Thành Tô Châu vẫn còn đọng tuyết. Trong hồ, vườn hoa, ngay cả trên nóc nhà nhỏ trên cầu và
những chiếc đèn lồng màu đỏ, cũng vương đầy sương trắng.
Ngày
Thiên Phương , bầu trời còn hơi xám. Tuyết Chi cùng Thượng Quan Thấu đến thành Tô Châu ngồi trên thuyền nhỏ, đi đến ngôi nhà phía Đông.Tuyết Chi dựa vào mạn thuyền chợp mắt một chút, Thượng Quan Thấu đang đứng trên
mũi thuyền, đi vào nói: ”Chi Nhi, dậy đi, ngủ ở đây chút nữa sẽ cảm lạnh đó.”
Vừa dứt lời, thân thuyền lắc lư một chút, tay Thượng Quan
Thấu đang vén rèm dừng lại nói: “Muội ở đây chờ huynh một chút.” Nói
xong, có một người trên chiếc đèn lồng đỏ nhảy xuống, lăn một vòng ở mũi thuyền, đánh thẳng đến. Thượng Quan Thấu giơ một tay bắt được vò rượu
Hoa Điêu Mộc Lan, nhẹ nhàng lộn một vòng. Sau đó, cả thuyền vẫn lắc lư, người lái thuyền nãy giờ vẫn há hốc mồm nhìn lên trên đỉnh. Lúc này,
Tuyết Chi thấy tỉnh táo một chút nên khoác áo đi ra ngoài.
Vừa
rồi, chiếc đèn lồng đỏ to tướng đậu ở giữa đỉnh buồm, Thượng Quan Thấu
tay không giao đấu với người phía sau chiếc đèn. Tiếc là cái đèn quá
lớn, đã che hết người phía sau, Thượng Quan Thấu né bên trái tránh bên
phải, thân pháp linh hoạt. Mặc khác, người dùng đèn lồng cứ đánh lung
tung, ra chiêu độc ác. Nhưng một lúc sau, một cây sáo ngọc đã xé tan
chiếc đèn lồng, tiến đến trước mặt Thượng Quan Thấu. Thượng Quan Thấu
ngửa ra sau, tay bắt được sáo ngọc, bên này đánh với đối thủ, bên kia
lại đâm mấy trăm cái vào chiếc đèn lồng đỏ, sau đó hắn vứt chiếc đèn
xuống nước: “Tuyết Chi, chụp nè.”
Bây giờ, Tuyết Chi mới nhìn
thấy rõ người đang đánh nhau với hắn. Nam tử có vẻ bằng tuổi Thượng Quan Thấu, tóc tung bay, tóc mái rối bù, đỉnh đầu có một cọng tóc cong dài,
trên trán quấn một mảnh vải màu đen, một thân quần áo đỏ thẫm. Nhìn qua
cách ăn mặc và vẻ mặt nghiêm túc thì người này có vẻ khó đối phó.
Lúc này, Thượng Quan Thấu đang cầm sáo ngọc, đâm lên trước một nhát, đối
phương tránh né ra phía sau, bàn tay đang cuộn phía sau lập tức buông
ra, sáo ngọc trong không trung xoay tròn một vòng, đánh trúng bụng đối
phương, sau đó trở về tay.
Đối phương ôm bụng: “Vậy mà cũng sử dụng nhất phẩm Thần nguyệt trượng, thật là không nói đạo lý mà!”
Thượng Quan Thấu không ngừng động tác, cười nói: “Đây mới là mở đầu mà thôi.”
Người nọ một quyền đánh đến: “Có cần dùng cái này ngay chiêu đầu tiên không hả!”
Thượng Quan Thấu lại tránh qua: “Ngươi nóng nảy vậy, có phải lại bị từ chối không ?”
Người nọ giận quá ,một chân đá tới: “Ta bị từ chối hồi nào!”
Thượng Quan Thấu nhanh chóng đá lại hai lần: “Nữ nhân cũng theo đuổi không
được, vậy mà ngươi còn dám tự xưng là huynh đệ của ta.”
Người kia vì né tránh lui về phía sau một bước: “Đầu trọc ngươi bây giờ không cần to mồm nổ, chờ ngày nào đó ngươi cũng không theo đuổi được nữ nhân, xem ta cười chết ngươi thế nào!”
“Nữ nhân nào không thể theo đuổi
trong một tháng, ta liền thả đi thôi.” Thượng Quan Thấu đem ngọc tiêu
ném xuống,ngọc tiêu cắm phập vào mui thuyền, vật lộn với nam tử kia,
“Chỉ tiếc, từ đó tới nay nữ nhân không theo đuổi được, ta chưa từng gặp
qua.”
“Đầu trọc ngươi chán sống rồi hả, cái tiêu của ta mà ngươi
dám cắm ở đó, chỗ đó toàn bùn không đấy!” Chàng trai kia bỗng nhiên
không đánh nữa, ngồi xổm xuống rút ngọc tiêu ra, xoa xoa lau ở góc áo,
“Cái này dùng miệng để thổi đấy, muốn ta ăn bùn hả, không dễ đâu!”
“Máu ngươi còn không sợ, sợ ăn bùn sao.” Thượng Quan Thấu cười nhạo, hướng đầu thuyền nói, “Chi Nhi, giơ lồng đèn lên cao chút.”
Tuyết Chi không hiểu sao giơ đèn lồng lên.
Ai ngờ người kia vừa thấy đèn lồng, tức giận tiến lên đánh Thượng Quan
Thấu. Chỉ nghe thấy Thượng Quan Thấu thong dong nói: “Nanh sói lực đạo
kinh người, nhưng khinh công tệ quá, lúc ngươi bước lên thuyền là ta đã
nghe được tiếng động.”
“Ngươi và Hồng Tụ kia chỉ biết cười nhạo kinh công ta!”
Tuyết Chi đem đèn lồng cuốn lại, nhìn trên mặt có mấy trăm cái lỗ nhỏ tạo
thành khuôn mặt tươi cười, phía dưới lại là lỗ nhỏ tạo thành vài chữ.
Ta là Nanh sói.
Không ai chú ý, thuyền sớm đậu dưới tiểu lầu. Nhưng mà người chèo thuyền đã
bị hai người trên mui làm hoảng sợ, không dám hé răng. Đến lúc một
giọng nói nhỏ nhẹ từ trên lầu truyền xuống:
“Mới sáng sớm đã trù người ta chết, Trọng công tử thật là rảnh rỗi mà!
Lúc này, động tác của chàng trai bị gọi là Nanh sói đột nhiên dừng lại , nhìn lên trên, thẳng lưng nói: “Ta đâu có!”
Trời hơi sáng chút, nhưng vẫn mờ mờ màu xám, tựa như từ rất nhiều bông hoa
cúc bằng đá mà thành, ngay cả những bóng hình in trong nước đều có vẻ
mềm mại, xanh biếc. Bên bờ là một tửu lâu được xây dựng khéo léo, tinh
vi, trên lầu treo những chiếc đèn lồng đỏ thẫm bốn cạnh, nối liền biển
hiệu hình thoi lung lay thoáng động, trên bảng hiệu viết bốn chữ to:
Tiên Sơn Anh Châu.
Một nữ tử dựa ở cửa sổ lầu hai. Cô ta mặc một
thân áo đỏ bằng tơ, tóc đen như mây, trên búi tóc điểm xuyết vài sợ tơ
trắng. Thực ra mà nói, cô không phải là một nữ nhân có gương mặt sắc
xảo, nhưng đã là nam nhân, không ai không ngoái đầu lại nhìn.
Tuyết Chi ngay cả đứng ở trên thuyền, cũng không thể không chú ý nữ tử trên lầu.