Lạnh giá giống như là người bị ném xuống dưới một dòng sông đang đóng băng vậy!
Trong lúc mông lung, Liliana không khỏi cố nhớ lại những gì kiến thức hiểu
biết còn ẩn chứa trong đầu mình. Những kiến thức về số phận của con
người sau khi chết để cô có thể suy đoán ra tình huống ở xung quanh.
Truyền thuyết Hi Lạp kể lại rằng: Trên con đường đi đến địa phủ, người chết
phải dùng một đồng tiền (mà thân nhân đặt vào trong miệng họ) để nhờ
người lái đò Kharon giúp vượt qua sông Acheron. Mà phía bờ bên kia sông
thì được canh giữ bởi con chó ngao địa ngục ba đầu Cerberus- con chó yêu quý của Minh thần Hades. Vượt qua Cerberus, linh hồn người chết mới có
thể tiến vào địa phủ để được nhận lấy phán xét về cuộc đời mình.
Có năm dòng sông chảy qua địa phủ, mỗi dòng sông đều mang lấy một ý nghĩa tượng trưng riêng.
Acheron tượng trưng cho đau khổ và bất hạnh. Truyền thuyết kể rằng nước trên
con sông này nhẹ vô cùng. Lông vũ chạm đi lên cũng đều sẽ trầm xuống
đáy. Một khi linh hồn người chết có ý đồ bơi lội vượt qua sông, tất thảy linh hồn của họ cũng sẽ bị nước sông vô tình ăn mòn.
Nói như
vậy cũng có nghĩa là nếu như cứ lẳng lặng chờ đợi chìm đi xuống đáy sông thì linh hồn người đã chết cũng sẽ không có bị làm sao~ Đây cũng chính
là Liliana đã từng suy nghĩ khi đọc được những thông tin ấy!
Tiếp theo sau sông Acheron chính là dòng sông than thở Cocytus ở tại phía hạ du. Tất cả những linh hồn người chết không bị người lái đò trên dòng
sông chết Kharon đưa qua sông đều sẽ ở lại nơi này cuối con sông bồi hồi khóc rống.
Tiếp theo sau là dòng sông quên lãng Lethe. Uống nước của dòng sông này, khi còn sống ký ức sẽ toàn bộ bị biến mất và linh
hồn con người chỉ có thể đợi chờ lúc sau mới tới luân hồi. Trứ danh hoa
bỉ ngạn cũng chính là nở ra tại phía bên kia dòng sông lãng quên.
Sau đó chính là dòng sông hỏa diễm Phlegethon. Đây là minh giới cùng thâm
uyên địa ngục Tartarus ở bên trong một đầu dòng sông nham thạch nóng
chảy. Con sông vờn quanh bảo vệ Tartarus (thâm uyên địa ngục). Nó cũng
là con sông ngăn cấm tất cả mọi hành động chạy trốn của những kẻ tội đồ
khi còn sống và sau khi chết được giam giữ ở nơi đây chịu lấy cực hình.
Và cuối cùng chính là hoàng tuyền Styx, nơi có thể làm cho thần linh cũng
mất đi thần tính dòng sông nguyền rủa. Trong truyền thuyết Hi Lạp cổ đại cũng chính là nước của con sông này giao phó cho Achilles (A sin) năng
lực thân thể đao thương bất nhập thần sông.
Truyền ngôn kể rằng
mẹ của Achilles, nữ thần biển Thetis để tránh con trai của mình sẽ chết
đi trong chiến trận giống như những gì lời tiên tri từng đoán. Nàng đã
cầm lấy hai chân của con trai mình khi vừa mới sinh ra rồi dốc ngược cậu chàng vào trong nước của dòng sông Styx và nguyền rủa rằng cơ thể con
trai bà sẽ không thể bị bất kì thứ vũ khí gì có thể gây nên vết thương.
Cũng bởi vì uy lực đáng sợ của con sông này thậm chí gây nguy hiểm cho cả
với thần linh, khiến họ mất đi địa vị, quyền năng, thần tính và sự bất
tử của một vị thần, nữ thần Thetis cũng chỉ có thể giữ lấy gót chân của
Achilles mà không dám hòa toàn nhúng chìm cơ thể của con trai mình xuống nước.
Thế nhưng giống như vận mệnh trớ trêu thay, cha của
Achilles là vua Peleus cũng vào đúng lúc này nhìn thấy cảnh tượng đó và
tưởng rằng vợ mình muốn giết chết con trai. Ông ta vì vậy đã tới và cố
giật lại lấy Achilles từ tay của vợ. Và thế là gót chân của Achilles từ
đây liền không có được năng lực đao thương bất nhập giống như những bộ
phận khác trên cơ thể mình.
Trong lúc giằng co, xương ống chân
của Achilles bị gãy vỡ. Nữ thần Thetis tức giận bỏ về thủy cung và từ
đây không còn gặp lại người chồng của mình nữa. Vua Peleus đưa con trai
cho nhân mã Cheiron, người sau này sẽ trở thành sư phụ của Heracles
(Héc- queen) và nhờ ông dạy dỗ cùng nuôi dưỡng con trai mình. Cheiron
thay xương ống chân người khổng lồ cho Achilles để học trò của mình trở
thành người chạy nhanh nhất thế giới. Thay gan sư tử, tim gấu cho
Achilles để anh trở nên dũng cảm và không biết sợ là vật gì…
Trong số những dòng sông kể trên ở địa ngục, Styx cũng chính là con sông chia cắt ranh giới giữa dương gian và giới âm ty. Con sông mà ngay cả thần
linh cũng không thể làm sai trái khi lấy nó làm lời thề!
...
Liliana không biết mình lúc này linh hồn đang rơi vào trong dòng sông nào?
Nơi đây hiển nhiên không phải là dòng sông hỏa diễm Phlegethon. Bởi lẽ nó
không nóng rực và thống khổ như dung nham đang nóng chảy, ngược lại nước sông lạnh lẽo và ẩm ướt giống y như những dòng sông bình thường~
Tất nhiên, Liliana cũng không có cho rằng mình sẽ may mắn rơi vào trong
dòng sông Styx và từ đây trở nên giống như Achilles có được năng lực đao thương bất nhập.
Dù sao thì…
Có lẽ bây giờ cô cũng đã chỉ còn là một linh hồn~
Nơi đây có thể là sông Acheron tượng trưng cho đau khổ và bất hạnh. Cũng có thể sẽ là con sông Cyothus nổi tiếng với những lời than phiền. Cái chết của cô quá đột ngột, thân thể có lẽ đã bị đám thủy cánh tay kia xé ra
thành muôn mảnh như vị hầu tước nào đó trước đấy.
Muốn có người
bỏ tiền vào trong miệng để được người lái đò trên dòng sông chết Kharon
vớt cô lên rồi chở qua sông đã là điều không tưởng. Có lẽ sau này cô
cũng chỉ có thể chìm nổi ở nơi đáy dòng sông Cyothus và giống như những
linh hồn người chết khác ngày ngày than khóc đi rồi.
Một kết cục rất đáng sợ~ Liliana vừa nghĩ tới đây liền không khỏi lạnh run mình!
Còn bởi vì sao từ nãy tới giờ cô chưa từng cảm nhận được cảm giác đau?
Xin nhờ~ Một khi cái chết tiến đến quá nhanh! Có lẽ đau cũng đã không thể
hiển hiện ra bằng cái gọi là cảm giác. Hiển nhiên Liliana cho rằng bản
thân mình trước đó còn chưa cảm nhận được chết và đau chúng mùi vị như
thế nào thì thể xác cô cũng đã tan tành ra không biết thành bao nhiêu
mảnh. Linh hồn của cô có lẽ ngay tại khi đó cũng đã rơi vào trong dòng
sông địa ngục nơi đây rồi~
Tất nhiên tất nhiên, cô lúc này cũng
có thể đang rơi vào trong dòng sông lãng quên Lethe. Không có một bản
sách cổ nào có thể nói lên rõ ràng và nhất trí xác thực rằng con người
sau khi chết tình cảnh đầu tiên sẽ ra sao~ Vì vậy dù cho là một người có kiến thức về thần học cực kì phong phú như cô, đối với tình trạng hiện
tại của bản thân mình cũng không thể nào nắm chắc.
Nếu nơi đây là con sông Lethe vậy chuyện duy nhất mà Liliana có thể làm vào lúc này là lập tức mím chặt môi của mình lại. Và cố gắng không để cho một chút
nước sông nào tiến vào cổ họng mình.
Nếu tất cả những điều suy
nghĩ trên của Liliana được vị Vua hiện tại của cô biết được. Anh chàng
nhất định sẽ phải cảm thán rằng:
Nha! Một người chết còn có thể
suy nghĩ được nhiều và quy củ đến như thế… So với bản thân kẻ nào đó nội tâm suy nghĩ diễn tả ở chương trên.
Thật là quá mức khác nhau mà~
Người với người khác nhau tức chết người đấy! “thở dài”
…
Được rồi ! Ít nhất thì Liliana thân yêu của chúng ta hiển nhiên là một trường hợp đặc biệt.
Một người ngay từ khi rất nhỏ đã được tiếp xúc với cái gọi là thần a ! Diệt thần sư a! Kị sĩ này! Pháp sư này! Rồi thì chúa, thần, thánh, ma vương
linh tinh các kiểu này~
Thái độ và hành động đối xử khác biệt với cái chết… Cũng thật không có gì là quá lạ kì~
Tất nhiên tất nhiên, là người thì ai cũng sợ chết~
Và cũng bởi vì cho rằng bản thân mình đã rơi vào trong một dòng sông nào
đó chưa rõ tên ở địa ngục~ Lại thêm vào kiến thức bản thân (linh hồn hễ ý đồ bơi lội ở dòng sông địa ngục là sẽ bị ăn mòn đó nha) Liliana tất
nhiên sẽ không ngu ngốc có cử động gì như là giãy dụa, hay như cố gắng
bơi lội vân vân cả đấy!!!
Ừm? Quả nhiên học rộng hiểu nhiều đôi khi cũng rất là … Tai hại vậy!
Kết quả là cô nàng cứ lẳng lặng… Đợi chờ trong quá trình chìm sâu xuống đáy!
Chờ a chờ, Liliana thân yêu tâm thần đột nhiên không khỏi có chút cô đơn,
có chút chột dạ, có chút sợ hãi~ Thậm chí còn có một chút tò mò ở trong
lòng!
Cảm giác như… Trừ đi cần nín thở ra thì rơi vào trong mấy
cái truyền thuyết dòng sông chốn địa phủ này cũng chẳng có gì đáng sợ
lắm mà~
Trong lúc vô tình, cơ thể băng bó quấn chặt (vì sợ) của Liliana cũng đi theo thả lỏng ra!
Kẻ nào đó vốn cả người bị trói như cái bánh chưng vuông cũng đi theo đó cơ thể có khả năng động đậy~
Móa! Nãy giờ bị bó chặt mém tí nữa ngạt chết anh rồi~ Lăng thân thể theo bản năng trong lòng thở nhẹ ra lấy một hơi. Thế nhưng đi theo ngay đó lại
là từng hốc từng hốc nước xông thẳng vào mũi khiến Lăng không khỏi… Sặc
nước.
Mà một khi nước đã sặc vào tới tận mũi, như vậy bước kế
tiếp theo sau nước sặc vào thẳng trong mồm còn có thể xa được nữa hay
sao?
Đối với một kẻ không có kinh nghiệm bơi trong nước, kết quả của cậu chàng hiển nhiên cũng đã được xác định rồi~
Và lần tai nạn bất thình lình này không có giống như lần đầu tiên khi cậu
vừa rơi vào trong nước còn có thể cưỡng chế ngậm chặt miệng!
Lần này là muốn sặc nước chết toi! Sặc cả mũi lẫn mồm thì còn làm sao ngậm lại mũi, miệng được nữa cơ chứ !!!
Lăng giờ…
Muốn sặc chết đuối tiết tấu thật đó này mọi người~
- Ọc ọc ọc…~
Đây chính là giây phút Trọng Lăng ca của chúng ta bắt đầu suy nghĩ lại về cuộc đời chính mình!
Suy nghĩ mông lung một vài giây liền là mấy ngàn chữ suy nghĩ các kiểu trình bày ở chương bên trên~
Tất nhiên tất nhiên, âm thanh kì quái của cậu chàng cũng làm cho Liliana sực tỉnh.
Cô nàng khoảnh khắc đó trong lòng không khỏi đồng thời hiển hiện ra vô số suy nghĩ.
Thế nhưng chủ yếu nhất chính là :
“A! Có ma!!! Ta đây đang ôm cái quỷ quái gì thế này???” Chỉ tưởng tượng
mình ở dòng sông chết bên trong ôm lấy một cái khác linh hồn không biết… Liliana đã không khỏi xúc động muốn nổi điên.
Cũng đừng nói cái
gì linh hồn cô đang ôm chính là của vị Vua mà cô tuyên hệ cống hiến nhá~ Xác xuất ấy quá nhỏ so với hằng hà sa số linh hồn người chết ở trong
một dòng sông.
Liliana theo bản năng liền đinh ninh tưởng tượng
mình gặp phải tình huống gay go nhất! Vô số dữ tợn linh hồn dường như
đang bao phủ xung quanh mình. Chỉ tưởng tượng như vậy thôi cũng…
Rất là đáng sợ á!!!
Cô nàng đã sợ tới mức không cả dám mở mắt ra nhìn! Hai chân hai tay chỉ có thể không ngừng giẫm đạp loạn không thôi~
Ừ? Cô ấy vốn là một người có trí tưởng tượng cực kì phong phú mà~ Làm sao có thể trách Liliana đáng thương của chúng ta được!
Kết quả… Hai tay hai chân của cô ấy theo thời gian càng ngày càng bắt đầu điên cuồng giãy đạp hơn!
Tội nghiệp Trọng Lăng ca của chúng ta~ Ở trên không trung còn từng dùng
quyền năng cứu vớt người đẹp! Cả hai người trước đó một vài giây còn ôm
ôm ấp ấp ngọt văn ngào~
Vừa rơi xuống nước được một tí… Liền đã trở thành cái bia để cho đối phương giẫm đạp tập luyện Quyền anh với Taekwondo~
- Ọc ọc ọc…~
Từng pha ọc ọc ọc không ngừng từ khóe miệng phát ra! Trọng Lăng ca đã không thể không hò hét lên kêu cứu!!!
Kết quả…
Vẫn chẳng có cái quái gì dùng~
Liliana vẫn tiếp tục say sưa với tuyệt chiêu Liên hoàn quyền cùng Liên hoàn đá
xoáy của chính mình mà không biết trời đâu đất đâu! Hai mắt cô vẫn đang
tiếp tục nhắm chặt như cũ! Dự định là sẽ không bao giờ chịu mở mắt ra
xem cho rõ đối thủ của chính mình là ai đi rồi~
Hừ hừ…~ Cứ đánh chết đối phương đã rồi tính!!! Cô nàng trong lòng âm thầm quyết định như vậy.
Cũng còn tốt cũng còn tốt! Liliana đương nhiên còn nhớ rõ bản thân cô có khả năng còn đang ở trong dòng sông quên lãng Lethe. Bởi thế cho nên dù cho ra tay ra chân kịch liệt lắm, cô ấy vẫn quyết tâm giữ vững được khóe
miệng của chính mình. Nhất định không chịu uống vào nước sông lấy một
giọt~
Từng đòn đánh ra bởi thế rất chi là tinh thần! Độ mạnh yếu cũng quả thật không đến nỗi tệ~
Hai người … trai tài gái sắc, nam thanh nữ tú bọn họ chính là như vậy ở trong nước cùng… Chơi đùa vui vẻ với nhau~
Chơi đến chết đi sống lại luôn ấy!!! (Lăng: ca sắp chết thật á!)
Thời gian cứ như thế thấm thoát trôi đi…
10s, 20s, 30s… Mặt nước phía trên tất cả mọi người bởi vì vậy không thể
không tin tưởng rằng hai người bọn họ đã chết. Kì tích đã không đến với
người của thế giới này~ Ít nhất nó sẽ không đến vào hôm nay! Ở đây!
Erica cũng chính vào khi đó bắt đầu nghi thức hiến tế cấm thuật của mình.
Còn Thủy Tinh?
Đối phương đã sắp hoàn toàn biến hóa thành Hoàng Kim Long vậy~
Mọi chuyện cứ như vậy bình thản diễn ra cho tới khi…
Trọng Lăng ca quyết định tự mình cứu vớt cuộc đời mình!!! Anh ấy đã bắt đầu ra tay….