Tuyết Chi.
Nàng đang nói, hắn càng ngày càng trở nên thật đáng ghét, nàng không muốn thấy hắn nữa.
Nửa canh giờ qua đi, Thượng Quan Thấu trở lại chỗ Cầu Hồng Tụ cùng Trọng Đào bên kia.
Cầu Hông Tụ dùng cánh tay chọc chọc vào người Trọng Đào, lặng lẽ nói:
“Thượng Quan Thấu đúng là nhất phẩm Thấu. Tuy rằng không có yêu mến hơn
người, nhưng với bộ dáng hiện tại, thật giống tình trường thấy ý, khó
trách lừa nhiều người như vậy. Nhìn thần thái kia làm ta cũng muốn khóc, người khác có thể không tin sao.”
Trọng Đào cười nói: “Cho nên ta mới luôn bội phục hắn.”
Lúc này, Tuyết Chi đứng ở ngoài cửa lớn Thiếu Lâm, ôm chân ngồi trên mặt
đất, lui thành một đoàn, trong đầu không chịu khống chế nhớ lại chuyện
vừa phát sinh. Phản ứng lại trì độn, nàng không biết vừa rồi Thượng Quan Thấu sở tác sở vi (*) là đại biểu cho cái gì.
(*): Hành động đã thực hiện.
Như vậy đối với nàng, hắn đối xử có khác gì những nữ nhân khác?
Hai vị phụ thân không ở bên, thật vất vả mới có một vị ca ca đối xử tốt với nàng xuất hiện, lại làm ra chuyện hỗn đản như vậy.
Tuyết Chi thấy rất khổ sở, lúc này càng thêm ủy khuất.
Từ đó về sau, Thượng Quan Thấu xếp dưới Lâm Hiên Phượng, trở thành người Tuyết Chi ghét thứ hai, sau Lâm Phụng Tử.