Mục Úc còn chưa kịp
sắp xếp lại lời nói của Diệp Hiểu Vũ, tóm lại một câu, có người làm Tiểu Bình Quả bị thương! Nghĩ đến mình cũng chỉ dám ở trong trò chơi bắt nạt cô một chút, tự nhiên bị người khác đánh lên mặt, mặt mũi bị thương thì sao? Mà người này cũng không để ý trên mặt bị thương, thật là không
biết cách chăm sóc mình mà.
Lúc này, anh mới quay đầu lại, liếc
nhìn Lãng với Nghê Thường bị xem nhẹ đang ở đàng sau, nói một câu nhẹ
đến không thể nhẹ hơn: “Tôi đã bảo các cậu lần sau chú ý rồi, không nghe thấy à? Vậy cũng đừng trách!”
Vừa dứt lời liền vừa nắm tay Tô
Uyển vừa gọi Diệp Hiểu Vũ, ba người đi ra khỏi rừng cây. Thấy vậy, Nghê
Thường càng vội. “Đừng, đừng đi ra!” Cứ thế đi thì cô còn làm người kiểu gì. Đây không phải là chỉ “Thuê kẻ giết người” thất bại mà còn là quyến rũ bạn trai người khác không được… Thật là tiền mất tật mang, trộm gà
không được còn mất nắm gạo mà.
“Hả? Vậy cậu muốn như thế nào?”
Mặc Tô Uyển đang lảm nhảm, Mục Úc vẫn kéo cô dừng lại, anh thật muốn xem hai người này còn có biện pháp giải quyết nào tốt hơn không. Nhưng Lãng đã bị câu nói vừa rồi “Vậy cũng đừng trách!” dọa sợ. Nếu nói là trước
đó không sợ là vì không biết thân phận thật của anh. Bây giờ đã biết,
vậy, nếu mà còn dám đối lại, chậc, hắn sẽ chết thảm cho coi.
Anh
ta biết, Mục Úc hoàn toàn có đủ khả năng để làm cho mình muốn sống cũng
được muốn chết cũng không xong, nếu nói dựa vào sản nghiệp của nhà mình
hoặc công ty, tất cả đều là bởi vì có Mục Thị bảo đảm. Nói một cách
khác, bây giờ toàn bộ Mục Thị đều là do CEO Mục Úc quyết định, chọc giận hắn? Nhà mình coi như không có cách nào buôn bán.
Vì thế, Lãng
không thể không nhỏ giọng mắng Nghê Thường: “Chính em giải quyết chuyện
của mình cho rõ ràng, đừng có kéo cả anh xuống nước, hiểu chưa?” Nói
xong, lại nói với Mục Úc là: “Cô ấy sẽ xử lý hết mọi chuyền, về sau cũng sẽ không phát sinh chuyện gì cả, tôi bảo đảm!”.
Nghê Thường thấy Lãng cả giận, mình cũng không thể làm gì hơn là phụ họa theo, chỉ là
trong lòng cô cũng có tính toán của riêng mình. Cơ hội tốt như thế này,
có thể cùng Mục Úc tạo dựng quan hệ, cô như thế nào lại có thể nhẹ nhàng buông tha đây?
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là em quá lỗ mãng
rồi.” Nói xong rút từ trong ví ra một tập tiền, ném cho tên cầm đầu,
người kia cầm được tiền liền chạy, căn bản cũng không muốn liên quan đến những chuyện khác.
“Nếu là em có thể đưa tiền sớm một chút thì
cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Thấy người mình thuê chạy đi, Nghê Thường lại sửa lời.
“Thật ra chuyện cũng không phải giống như
hai cô ấy nói, em cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải chuyện như thế này. Chẳng qua em cũng không biết khi đi tới đây lại vừa lúc gặp cảnh
có người khi dễ hai cô ấy, không, phải nói là hai cô ấy đang dọn dẹp
những người đó…. Chuyện hôm nay đều là em sai, là em ếch ngồi đáy giếng, không biết lấy đại cục làm trọng, thiếu gia Mục Úc thiếu gia, xin phép
được gọi như vậy, nếu anh không ngại, liệu có thể tiếp nhận lời xin lỗi
của em không?”
Thấy Nghê Thường nói thành khẩn như vậy, Mục Úc mà không chấp nhận chẳng phải là rất tiểu nhân sao? Có thể nói được như
vậy, cũng nên vỗ tay khen ngợi cô ấy rồi.
“Tiểu thư Nghê Thường,
cũng xin phép được gọi cô như vậy, chuyện hôm nay tôi sẽ xem như chuyện
cũ mà bỏ qua, có lẽ cô nói đúng rồi, tôi tạm thời tin cô một lần.” Nói
xong, khẽ nhếch môi, chiêu này của Mục Úc gọi là dẫn xà xuất động.
Vừa nói vừa quay sang Tô Uyển đang la hét bên cạnh “Không công bằng, anh cư nhiên lại tin con hồ ly tinh kia” nhẹ nhàng nói một câu “An tĩnh một
chút, ngu ngốc”, nói xong cô gái này lập tức liên yên lặng, bị Mục Úc
nhét vào trong xe. Ngay sau đó, Diệp Hiểu Vũ cũng leo lên ngồi ghế sau,
Mục Úc lái xe đi, mặc kệ Lãng và Nghê Thường hai người vẫn ngẩn người
tại chỗ.
Một lúc, Diệp Hiểu Vũ liền nói: “Chuyện này không phải
là em không xử lý được, nhưng mà bởi vì có liên quan đến Tô Uyển, nên là em muốn giao lại cho anh.”
Mục Úc liếc nhìn Diệp Hiểu Vũ qua
kính chiếu hậu, không lên tiếng, coi như là đồng ý. Mà Tô Uyển ngồi bên
cạnh vẫn còn đang buồn buồn không vui. Nghĩ thầm: Tiểu mỹ nhân (Leod:
cái này là gọi Mục Úc a~) lại không tin lời mình nói? Cái cô Nghê Thường kia thì lại tin? Thật là, nếu Tiểu mỹ nhân không tin mình, vậy thì thật không có gì để nói rồi.
Diệp Hiểu Vũ không rõ chân tướng còn
tưởng rằng Tô Uyển đang bởi vì không có tự tay xử lý đôi cẩu nam nữ kia
mà buồn buồn không vui, suy nghĩ một chút liền nói với Tô Uyển: “Uyển
Uyển, đừng không vui nữa, chúng ta không phải là không xử lý anh ta…
Đánh? Như thế thì quá tiện nghi rồi! Đối phó với loại người như thế, nên để cho anh ta trăm phương ngàn kế muốn chết cũng không được mới là
vương đạo!”
Vốn là vẫn còn đang buồn bực, Tô Uyển nghe Diệp Hiểu
Vũ nói xong câu cuối cùng thì “Phốc” một cái, vui vẻ ra mặt. Thấy vậy,
Diệp Hiểu Vũ cũng yên lòng, không biết là thật ra Tô Uyển còn đang cho
là Tiểu mỹ nhân ghét nàng, không tin nàng….
Tô Uyển cứ như vậy bị Mục Úc kéo đến bệnh viện gần đó, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, cần gì
phải lao lực như vậy? Muốn giày vò cô đến chết a! Thật là, ghét cô thì
cũng không cần thiết phải như vậy mà.
Chưa hết, đến lúc bôi
thuốc, Tiểu mỹ nhân còn cố ý dùng rượu cồn miên hoa chà mạnh vào miệng
viết thương, làm cho cô đau đến há mồm. Tô Uyển thầm nghĩ: Thù này kết
lớn! Mục Úc là kẻ khó chịu, kiêu ngạo giả vờ thuần khiết. Quả nhiên vẫn
là người con trai tóc vàng, mắt màu bạc trong Long Ngâm dịu dàng hơn mà. Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Uyển lại biến thành hình trái tim ~~~
Lại nói, mấy ngày nữa chính là cuộc thi tranh tài dương cầm Chopin rồi, đến lúc đó Trình Kiền có thể sang Ba Lan một vòng… Hơn nữa, hiện tại đang
là kỳ nghỉ, chỉ cần cô và Hiểu Hiểu nói là nhất định có thể lấy được vé, hơn nữa, cô với Diệp Hiểu Vũ nhất định không thể bỏ qua cơ hội gặp mỹ
nam này chứ? Tô Uyển quyết định, bị Tiểu mỹ nhân đả kích rồi, nàng quyết định phải tấn công mỹ nam tóc vàng. Nghĩ như vậy, khóe miệng cũng bất
giác mỉm cười.
“Á, anh nhẹ một chút có được hay không.” Tô Uyển
bất mãn kêu, nghĩ thầm: từ lúc nãy giờ cứ tỏ vẻ khó chịu, chỉ có lúc nói chuyện với Nghê Thường thì mới cười một chút, chẳng lẽ Tiểu mỹ nhân
thích Nghê Thường sao? Tô Uyển lại một lần nữa phát huy trí tưởng tượng
Thiên mã hành không của mình, nghĩ ra sự tình ngày càng nguy.
Tiểu mỹ nhân sao có thể thích Nghê Thường được đây….. Ặc, hồ ly tinh kia,
chẳng lẽ đẹp đến mức đó? Nghĩ tới đây Tô Uyển không khỏi hừ nhẹ một
tiếng. Cùng với đó là trưng ra vẻ mặt oán phụ, Mục Úc còn tưởng rằng
mình quá mạnh tay, thật sự làm đau cô gái nhỏ này, lại không biết rằng
một loạt hành động vừa rồi bị Tô Uyển hiểu lầm.
Cô gái nhỏ này,
lại có thể không chăm sóc mình như vậy, để cho anh lo lắng muốn chết.
Anh cũng không biết phải nói gì với ý nghĩ này của chính mình, chẳng lẽ, mình rất để ý cô gái nhỏ kia sao? Cô ấy có thể gọi là yêu nhân Tiểu
thiếu nữ cũng được mà. Mặc dù có lúc cô rất đáng ghét, rất ồn ào, chỉ là không thể không thừa nhận, cô, rất đặc biệt, đặc biệt đến mức ngay lần
đầu gặp mặt đã khiến anh khắc sâu ấn tượng.
Nhìn Tô Uyển đang
cùng Diệp Hiểu Vũ thảo luận chừng nào thì đi Đông Âu ngắm trai đẹp, Mục
Úc chính mình cũng không nhận thấy được khóe miệng đang khẽ giơ lên.
****
Quả nhiên, ba ngày sau, Tô Uyển, Diệp Hiểu Vũ cùng Diệp Tử (tên này sợ vợ
chạy theo người khác mà) cùng nhau tới sân bay Vác-xa-va. Rất nhanh, bởi vì quan hệ của Diệp Hiểu Vũ, ba người đã đến một khách sạn 5 sao.
Nghĩ đến ngày mai sẽ là ngày thứ nhất cuộc thi đàn dương cầm Chopin rồi, ba
người, không đúng, phải nói là trừ Diệp Tử ra, hai cô gái nhỏ hết sức
kích động.
Diệp Hiểu Vũ thực ra cũng biết đàn dương cầm, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, bởi vì mối quan hệ gia định, mỗi lần đi thi, mặc kệ là
đánh thật tốt hay kém, cô luôn được giải nhất, điều này làm cho đại tiểu thư khó chịu, cho nên sau này liền nhất quyết không đi thi. Thật ra thì lúc mới bắt đầu, Trình Kiền cũng là như vậy, chỉ là vẫn cứ thế kiên trì tiếp tục.
Về phần Tô Uyển nha, còn là vì thuần túy thưởng thức,
ặc, âm nhạc cổ điển, hắc hắc…. (Diệp Hiểu Vũ: cậu học thổi sáo còn không được, nói gì đến âm nhạc cổ điển. Ngắm trai đẹp thì cứ nói thẳng đi! Tô Uyển: mẹ nó, còn không phải là giống cậu hay sao! Diệp Hiểu Vũ: Suỵt!
Diệp Tử mà nghe thấy thì cả tớ và cậu đều không xong! Diệp Tử: Hai người nói gì thế? Diệp Hiểu Vũ và Tô Uyển: không có việc gì, không có việc
gì….) Mặc dù cô đã từng học qua thổi sáo, múa bale gì đó, đều không liên quan đến dương cầm, nhưng mà dù sao thì cũng là liên quan đến âm nhạc
rồi O(∩_∩)O~ Công lực hồ giảo man triền của Tô Uyển quả thực không
phải là người bình thường có thể so được.
Được rồi, tạm thời bỏ
qua không nói đến chuyện của cô, mặc kệ nói thế nào thì hiện tại hai cô
tới là để nhìn Trình Kiền. Bởi vì đây là cuộc thi đẳng cấp số 1 thế
giới, cho nên nữ sinh hâm mộ mà xuất ngoại đến xem cũng không có nhiều.
Chỉ riêng chuyện xuất ngoại này, liên hệ cũng không phải dễ dàng, nếu
muốn gặp được anh ấy, thật đúng là chỉ có chờ sẵn sau cuộc thi thôi.
Lại nói Diệp Hiểu Vũ chuyện gì cũng rất thoáng, chỉ riêng việc sống chung
trước hôn nhân là kiên quyết không chịu. Dĩ nhiên Diệp Tử cũng là người
con trai tốt, chưa bao giờ tạo áp lực với cô về vấn đề này. Sống chung
trước khi cưới bây giờ càng ngày càng phổ biến, sống chung sau khi cưới
thì lại càng ngày càng ít. Nhưng là đối với Diệp Hiểu Vũ, chuyện này là
không được.
Vì vậy, Diệp Tử vui đùa thì cũng coi là anh tự nguyện đến ở phòng bên cạnh thôi. Mà Diệp Hiểu Vũ cùng Tô Uyển thì đúng như dự đoán đã chọn xong phòng ngủ bên trong. Bởi vì không có việc gì làm, Tô
Uyển, Diệp Hiểu Vũ cùng với Diệp Tử liền mở laptop, bắt đầu vào Tuyệt
sắc cửu thiên. Dĩ nhiên, hậu quả là có thể đoán trước! --- Đó chính là
kéo dài rất lâu…..
Không có cách nào, hai người không thể xoát đồ thì cũng không thể làm gì khác ngoài việc kêu Diệp Tử cùng với Hàn
phong xào xạc đi đào quáng. Tô Uyển đã lên kế hoạch tốt lắm, chờ đầy đủ
tài liệu, cô liền làm cho mỗi người một món trang sức.
Đại thần
ư, hẳn là sẽ thích bông tai chứ? Bởi vì Trình Kiền ngoài đời có một cái
khuyên tai nho nhỏ. Ông xã thần y thì sao, hẳn là sẽ thích vòng tay gia
tăng nhanh nhẹn và phòng thủ nhỉ! (Nguyên nhân: Thần y da mỏng, nhanh
nhẹn và phòng thủ có thể giảm bớt khả năng bị đối phương miểu sát). Về
phần Hàn phong xào xạc, dù sao thì người này cũng là sự phụ của mình,
không thể PK đã rất thảm, vậy thì tặng anh ấy dây chuyền tăng khả năng
giết quái khi vào phó bản cũng được. Còn mấy ngày trước cái người Mục Úc không thể tin cô là ác ma, hừ! Cô đại nhân đại lượng không cùng anh ấy
so đo, vậy thì tặng anh ấy cái nhẫn có thể gia tăng ma pháp là được. Chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, Hiểu Hiểu cười nhạo cái suy nghĩ này của Tô
Uyển thật lâu.
Mặc kệ bị cười, Tô Uyển vẫn cứ bắt đầu chế tạo.
Bởi vì treo máy không ảnh hưởng đến chế tạo, hay là nói chế tạo thì
không ảnh hưởng đến treo máy.
Làm xong, Tô Uyển lại phải đi xem Hiểu
Hiểu và Diệp Tử lấy quặng rồi. Nhưng chẳng được bao lâu, mạng đột nhiên
có vấn đề, ba người họ đều mất mạng internet rồi. Hiểu Hiểu nổi giận, cô lấy được một nửa quặng rồi! Về phần Tô Uyển, bởi vì đang treo máy nên
không có chuyện gì.
Mắt thấy đại tiểu thư sẽ phải đi tìm quản lý
tới chất vẫn, Tô Uyển vì tránh đi lửa giận mà xung phong nhận việc chạy
xuống hỏi thăm tình hình bên dưới (nếu hỏi tại sao không gọi điện thoại? Tô Uyển không biết nói tiếng Ba Lan…. Chỉ có thể đi xuống lễ tân hỏi
thăm bằng tiếng Anh!). Vậy mà đang lúc chán chết chờ thang máy, đang
tính toán xem ngày mai quyến rũ trai đẹp như thế nào, cửa thang máy mở
ra, ngay khi nhìn thấy người ở bên trong, Tô Uyển còn tưởng rằng mình
đang nằm mơ.