Bước Đến Bên Em
Ngày tổ chức hôn lễ,
ba mẹ hai bên đều có mặt để chúc phúc cho hai người. Mặc dù cha hắn đã
chấp nhận cô, cũng đã tốt hơn trước nhưng ông lại không thể làm lành với đứa con trai. Mặc cho An Tô Lam hết sức khuyên bảo, Đường Tử Hiên vẫn
là mang một cảm xúc không tốt khi nhìn thấy cha mình. Hắn không hận cha, cô biết, Đường Tử Hiên chỉ là chưa thể ngay lập tức làm lành với cha
thôi.
Cuộc sống sau đó của cả hai đối với cô mà nói thì được gọi
là hoàn hảo. Mặc dù Đường Tử Hiên không phải là người giỏi ăn nói nhưng
lại luôn biết cách chăm sóc người khác, hắn luôn sắp xếp ổn thỏa giữa
công việc và gia đình. Hai người cứ như vậy, san sẻ thấu hiểu đối
phương. An Tô Lam được mẹ chồng ngày càng yêu quý, phải nói là bà cực kỳ hài lòng với đứa con dâu này. Vậy mà lão già kia lại không biết điều,
suýt nữa thì vụt mất đứa con dâu yêu quý, bảo bối, mà còn cả thằng con
trời đánh Tử Hiên kia nữa. Rốt cuộc nó bị đập đầu vào đâu hay sao mà lại không chăm sóc tốt cho đứa con dâu của bà chứ, thật là làm cho người mẹ như bà đây đau đầu. Cho dù cha Đường có giỏi giang trên thương trường
đến đâu thì khi về nhà, ông cũng là một người đàn ông hết sức yêu thương vợ mình. Có một việc mà chỉ những người trong gia đình biết, cha Đường
là người khá sợ vợ, đối với việc bị bà xã mắng vì tý nữa làm thương con
dâu và con trai, ông không hề lên tiếng, mà cũng không có gì để nói nên
chỉ có thể im lìm ngồi đó nghe vợ thuyết giảng. Nói thì có vẻ gay gắt
vậy thôi chứ sau khi nghe vợ nói xong, hai người họ lại trở lại làm một
đôi vợ chồng ân ái, cảnh tượng quả thực khác một trời một vực. Việc cha
mẹ thỉnh thoảng như vậy, Đường Tử Hiên đã sớm quen, chỉ có thể lắc đầu
bảo vợ:
"Tốt nhất chúng ta đừng có như họ, anh quả thực không thể nói mấy lời ngọt ngào như vậy đâu, hơn nữa anh tuyệt đối không làm em
tức giận. Anh thề."
An Tô Lam gật đầu phụ họa theo chồng. Sau bữa tối, cả nhà ngồi ăn trái cây, Đường Tử Hiên đi dạo quanh vườn còn mẹ
thì đang ngồi xem ti vi. Cha Đường gọi cô vào thư phòng.
"Con ngồi đi."
Cô gật đầu rồi ngồi vào ghế sofa đặt trong phòng, chờ ông mở lời.
"Trước đây là ta không phải, có rất nhiều chuyện mãi sau đó mới có thể thong
suốt. Ta đã già rồi, đáng lẽ phải là người hiểu rõ mọi chuyện vậy mà lại làm như thế, thật xin lỗi con. Đối với ta mà nói, Tử Hiên, đứa bé đó
chính là tâm can bảo bối, ta không muốn nó chịu thiệt dù chỉ là một
chút. Là cha mẹ, có ai không muốn điều tốt cho con cái. Thằng bé đó rất
cứng đầu nhưng tất cả lại đều nghe theo ta và mẹ nó, chỉ có lần này, nó
vì con mà chống đối ta, vì con mà chấp nhận ra nước ngoài. Lúc đó ta mới nhận ra, nó trưởng thành rồi, cũng nên tự quyết định con đường của
mình. Nhưng do ta già lẩn thẩn, muốn tốt cho nó lại thành ra hại nó, hại cả con. Tô Lam à, đứa con này của ta, giờ phải nhờ con chăm sóc nó
rồi."
Cô khẽ mỉm cười nhìn cha, thật ra cô hiểu, ông làm tất cả
chỉ vì muốn tốt cho hắn. Tất cả đều vì tình thương của người cha, ông
chỉ là chưa đi đúng đường thôi.
"Cha, người yên tâm, anh ấy chính là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh con, con sẽ luôn ở bên anh ấy."
"Vậy là ta yên tâm rồi, cảm ơn con rất nhiều."
Cùng lúc đó Đường Tử Hiên cũng vào nhà, ngồi xuống cạnh mẹ mình, hắn khẽ dựa đầu vài vai mẹ. Đường Tử Hiên nhớ lại lời của cha mẹ An Tô Lam đã nói.
"An Tô Lam là đứa con ngoan của cha mẹ, bây giờ trao nó cho con. Mong rằng
con sẽ yêu thương che chở cho nó. Nó cũng là con gái, không thể cứ mang
trên mình một khuôn mặt kiên cường, nó cần có người ở bên. Con hãy thay
chúng ta làm điều đó."
Đường Tử Hiên khẽ nói với mẹ Đường:
"Mẹ, con nhờ mẹ một việc được không?"
"Thằng này, từ lúc nào khách sáo với mẹ như vậy hả?"
"Mẹ à, bố mẹ hãy chiếu cố Tô Lam mẹ nhé, hãy trở thành người mẹ thứ hai của cô ấy. Cô ấy, vì con đã chịu không ít thiệt thòi rồi."
Mẹ Đường đưa tay lên vuốt tóc con trai, nói:
"Mẹ hiểu, điều này tất nhiên mẹ sẽ làm. Hơn nữa con bé ngoan như thế, mẹ cũng rất thích nó, con yên tâm."
An Tô Lam ngồi trên ghế đá, nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với cha chồng, ông có nói:
"Ngày trước là cha ép Tử Hiên rời ra con, lấy cả sự nghiệp cùng tương lai của con ra uy hiếp nó. Lúc đó, ta vẫn cô chấp cho rằng, Tử Hiên không lấy
Bảo Nhi cũng được, nhưng nó tuyệt đối không thể đến với con. Bất đắc dĩ
nên nó mới làm theo lời ta và dấu con chuyện này, nhưng nếu không nói
ra, con nhất định sẽ còn khúc mắc trong lòng. Ta không muốn hai đứa có
tồn tại hiểu lầm gì cả. Tô Lam, giờ con đã là con dâu của lão già này
rồi, cũng chẳng khác gì con ruột của ta, nói chuyện này ra cho con biết
khiến cho ta nhẹ lòng hơn nhiều. Sau khi sang Singapo, nó giống như
người máy làm việc cật lực, cũng không quan tâm đến sức khỏe, vợ chồng
ta khuyên thế nào nó cũng không nghe. Mẹ chồng con nói đúng, chuyện tình cảm của con trẻ nên để mấy đứa tự quyết định, là ta sai rồi."
Bỗng nhiên Đường Tử Hiên vỗ vai cô hỏi đang làm gì mà thất thần vậy, cô liền lắc đầu cười bảo không có gì. Cô nắm tay hắn, nói:
"Ba anh kể hết cho em nghe rồi, thực ra anh đâu cần làm vậy, vì em có đáng không? Tử Hiên..."
Hắn ôm cô vào lòng, cắt đứt lời nói đang dở kia: "Có, em xứng đáng. Trong
những lúc anh mệt mỏi, muốn bỏ cuộc, là em ở cạnh động viên anh. Khi bắt đầu lập nghiệp, ba không hỗ trợ kinh tế, lúc đó anh có thể nói là nghèo rớt mùng tơi, em vẫn kiên trì cùng anh vượt qua. Kể cả khi anh làm em
tổn thương nhiều như thế, em vẫn không buông tay. Tình cảm này đã không
thể nói buông là có thể buông. Chuyện này, cũng không cần nhắc lại thêm
lần nào nữa."
"Vậy anh với cha..."
Hắn khẽ cười, nói: "Anh không giận ông ấy nữa rồi, trong chuyện này, anh cũng có lỗi sai."
Tình yêu thương của cha mẹ hai bên, cả hai người đều hiểu cũng cảm nhận
được. Họ luôn coi gia đình của đối phương chính là ngôi nhà thứ hai của
mình. Tất cả mọi người đều trao đi tình yêu thương như thế, đối với họ,
như vậy chính là hạnh phúc. Sau tối hôm đó, cha con Đường Tử Hiên bỗng
chốc trở nên thân thiết hơn, không còn bày ra bộ mặt lạnh với nhau nữa,
mọi người trong nhà cũng vì thế mà cảm thấy vui mừng.
Ba năm sau...
Hôm nay gia đình An Tô Lam lên chơi nên mọi người đang tất bật chuẩn bị đồ
cho bữa tối. Tiếng chuông của vang lên, một đôi trai gái chạy nhanh ra
mở cửa. Vừa nhìn thấy ông bà ngoại và cậu là hai đứa trẻ liền đòi bế.
Hai đứa trẻ đó chính là cặp đôi song sinh của Đường Tử Hiên và An Tô
Lam.
An Hoằng bế đứa bé gái lên trước: "Oa, Đường Tử An, con càng ngày càng xinh đẹp nha, cậu thật muốn bấu con một cái."
Thấy cậu không thèm nhìn mình, Đường Tử Minh liền phụng phịu, vành mắt bắt đầu đỏ lên.
"Bế bế, cậu ơi. Oa, cậu không cần Minh Minh nữa, cậu ghét con rồi phải không?"
Thấy vậy, An Hoàng liền đặt An An xuống rồi bế Tử Minh lên và nói:
"Rốt cuộc con học ai vậy hả? Chẳng phải cậu bế con rồi sao, ngoan, đừng khóc nữa được không? Tử Minh cũng đẹp trai hơn rồi. Cậu bế con vào nhà nhé."
Đường Tử An bĩu môi nhìn đứa em trai: " Đồ nước mắt cá sấu."
Đường Tử Minh nghe thấy liền quay ra sau làm mặt quỷ với chị. Đường Tử An
cười cười rồi chạy ra chỗ ông bà ngoại và đòi bế, sau đó khoái chí nhìn
đứa em trai đang bày ra khuôn mặt hằm hằm nhìn mình.
Ngày hôm đó, trên mặt mọi người đều xuất hiện nụ cười hạnh phúc nhìn hai đứa trẻ nô
đùa với nhau. Cuộc sống như vậy, quả thực đủ lắm rồi.
Nhắc đến
hai đứa trẻ này lại là một vấn đề đau đầu, hai đứa nó nghịch ngợm đến
mức An Tô Lam chỉ ước gì tống chúng vào lại trong bụng cho xong. Nhưng
trò nghịch chúng nhiều không đếm hết, chẳng hạn như:
*Đường Tử
Minh khá thích nấu ăn nhưng lại chưa bao giờ nấu cho ra hồn được một
món, đấy là còn chưa nói đến tuổi tác của thằng bé. Năm sáu tuổi, trong
khi bác giúp việc đi ra khỏi phòng bếp. Đường Tử Minh cùng chị gái lẻn
vào phòng bếp, sau một hồi loay hoay cũng bật được bếp ga và đặt một nồi nước lên với mục đích là nấu mỳ. Sau đó, cả hai đứa chạy ra ngoài phòng khách xem hoạt hình. Chỉ có thể nói rằng, sau khi bác giúp việc đi vào
bếp, điều đầu tiên là hét toáng lên và vội vàng tắt bếp ga. Vì sao phải
hét? Khi nhìn thấy cái nồi đang bốc khói nghi ngút và bức tường đằng sau bếp ga đen một mảng thì phản ứng đó là bình thường lắm rồi. Hai đứa
nghe thấy tiếng hét thì vội chạy vào xem, sau khi quan sát tình hình thì đều bày ra bộ mặt vô tội không biết gì và đồng thanh hỏi rất nhẹ nhàng.
"Sao cái nồi kia cháy thế ạ?"
Khi cô biết chuyện, tất nhiên hai đứa kia bị một trận đòn rồi đi xin lỗi
bác giúp việc, còn bác ấy thì chỉ có thể thở dài bất lực.
*Lại
còn một việc nữa, vào một ngày rét mùa đông năm Đường Tử An ba tuổi. Hai đứa trẻ đứng trước của nhà nhìn cái chậu cây cảnh mà bố vừa mua về hôm
qua. Sau một hồi thì An An nói với em trai:
"Minh Minh này, có phải cái cây kia rất rét không? Hoa của nó biến thành màu trắng kìa."
Tử Minh gật đầu khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc nói:
"Đúng đấy ạ, mấy bông hoa bên ngoài trắng hết rồi, chỉ có mấy bông màu tím
thôi. Chắc nó rét lắm, em cũng thấy rét. Hay là chúng ta làm cho nó ấm
lên đi chị"
"Ừm, em đợi chị chút."
Cô bé chạy vào nhà, cầm cốc trà nóng của bà nội đi từ từ mang ra trước cửa. Sau đó...sau đó, cô bé đổ hết cốc trà vào chậu cây. Đổ xong hai đứa cùng nhìn nhau cười.
Vậy là đi tong cây hoa cẩm tú cầu. Nhìn cây hoa cẩm tú cầu của mình nhờ
kiệt tác của hai đứa con mà chết, Đường Tử Hiên chỉ có thể đánh vào mông chúng nó hai phát cho đỡ tức giận. Hai đứa nó còn cảm thấy chưa đủ vui
hay sao mà còn hét lên.
"Ông bà ơi cứu con với, ba đánh bọn con này. Bớ người ta, mẹ ơi, bạo lực gia đình."
An Tô Lam ngán ngẩm thở dài nhìn hai đứa tiểu quỷ: "Kệ hai đứa, cho chừa."
Thực ra hạnh phúc có được không khó, để giữ được nó mới quan trọng. Nếu bạn
để ý một chút thì rất có thể, người ngay cạnh bạn chính là người sẽ cùng bạn đi đến hết cuộc đời, đem lại hạnh phúc cho bạn. Nếu gặp được một
người biết yêu thương gia đình, tình nguyện vì bạn mà hi sinh thì hãy
giữ lấy. Biết đâu, người ấy lại ở ngay bên ta.
(Tại bản ngoại truyện phía trên có thiếu một chút nhưng lại không sửa được nên quyết định
đăng một bản mới lên, mọi người thông cảm.