Thủ tướng cho Gabriel mượn xe chuyên dụng của ông vào lúc 2h30 trưa hôm sau. Gabriel đi về
phía Armageddon. Anh nghĩ đây là một nơi rất hay để bắt đầu chuyến du
ngoạn.
Thời tiết tuyệt đẹp có vẻ như không phù hợp với một dịp
thế này: nhiệt độ mát mẻ, bầu trời xanh nhạt, gió nhẹ mơn man thổi ngược cánh tay áo sơ mi khi anh tăng tốc trên đường Jaffa. Anh mở đài. Khúc
nhạc buồn bã vẫn phát đi sau vụ ám sát Shamron đột ngột lịm tắt, thay
vào đó là bản tin. Thủ tướng hứa làm mọi việc trong khả năng của ông để
lần theo dấu vết và trừng phạt những kẻ đòi lấy mạng Shamron. Ông không
đề cập sự thực mình đã biết ai chịu trách nhiệm, và không đề cập đến
việc đã trao quyền cho Gabriel giết kẻ đó.
Gabriel lái về phía
biển, theo hướng Bab al-Wad, anh lượn lách một cách thiếu kiên nhẫn qua
dòng xe cộ chậm chạp rồi chạy đua cùng mặt trời đang lặn về phía bắc dọc theo đồng bằng duyên hải. Có báo động an ninh gần Hareda - theo như
rađio, một kẻ bị tình nghi là quân đánh bom liều chết đã vượt qua Hàng
rào ngăn cách gần Tulkarm - nên Gabriel bắt buộc phải đợi bên lề đường
hai mươi phút trước khi tiếp tục lái xe đến thung lũng Jezreel. Cách
Afula năm dặm, một ngọn đồi nhỏ tròn xuất hiện bên tay trái. Người ta
gọi nó là Tel Megiggo, hay đồi Megiddo, theo tiếng Do Thái. Phần còn lại của thế giới gọi nó là Armageddon, nơi đối đầu cuối cùng trên trần thế
của cái thiện và ác theo ước đoán của Sách tiên tri. Trận chiến chưa bắt đầu, bãi giữ xe vắng hoe ngoại trừ ba chiếc xe tải, dấu hiệu cho biết
đội khảo cổ học vẫn đang làm việc.
Gabriel xuống xe, tiến lên
đỉnh theo con đường dốc đứng. Đồi Megiddo được khai quật khảo cổ định kỳ hơn một thế kỷ qua, nên đỉnh đồi bị rạch nát bởi những đường rãnh ngang dọc. Người ta đã khám phá ra dấu tích của hơn hai mươi thành phố dưới
lớp đất đồi, trong đó có cả một thành phố tương thuyền là do vua Solomon xây dựng.
Anh dừng lại trên một cái rãnh và nhìn xuống. Một dáng người nhỏ mặc áo khoác nâu đang bò trong rãnh, bới đất bằng chiếc xẻng
tay. Gabriel nhớ lại lần trước khi đứng quan sát công việc của một người trong hố khai quật anh cứ cảm thấy ớn lạnh sau gáy. Nhà khảo cổ học
ngước lên nhìn anh trong giây lát bằng cặp mắt nâu thông minh, sau đó
cúi xuống tiếp tục công việc. “Tôi chờ cậu nãy giờ”, Eli Lacon cất
tiếng. “Sao cậu đến muộn vậy?”
Gabriel ngồi xuống đống cát bên
rìa hố nhìn Lavon làm việc. Họ biết nhau từ vụ Tháng Chín Đen. Eli Lavon là một ayin, người lần dấu vết. Công việc của anh là theo dõi những tên khủng bố và tìm hiểu thói quen của chúng. Xét trên một vài khía cạnh,
công việc của anh còn nguy hiểm hơn của Gabriel, vì thỉnh thoảng Lavon
phải tiếp xúc với những tên khủng bố nhiều ngày hay nhiều tuần liền mà
không có sự hỗ trợ. Sau khi đơn vị giải tán, anh định cư ở Viên, mở một
cơ quan điều tra nhỏ tên là Yêu cầu và Đền bù chiến tranh. Hoạt động với số tiền nhỏ, anh đã lần theo dấu vết những tài sản trị giá hàng triệu
đô la đã bị cướp khỏi tay những người Do Thái và đóng vai trò quan trọng trong việc tịch thu khu đất trị giá hàng tỷ đô la từ các ngân hàng Thụy Sĩ. Những ngày này, Lavon đang làm việc tại hố đào ở Megiddo và dạy
khảo cổ học bán thời gian tại trường Đại học Do Thái.
“Anh kiếm được gì ở đó, Eli?”
“Tôi nghĩ đó là mẫu gốm“. Cơn gió mạnh thổi mái tóc xoăn bù xù xoà trước trán. “Còn cậu thì sao?’
“Một tỉ phú Arập Xêút đang cố gắng phá hủy thế giới văn minh”.
“Không phải chúng đã làm rồi sao?”
Gabriel mỉm cười. “Tôi cần anh, Eli. Anh biết cách đọc báo cáo tài chính. Anh
biết cách theo dõi đường đi nước bước của tiền mà không ai khác biết”.
“Người Arập Xêút gồm những ai?”
“Chủ tịch và CEO của Tập đoàn Thánh chiến”.
“Vị Chủ tịch này có tên không?”
“Abdul Aziz al-Bakari”.
“Zizi al-Bakari?”
“Cùng một người”.
“Tôi đoán việc này có liên quan đến Shamron?”
“Và Vatican”.
“Zizi có liên quan gì?”
Gabriel kể cho anh nghe
“Tôi nghĩ mình không cần hỏi anh dự định làm gì với bin Shafiq”, Lavon nói.
“Đế chế kinh doanh của Zizi rất đồ sộ. Bin Shafiq có thể đang hoạt động
từ bất cứ nơi đâu trên thế giới. Làm sao chúng ta lần ra hắn được?”
“Chúng ta sẽ cài một nhân viên vào giới thân thuộc của Zizi và chờ bin Shafiq bước vào”.
“Một điệp viên trong sào huyệt của Zizi?”. Lavon lắc đầu. “Không thể nào”.
“Có thể”.
“Bằng cách nào?”
“Tôi sẽ tìm ra cái Zizi muốn”, Gabriel nói. “Rồi tôi sẽ cho ông ta cái đó”.
“Tôi đang chăm chú lắng nghe đây”.
Gabriel ngồi xuống mép rãnh khai quật, chân thòng xuống dưới, giải thích cách
anh dự định thâm nhập vào Tập đoàn Thánh chiến. Từ đáy rãnh vọng lên âm
thanh làm việc của Lavon - đục, đục, quét, quét, thổi…
“Ai làm điệp viên?”, anh hỏi khi Gabriel trình bày xong kế hoạch.
“Tôi vẫn chưa tìm được”.
Lavon im lặng một lát - đục, đục, quét, quét, thổi…
“Anh muốn gì từ tôi?”
“Hãy lục tung về Zizi al-Bakari và Tập đoàn AAB. Tôi muốn thông tin về từng
công ty hắn sở hữu hay điều khiển. Thông tin về ban điều hành và các
thành viên trong đoàn phụ tá. Tôi muốn biết mỗi người có được vị trí này bằng cách nào và làm sao để trụ lại được. Tôi muốn biết về Zizi còn
nhiều hơn là ông ta biết về bản thân mình”.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đi làm nhiệm vụ?”
“Anh cũng sẽ đi”.
“Tôi quá già và mệt mỏi, không kham nổi những vụ khó khăn nữa đâu”.
“Anh là nghệ nhân theo dõi vĩ đại nhất trong lịch sử Văn phòng, Eli. Tôi không thể làm vụ này mà không có anh”.
Lavon ngồi dậy phủi tay vào quần. “Cài điệp viên vào giới thân cận của Zizi
al-Bakari? Điên khùng. Xuống đây giúp tôi đi. Chúng ta đang dần hết ánh
sáng”.
Gabriel trèo xuống hố quỳ cạnh người bạn cũ. Cùng nhau, họ đào bới tại vùng đất cổ xưa cho đến khi bóng đêm buông xuống như một
tấm màn đen che phủ thung lũng.
Khi họ về đến đại lộ King Saul,
đồng hồ điểm chín giờ. Lavon nghỉ hưu đã lâu, nhưng vẫn thỉnh thoảng
giảng bài tại học viện và có quyền bước vào tòa nhà khi ông muốn.
Gabriel dẫn anh vào phòng hồ sơ của bộ phận nghiên cứu, sau đó đi xuống
hành lang ảm đạm dưới mặt đất hai tầng. Cuối hành lang là phòng 456C.
Gắn trên cửa là tấm bảng giấy do chính Gabriel viết tay bằng chữ Do Thái có nội dung: ỦY BAN LÂM THỜIÌ NGHIÊN CỨU ĐE DOẠ KHỦNG BỐ TÂY ÂU. Anh
quyết định hiện tại vẫn giữ nguyên như vậy.
Anh mở ổ khóa mật mã, bật đèn và bước vào trong. Căn phòng dường như bị đóng băng theo thời
gian. Họ từng đặt vài cái tên cho nó: Cái Kén, Sân Trong, Cái Thùng.
Yaakov, người đến từ Sở Các vấn đề Arập của Shabak, đã gọi nó là Lỗ Địa
Ngục. Yossi bên bộ phận nghiên cứu gọi nó là Ngôi làng bị nguyền rủa. Đó là vì Yossi đã đọc các tác phẩm kinh điển ở Oxford nên luôn đưa không
khí uyên bác vào công việc của mình, cho dù đôi khi không cần thiết phải như vậy.
Gabriel dừng lại bên chiếc bàn chung của Dina và
Rimona. Những vụ đấu khẩu triền miên về việc xác định ranh giới bàn ghế
của họ đã từng khiến Gabriel phát điên. Đường phân chia anh gạch chính
giữa bàn vẫn còn đó, cùng với lời cảnh cáo Rimona đã ghi ở phía bên lằn
ranh của cô: Lấn qua sẽ gặp nguy hiểm. Rimona là Đại úy trong IDF và làm việc cho Aman, tình báo quân đội. Cô cũng là cháu gái của Gilah
Shamron. Cô tin vào việc bảo vệ ranh giới, và đáp trả bằng việc tấn công trả đũa mỗi khi Dina vượt quá lằn ranh. Ở chỗ ngồi của Dina bây giờ là
một tờ giấy nhỏ trên đó có ghi dòng chữ: Cầu cho chúng ta không bao giờ
phải trở lại nơi này. Thật ngây thơ, Gabriel nghĩ. Đáng lẽ Dina phải
biết rõ đáp án hơn ai hết.
Anh tiếp tục đi tham quan lại căn
phòng. Trong góc vẫn là những thiết bị vi tính lỗi thời không ai thèm di chuyển. Trước khi trở thành đại bản doanh của nhóm Khaled, phòng 456C
chỉ là nơi chứa đồ cũ và những thiết bị điện tử lỗi thời, thường được
các nhân viên trực đêm biến thành chốn hẹn hò lãng mạn. Những dòng chữ
bằng phấn trên bảng do Gabriel viết vẫn còn đó. Anh hầu như không đọc
được mình đã viết những gì. Anh nhìn lên bức tường dán đầy ảnh của những thanh niên Palestine. Một bức trong đó thu hút sự chú ý của Gabriel,
một cậu bé đầu đội nón bê rê còn vai quàng khăn đang ngồi trên lòng
A’one: Khaled al-Khalifa tại đám tang cha mình. Gabriel đã giết Sabri,
và cũng đã giết Khaled.
Anh dỡ hết các bức ảnh cũ xuống và thay
vào chỗ đó là hai bức ảnh mới. Một bức là hình của một người đàn ông ở
vùng rừng núi Afghanistan. Bức thứ hai là ảnh của cùng người đàn ông đó
mặc áo khoác bằng catsơmia và đội nón nỉ đứng trước nhà một tỷ phú ở
Paris.
Nhóm Khaled bây giờ đã trở thành nhóm bin Shafiq.
Trong bốn mươi tám tiếng đầu, Gabriel và Lavon làm việc một mình. Vào ngày
thứ ba họ có thêm thành viên mới là Yossi, một người đàn ông cao hói có
dáng dấp của một nhà trí thức người Anh. Rimona và Yaakov đến vào ngày
thứ tư. Yaakov mang theo sang từ Tổng hành dinh Shabak một hộp đầy tài
liệu về những tên khủng bố đã tấn công xe của Shamron. Dina là người đến cuối cùng. Vóc dáng nhỏ nhắn, tóc đen, cô đã đứng trên đường Dizengoff ở Tel Aviv vào ngày 19/10/1994 khi một kẻ đánh bom liều chết Hamas đã
biến chiếc xe buýt số 5 thành cỗ quan tài cho hai mươi mốt người. Mẹ và
hai chị em gái của cô nằm trong số những người bị giết; Dina bị thương
rất nặng, và bây giờ bước đi của cô vẫn còn hơi khập khiễng. Cô đã đương đầu với mất mát bằng cách trở thành một chuyên gia về khủng bố. Dina có thể kể lại thời gian, địa điểm, danh sách người chết trong bất cứ hoạt
động khủng bố nào đã từng xảy ra với Israel. Có lần cô đã nói với
Gabriel rằng cô biết rõ bọn khủng bố còn hơn bọn chúng biết về chính
mình. Gabriel tin lời cô.
Họ bắt đầu phân công nhiệm vụ. Ahmed
bin Shafiq và hội Huynh đệ Allah là địa bàn của Dina, Yaakov, và Rimona, trong khi đó Yossi tham gia cùng Lavon tìm kiếm về Tập đoàn AAB.
Gabriel làm việc một mình, ít nhất là trong hiện tại, vì anh đã tự giao
cho mình nhiệm vụ mà không ai ganh tị, là tìm ra bất cứ bức tranh nào đã từng được Zizi al-Bakari bán hay mua.
Ngày này qua ngày khác,
những bức tường của phòng 456C bắt đầu phản ánh những kết quả thu được.
Trên một bức tường, dần dần hiện ra những phác thảo đầu tiên về một mạng lưới khủng bố chết người được dẫn dắt bởi một bóng ma. Bằng tất cả khả
năng của mình, họ lần theo dấu vết cuộc hành trình dài của bin Shafiq
qua những lần đổ máu của bọn Hồi giáo cực đoan. Bất cứ nơi nào có vấn
đề, dường như ở đó có mặt bin Shafiq để phân phát tiền bán dầu của Arập
Xêút và quảng bá Wahhabi ở nhiều nước: Afghanistan, Libăng, Ai Cập,
Algeria, Gioócđan, Pakistan, Chechnya, Bosnia, và dĩ nhiên, chính quyền
Palestine. Tuy nhiên, họ không phải là không có những đầu mối quan
trọng, vì khi thực hiện hai cuộc tấn công, bin Shafiq và hội Huynh đệ đã để lộ ra hơn một tá danh tính có thể điều tra để tìm mối liên hệ và dò
ra những người quen. Dĩ nhiên có cả Ibrahim el-Banna, thầy tế Ai Cập đã
chết, và Giáo sư Ali Massoudi, người chuyên tuyển mộ và phát hiện nhân
tài.
Trên bức tường đối diện là mạng lưới khác của Tập đoàn AAB.
Trong khi sử dụng những nguồn tư liệu công khai và bí mật như vậy, Lavon tốn khá nhiều công sức để tìm hiểu các lát cắt trong đế chế tài chính
của Zizi và tập hợp những miếng ghép khác nhau giống như tập hợp các
mảnh rời rạc của một cổ vật. Ở trên đỉnh mạng lưới là AAB, bên dưới là
mạng lưới tài chính phức tạp gồm những công ty con và các vỏ bọc mà Zizi sử dụng để mở rộng ảnh hưởng đến mọi ngóc ngách trên địa cầu trong
những điều kiện bí mật gần như hoàn hảo của Tập đoàn. Với phần lớn công
ty đăng ký ở Thụy Sĩ và quần đảo Cayman, Lavon ví Zizi là chiến binh tài chính bí mật, có khả năng tấn công bất cứ lúc nào nhưng lại tránh được
rađa dò tìm của kẻ thù. Bất chấp sự lớn mạnh của đế chế của Zizi, Lavon
vẫn kết luận những khoản tiền này có nguồn gốc không rõ ràng. “Không thể giải thích những khoản tiền kếch xù Zizi có được sau này là thu nhập từ những đầu tư ban đầu của ông ta”, ông giải thích. “AAB là bình phong
của Hoàng tộc Arập Xêút ”. Còn về việc gắng tìm Ahmed bin Shafiq trong
hệ thống tài chính như những chiếc vòi bạch tuộc của Zizi, Lavon ví việc này với việc tìm một cây kim trong sa mạc của Arập. “Không phải là
không thể”, anh nói. “Nhưng người ta có thể chết vì khát trong khi đang
cố gắng”.
Yossi phụ trách điều tra về mặt nhân sự của Zizi. Anh
tập trung vào một nhóm khá nhỏ làm việc trong tổng hành dinh Geneva của
Zizi ở Thụy Sĩ, cùng với nó là những công ty toàn vốn hay được AAB kiểm
soát hoàn toàn. Mặc dù vậy, anh dành phần lớn thời gian để tìm hiểu về
đoàn phụ tá đông đảo của Zizi. Những bức ảnh của họ chẳng bao lâu đã
được dán chi chít trên bức tường ở chỗ làm việc của Yossi, đối diện với
mạng lưới khủng bố của bin Shafiq. Những bức ảnh mới được gửi đến mỗi
ngày vì Yossi giám sát di chuyển của Zizi trên khắp thế giới. Zizi đến
tham dự cuộc họp ở Luân Đôn. Zizi nói chuyện với những nhà sản xuất xe
hơi ở Stuttgart. Zizi ngắm cảnh Biển Đỏ từ khách sạn mới thành lập tại
Sharm el Sheik. Zizi khánh thành nhà máy khử muối ở Yeman. Zizi được
nhận giải thưởng nhân quyền từ một nhóm Hồi giáo ở Montreal có website
đăng lời kêu gọi công khai hủy diệt nước Israel.
Góc phòng của
Gabriel là nơi trú ẩn hoàn toàn tách khỏi lĩnh vực khủng bố và tài
chính. Bức tường chỗ anh ngồi không dán hình khuôn mặt những tên khủng
bố hay lãnh đạo các công ty mà dán hàng tá hình chụp tranh theo trường
phái Ấn tượng Pháp. Trong khi Lavon và Yossi mất cả ngày lục lọi hồ sơ
và những bản in từ máy vi tính, Gabriel lại lật từng tờ trong các quyển
catalog cũ, các tài liệu chuyên khảo về trường phái Ấn tượng, và những
mẩu tin cắt từ báo mô tả thành tích của Zizi trong thế giới nghệ thuật.
Đến cuối ngày thứ mười, Gabriel đã quyết định anh sẽ cài nhân viên vào Tập
đoàn Thánh chiến như thế nào. Anh đến bên những bức hình được cắt dán
trên tường của Yossi và nhìn một tấm ảnh đơn. Trong tấm ảnh là một người Anh gầy hốc hác, tóc muối tiêu ngồi kế Zizi sáu tháng trước tại buổi
đấu giá nghệ thuật Đương đại và Ấn tượng tại nhà đấu giá Christie.
Gabriel dỡ tấm ảnh giơ lên cho mọi người cùng thấy. “Người đàn ông này
phải ra đi”. Sau đó anh gọi cho Adrian Carter trình bày kế hoạch dự định thâm nhập vào gia tộc Zizi như thế nào. “Bây giờ tất cả những gì cậu
cần là một bức họa và một cô gái”, Carter kết luận. “Cậu tìm bức hoạ.
Tôi sẽ mang cô gái đến cho cậu”.
Gabriel rời khỏi đại lộ King
Saul sớm hơn thường lệ một chút và lái xe đến Ein Kerem. Có nhiều vệ sỹ
im lìm canh gác bên ngoài khu chăm sóc đặc biệt của trung tâm Y tế
Hadassah, Shamron đang ở một mình khi Gabriel bước vào. “Đứa con trai đi hoang cuối cùng cũng chịu đến thăm tôi”, giọng ông cay đắng. “Thật may
chúng ta là những người thuộc sa mạc. Nếu không chắc cậu đã đặt tôi lên
tảng băng trôi rồi đẩy tôi ra biển”.
Gabriel ngồi xuống kế bên giường. “Tôi đã đến đây ít nhất nửa tá lần”.
“Khi nào?”
“Đêm khuya, khi ông đã ngủ say”.
“Cậu đứng nhìn tôi? Giống Gilah và các bác sỹ? Tại sao cậu không đến thăm ban ngày giống những người bình thường khác”.
“Dạo này tôi rất bận”.
“Thủ tướng còn không quá bận đến mức không thể đến thăm tôi trong giờ hợp
lí”. Shamron, vì cổ không thể di chuyển do bó bột, liếc xéo Gabriel đầy
giận dữ. “Ông ấy bảo với tôi rằng ông đã cho phép Amos tìm người đứng
đầu Lực lượng Đặc nhiệm để cậu có thời gian chạy việc vặt cho Adrian
Carter và nước Mỹ”.
“Tôi thấy là ông không đồng ý với chuyện này”.
“Hoàn toàn không đồng ý”. Shamron nhắm mắt lại một lúc lâu - lâu đến mức
Gabriel phải lo lắng liếc nhìn máy móc kế bên giường ông. “Thân ai nấy
lo”, cuối cùng ông cất tiếng. “Chúng ta tự làm việc của mình. Chúng ta
không nhờ ai giúp, và cũng không giúp ai giải quyết những vấn đề do
chính họ gây nên. Chắc chắn chúng ta không làm người giúp việc cho
Adrian Carter”.
“Ông đang trên giường bệnh thay vì tại bàn làm
việc trong văn phòng Chính phủ. Chính điều này khiến Ahmed bin Shafiq
cũng trở thành vấn đề của tôi. Hơn nữa thế giới đã thay đổi, Ari. Chúng
ta cần hợp tác để tồn tại. Những quy tắc cũ không còn đứng vững nữa”.
Shamron nhấc cánh tay đầy ống và dây nhợ chỉ về phía ly nước bằng nhựa
trên bàn để cạnh tủ. Gabriel đưa ly lên môi cho Shamron uống nước bằng
ống hút.
“Cậu làm vụ này vì yêu cầu của ai?”. Shamron hỏi. “Của
Adrian hay cấp nào đó cao hơn?”. Khi Gabriel im lặng không trả lời,
Shamron giận dữ đẩy cốc nước ra. “Cậu dự định đối xử với tôi như kẻ tàn
phế à? Tôi vẫn là cố vấn đặc biệt của Thủ tướng về những vấn đề có liên
quan đến an ninh và tình báo. Tôi vẫn là…”. Giọng ông nhỏ dần trong mệt
mỏi.
“Ông vẫn là memuneh”, Gabriel nói hết câu giúp ông. Trong
tiếng Do Thái, memuneh có nghĩa là người chịu trách nhiệm cao nhất.
Trong nhiều năm danh hiệu này dành cho Shamron.
“Kẻ cậu đang săn
đuổi không phải là một thằng bé nào đó ở Nabuls nữa, Gabriel. Cậu đang
nhắm đến Ahmed bin Shafiq và Zizi al-Bakari. Nếu có chuyện không ổn, cả
thế giới sẽ đổ ập xuống cậu, từ những. Lúc đó Adrian Carter bạn cậu sẽ
không có mặt để vực cậu dậy đâu. Lẽ ra cậu nên hỏi ý kiến của tôi. Tôi
đã làm công việc này vài lần rồi”.
Gabriel thò đầu ra hành lang
yêu cầu các nhân viên bảo vệ tắt các hệ thống giám sát hình và âm thanh. Sau đó anh ngồi xuống ghế kế bên giường ghé miệng vào tai Shamron kể
ông nghe mọi chuyện. Ánh nhìn của Shamron lúc này trở nên chú ý hơn. Khi ông đặt câu hỏi đầu tiên, Gabriel nhớ lại hình ảnh người đàn ông sắt đá bước vào cuộc sống của anh tháng 9 năm 1972.
“Cậu đã quyết định chọn một người phụ nữ?”
Gabriel gật đầu.
“Cậu sẽ phải cần một người có câu chuyện đáng tin mới có thể chống lại sự
soi mói của những nhân viên an ninh được trả lương cao của Zizi. Cậu
không thể dùng người của chúng ta, cũng không thể dùng một cô gái Do
Thái không phải là người Israel. Nếu Zizi ngờ rằng hắn đang nhìn thấy
một cô gái theo Do Thái giáo, hắn sẽ tránh xa cô ta. Cậu cần một người
không theo đạo”.
“Điều tôi cần”, Gabriel nói, “là một cô gái Mỹ”.
“Cậu dự định kiếm cô gái đó ở đâu?”
Gabriel trả lời bằng một từ ngắn gọn khiến Shamron cau mày. “Tôi không thích
cái ý nghĩ rằng chúng ta phải chịu trách nhiệm về điệp viên của họ. Nếu
có chuyện gì không ổn thì sao?”
“Chuyện gì không ổn?”
“Mọi thứ”, Shamron trả lời. “Cậu biết điều này rõ hơn ai hết”.
Trông Shamron có vẻ mệt mỏi. Gabriel vặn nhỏ đèn ngủ.
“Cậu định làm gì?” Shamron hỏi. “Đọc truyện đêm khuya cho tôi nghe à?”
‘Tôi định ngồi với ông cho đến khi ông ngủ”.
“Gilah sẽ làm việc ấy. Về nhà nghỉ ngơi đi. Cậu cần nghỉ ngơi”.
“Tôi sẽ ngồi thêm một lúc”.
“Về nhà đi”, Shamron nói lại. “Có người đang chờ ở nhà rất mong gặp cậu”.
Hai mươi phút sau, khi Gabriel quẹo vào đường Narkiss, anh thấy đèn đang
bật trong căn hộ của mình. Anh đậu chiếc Skoda tại khúc quanh và bước
nhẹ lên lối đi dẫn vào toà nhà. Khi anh rón rén đặt chân vào căn hộ,
không khí trong nhà tràn ngập mùi vani. Chiara đang ngồi bắt chéo chân
trên bàn trong ánh đèn làm việc sáng lóa của anh. Nàng quan sát kỹ
Gabriel khi anh bước vào, sau đó nhìn một vòng quanh căn phòng trước kia từng là phòng khách được trang trí rất đẹp.
“Em thích những gì anh đã làm với nơi này, Gabriel ạ. Xin đừng nói với em là anh đã quăng luôn chiếc giường ngủ”.
Gabriel lắc đầu rồi hôn nàng.
“Anh ở thành phố bao lâu?”, nàng hỏi.
“Sáng mai anh đi rồi”.
“Cũng như thường lệ, em chọn thời điểm thật hoàn hảo. Anh sẽ đi bao lâu?”