Cuối cùng mọi việc
cũng được giải quyết nhờ một vụ giao dịch làm ăn, điều khiến cả Gabriel
và Carter xem như mặc khải của Đấng thiêng liêng. Tiền đổi lấy thông tin đúng như truyền thống Trung Đông. Hai mươi triệu đô la một mạng sống.
Nguồn là của Carter, một Hoàng tử Arập Xêút cấp thấp bị xơ gan và nghiện gái điếm Romania. Tiền là của Gabriel, mặc dù số tiền đó từng thuộc về
Zizi al-Bakari. Hoàng tử chỉ cung cấp được thời gian và địa điểm chứ
không thể nêu ra một cái tên nào. Thời gian là thứ Hai sau tuần đầu tiên của tháng Tám. Địa điểm là khách sạn Ceylan Inter-Continental ở
Istanbul.
Hắn đến khách sạn dưới tên al-Rasheed. Hắn cao hơn so
với trí nhớ của họ. Tóc hắn để dài và bạc gần hết, giống như bộ râu rậm. Bất chấp cái nóng oi ả của tháng tám, hắn vẫn mặc áo sơ mi dài tay và
để tay phải trong túi quần. Hắn từ chối lời đề nghị giúp đỡ của người
xách hành lý và tự mang chiếc túi duy nhất lên dãy phòng nằm trên lầu
hai mươi lăm. Ban công của hắn nhìn bao quát Bosphorus. Phòng có quang
cảnh là một trong những yêu cầu của hắn. Nhờ chi một số tiền lớn mua
thông tin, Gabriel biết được yêu cầu ấy, cũng như biết hắn được giao
phòng nào. Vào lúc 10 giờ 09 phút, gã đàn ông bước ra ban công và nhìn
xuống dưới. Hắn không biết dưới đường có hai người đàn ông đang chăm chú quan sát mình.
“Có phải hắn không, Eli?
“Chính là hắn”.
“Cậu chắc không?”
“ Chắc chắn”.
Gabriel đưa Lavon chiếc điện thoại di động. Lavon lắc đầu.
“Anh làm đi, Gabriel. Tôi không phải người làm tốt việc khó khăn”.
Gabriel quay số. Một giây sau, ban công chìm trong một quả đạn lửa chói mắt, cơ thể bốc cháy của Ahmed bin Shafiq xé màn đêm rơi xuống. Gabriel đợi đến khi thi thể hắn chạm mặt đường mới gài số chiếc Mercedes đi về phía
Cannes.
Nhà hàng La Pizza là một trong những nơi nổi tiếng nhất ở Cannes, vì thế tin nhà hàng đã được đặt để tổ chức tiệc riêng làm hỏng
một ngày tháng tám tuyệt vời. Có nhiều phỏng đoán khắp đại lộ Croisette
về danh tính của người khách chịu chơi này. Tuy nhiên, những du khách
hiểu biết đến thăm thành phố đều biết câu trả lời nằm ở vùng nước ngay
sau Cảng Cũ. Alexandra, chiếc du thuyền khổng lồ của Abdul Aziz
al-Bakari đã đến Cannes buổi sáng hôm đó, và mọi người đều biết rằng
Zizi luôn chào mừng việc đến một thành phố bằng cách thuê trọn gói một
nhà hàng nổi tiếng nhất trong vùng.
Bữa tối được lên lịch vào lúc 9 giờ. Vào lúc 8 giờ 55 phút, hai chiếc tàu lớn tách khỏi Alexandra,
hướng về phía cảng dưới ánh sáng hung đỏ lúc chiều tà. Hai chiếc tàu hạ
neo đối diện nhà hàng La Pizza lúc 8 giờ 58 phút. Đoàn người xuống tàu
đi về phía nhà hàng dưới sự bảo vệ của hàng rào an ninh dày đặc. Hầu hết các du khách tụ tập để chứng kiến sự việc phô trương này không biết tên của Zizi al-Bakari. Họ cũng không nhận ra bất cứ ai trong đoàn tùy tùng đông đảo của hắn ta. Nhưng ba người đàn ông đang quan sát tại giàn cây
cuối bến Saint-Pierre biết.
Đoàn tùy tùng ở lại nhà hàng La Pizza hai tiếng. Chắc chắn báo giới sẽ khai thác sự kiện không có rượu vang
và thuốc lá tại bữa tiệc. Điều này được xem là bằng chứng của đức tin
lớn lao. Vào lúc 11 giờ 6 phút, họ rời khỏi nhà hàng, bước về phía hai
chiếc tàu đang đợi. Zizi, như thường lệ, đi cuối đoàn, được hai gã che
chắn. Một gã gốc Arập to lớn, khuôn mặt tròn, mắt nhỏ, và râu dê. Gã kia là người Pháp mặc đồ đen có mái tóc vàng cột theo kiểu đuôi ngựa.
Lúc này, một trong những người theo dõi dưới giàn cây đã chuyển sang ngồi
tại quán cà phê kế bên nhà hàng La Pizza, đó là một người vai rộng có
mái tóc vàng dâu. Khi Zizi bước đến đúng vị trí người đó và đồng đội đã
chọn để hạ sát, anh ta nhấn nút trên chiếc điện thoại di động. Chỉ vài
giây sau, hai chiếc xe máy rú ga trên đường Quai Saint-Pierre. Khi tới
gần mấy tay lái rút súng và nhả đạn. Zizi bị bắn trúng trước, và bị
thương chí tử. Những tên vệ sỹ đi bên hắn ta rút súng ra và cũng bị bắn
chết ngay lập tức. Sau đó hai chiếc xe máy quẹo gấp sang trái, chạy dọc
lên đồi và biến mất vào khu thành cổ.
Người đàn ông có mái tóc
vàng dâu đứng dậy bước đi. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của anh trong cương
vị thủ lĩnh Lực lượng Đặc nhiệm. Mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch.
Nhưng vào lúc đó anh biết rằng việc giết chóc sẽ không chấm dứt ở
Cannes, vì cảnh tượng cuối cùng anh thấy khi bước đi là Nadia al-Bakari, quì gối trước thi thể của cha mình, gào thét đòi trả thù.