Hôm nay tớ đi thư viện cùng Emilia. Nghỉ hè rồi mà, rảnh rỗi quá cũng đâm chán.
Tớ thích thư viện lắm, nó giống như một
hang ổ của sự yên tĩnh. Không gì có thể làm cậu phân tâm khi ở đó Jake
D. ạ. Tớ đoán cậu chưa thử cảm giác đó bao giờ đâu nhỉ?
Nhưng đầu óc tớ hôm nay cứ không thể nào tập trung nổi. Cuốn "Trước ngày em đến" tớ đã đọc đến chương kết mà vẫn không thể tiếp tục. Là do Jojo Moyes hay do cậu đây Jake D.?
Tớ tự hỏi gìơ này cậu đang ở đâu, đang
làm gì. Cậu đang đi nghỉ mát cùng gia đình trên những bãi biển xanh lơ
đãng có bờ cát vàng mịn, hay đang đi cà phê tán gẫu cùng những cô nàng
chân dài thẳng tắp với mấy bộ đồ khoe triệt để vòng eo thon gọn và cặp
kính râm Versace gài vào mái tóc một cách khêu gợi?
Ồ được rồi tớ thừa nhận là cậu đặc biệt đối với tớ. Đứa con trai đầu tiên tớ để ý. Người-nổi-tiếng đầu tiên tớ quan tâm.
Emilia có vẻ như đã nhìn ra tâm trạng của tớ thì phải. Nó bảo: "Sao dạo gần đây mày cứ hay thẫn thờ như con ngơ thế? Thật chẳng giống Colleen Amy mà tao biết tẹo nào!"
Tớ chẳng biết phải trả lời nó ra sao nên chỉ nhún vai lắc đầu rồi cắm mặt vào quyển sách mà không để lọt chữ nào vào đầu.
Cuối cùng nó đã hỏi tớ: "Có phải mày thích Jake Drummore rồi không?"
Tớ nghĩ thế. Và tớ cũng chẳng giấu nó.
Đời đúng thật không như là mơ Jake D. à.
Tớ cứ nghĩ nó sẽ ngồi vạch ra chiến lược nào đó cùng tớ. Nhưng những gì
tớ nhận lại được là một tiếng thở hắt kèm câu nói: "Tệ thật! Tao đã
mong là không phải thế. Tao cũng thích cậu ấy... Nhưng tao nghĩ mày nên
dừng đi Colleen. Mày không xứng, và cũng không có cơ hội đâu."
Jake D., tớ vừa mất đứa bạn thân duy nhất.
Đoán thử xem, Emilia là người thuộc loại
nào? Nó là một-người-nổi-tiếng. Nhưng nó không kênh kiệu kiêu kì. Khi cả trường chung tay tẩy chay tớ (trừ hội bạn lập dị của tớ) thì nó đã tìm
đến tớ và từ đó luôn ở bên cạnh tớ, bảo vệ tớ, ủng hộ tớ. Mọi người
trong hội tớ còn gọi nó là "Thần tình yêu" vì bất kì vấn đề nào vướng
mắc trong tình cảm thì đến gặp nó đều được tư vấn hòan hảo!
Tớ thực sự biết ơn nó. Nó có mọi thứ và
tớ chưa từng phải làm gì cho nó. Chỉ có việc ngồi nghe nó tâm sự và chịu đựng tính nóng nảy, nhường nhịn nó một chút. Thế nhưng không phải tớ
muốn lấy óan trả ân đâu. Chỉ là chuyện tình cảm khó nói này, tớ, ừm,
không thể nhường nó được. Tớ phải giữ lại một chút gì đó cho mình Jake
D. ạ.
Dù gì thì cậu cũng không phải đồ vật để nhường. Và tớ không tin là tớ không có quyền đơn phương cậu.
- Colleen -
T/b: Mặc dù không thể nói là không buồn nhưng tớ đã quen với sự cô lập từ nhỏ rồi, cho nên tớ cho là tớ sẽ ổn thôi...