Một ngày tháng Mười khá trong trẻo. Tiết
trời mát lạnh với những cơn gió nhẹ, là dấu hiệu nho nhỏ của những đợt
tuyết dày sau hai tháng tiếp theo.
Mùa thu lấy tông xám và vàng làm chủ đạo. Màu xám của bầu trời, nhưng là màu xám mỏng, trong vắt. Màu xám của
những loài cây thân gỗ đang dần chuyển màu lớp vỏ để chuẩn bị hoà nhập
với mùa đông. Màu xám của con những con đường bê tông hay con đường lát
đá quen thuộc. Còn màu vàng, là màu của lá. Lá trên cành ngả sắc. Lá rơi trên nền đường vàng khô lạo xạo. Và màu của nắng, những tia nắng hiếm
hoi, chỉ le lói chen qua kẽ hở giữa màn mây sương.
Nhưng hôm nay chẳng có nắng, chỉ có mây
và gió. Tuy nhiên, dù có nắng hay không thì cũng chẳng hề gì đến
Francis. Bác vẫn huýt sáo và đạp xe đi làm công việc đưa thư hàng ngày
của mình. Bác luôn dậy từ thật sớm, vì bác thích cái yên lặng khi cửa và rèm của mọi nhà còn đang đóng kín. Và một lý do khác, bác thích nghe
tiếng chào của cô gái người Mỹ có thói quen đọc sách trên xích đu trước
nhà từ khi sương mới kịp tan được một chút.
"Chào bác Francis!"
"Chào Colleen! Hôm nay câu chuyện khiến cháu say mê từ sớm là gì thế?"
"Ồ, chỉ là một món đồ cũ thôi. Một nữ
văn sĩ Anh yêu thích của cháu. Jane Austen. 'Kiêu hãnh và định kiến'.
Ôi, cháu đã nghiền cuốn này không dưới năm lần đấy!"
"Tất nhiên rồi. Và bác có thể thấy điều đó."
Ồ, Becca có thích đọc sách không?"
"Có chứ. Con bé thích lắm! Một ngày của nó bắt đầu bằng chương đầu một cuốn sách và kết thúc bằng chương cuối của cuốn sách đó."
"Tuyệt. Có lẽ cháu sẽ gửi em ấy mượn
cuốn này vào ngày mai khi bác đi qua đây. Đây là cuốn mà bất kỳ ai chung sống với sách đều muốn sở hữu, rất nên đọc."
"Ôi con bé hẳn sẽ thích lắm! Cảm ơn cháu. Mà hôm nay có hẳn hai lá thư và một bưu kiện đính kèm cho cháu nhé."
"Cảm ơn bác Fracis. Chúc bác một ngày tốt lành!"
"Tạm biệt Colleen. Hẹn gặp cháu ngày mai."
Bóng dáng chiếc xe đạp của bác đưa thư mờ dần, Colleen trở vào nhà. Cô nhìn hai chiếc phong bì và gói bưu kiện trên tay.
Sau khi trở về Paris, mặc dù công việc
hiện tại là khao khát của cô từ thuở còn được mẹ đọc cho những câu
chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, một ước mơ đã thành hiện thực, cô vẫn
quyết định xin nghỉ việc. Cô thấy mệt mỏi, ngột ngạt và lúc nào cũng có
cảm giác bực bội, khi mà cuộc sống, công việc, và cả Gilbert đều tạo ra
quá nhiều áp lực. Cô thừa nhận, cô yếu đuối, cô đã đánh mất bản lĩnh của mình khi làm như vậy. Nhưng cô lại không hối hận. Nghỉ việc ở công ty,
hai cửa tiệm hoa đang trong tình trạng "tạm đóng cửa" lại được cô đưa
vào hoạt động. Cô tiếp quản giấc mơ của mẹ và hạnh phúc với điều đó. Ở
đó, cô cảm nhận được hình bóng của mẹ. Cô bắt đầu học cách nói chuyện
với khách hàng, học cách điều hành hệ thống quản lý, ngày đêm tìm hiểu
về các loài hoa, cách bày trí, cách cắm hoa,... Dần dần, cô cảm thấy
thực sự gắn bó và yêu thích công việc này. Bà chủ tiệm hoa trẻ tuổi với
sự vui vẻ, nhiệt huyết, những lẵng hoa được bày cắm theo phong cách rất
riêng đã được lòng rất nhiều khách hàng, cứ người này giới thiệu cho
người kia... Tiệm hoangày một đông khách, Colleen đã phải cầu sự trợ giúp từ Camile, và phải tiếp nhận hàng trăm cuộc điện . Một trong
hai chiếc phong bì là của bà Porter, một khách hàng quen thuộc của cửa
hàng. Bà gửi thư cảm ơn và chúc cửa tiệm ngày càng phát triển .Trong thư bà có giải thích rằng, nhờ lẵng hoa iris của tiệm mà bà vừa mới thay
lời xin lỗi làm lành được với bà bạn thân, và bà đã khá kinh ngạc khi
bạn của mình yêu cầu lẵng hoa đó trở thành lời xin lỗi của bà.
Colleen bật cười. Nhưng chỉ vài giây sau đó, cô gần như bất động, cánh tay cô như bị tiêm ethyl chloride.
Trên tấm phong bì thứ hai cùng với gói bưu kiện đều ghi địa chỉ người nhận là "Colleen Amy" và người gửi là "Jake D".
***
Chicago, ngày XX tháng 9 năm 2022
Thân gửi Colleen,
Xin chào. Ừm, tớ đoán "xin chào" là cách tốt nhất để mở đầu cho lá thư này nhỉ?
Tớ có thể hình dung ra khuôn mặt kinh
ngạc và ánh mắt đang mở to đầy vẻ khó tin của cậu khi đang đọc bức thư
này. Và sẽ càng bất ngờ hơn nếu cậu biết ràng hộp đựng thư kỳ lạ của cậu đã đến chỗ tớ. Thực ra là cậu có thể trách tớ vì tớ đã cầm chiếc hộp
về... không phép. Cậu có quá phiền không, nếu tớ đã đọc nội dung bên
trong đó?
Chúa ơi, tớ thực sự là một thằng tồi! Vì tất cả mọi chuyện Colleen ạ. Tồi tệ đến mức tuỳ tiện động vào những lá
thư đó. Nhưng đọc thư rồi tớ mới thấy tớ còn hơn cả tồi tệ.
Cảm ơn cậu Colleen. Cậu vẫn không ngừng nghĩ về tớ, hay chính xác hơn là
cái bóng của tớ (và mong cậu tha thứ cho tớ bởi sự ích kỷ của bản thân
tớ vẫn muốn cậu như vậy) Nhưng tớ phải nói là cậu thật ngốc nghếch,
Colleen! Nếu như tớ không tình cờ ghé qua tiệm hoa của cậu và biết được
những gì tớ cần biết thì giờ này cậu sẽ vẫn đang ngồi đợi một thứ chưa
chắc đã xảy sao? Thật là một điều may mắn khi cô bạn Camile của cậu biết tiếng Anh.
Đây là lần đầu tiên tớ viết thư tay
cho nên cảm giác rất lạ, câu từ có lẽ hơi lộn xộn, nhưng lại vô cùng thư thả. Nó cũng giống với việc đang nhích thêm một bước về phía cậu,
Colleen ạ...
Thật là kỳ quặc khi cậu viết đến hai
chục lá thư cho tớ, còn tớ chỉ viết có vỏn vẹn một lá. Nhưng tin tớ đi,
đây sẽ là lá thư cuối cùng của chúng ta.
Tớ có quá nhiều điều cần phải nói, và
quá nhiều cảm xúc. Viết thư sẽ không thể hiện được tất cả. Vì vậy,
Colleen, nếu cậu có thể, xin hãy đến gặp tớ tại quán cà phê cậu từng làm việc trước đây, ý tớ là, Le Select nhé. Cậu có thể đến bất cứ lúc nào, tớ sẽ dành cả ngày mai tại đó.
Còn nếu như cậu không đến, thì tớ vẫn
nhất định gặp được cậu. Tớ đã để lỡ cơ hội tới hai lần, sẽ không có lần
nữa đâu. Đời người, cơ hội đâu có nhiều, đúng không?
Chờ cậu.
Jake D.
T/b: Cậu có nhớ đã từng hỏi về vị trí của cậu trong lòng tớ không?
Nếu sau lá thư này cậu chưa hiểu, hay dù cậu hiểu rồi đi chăng nữa, Colleen ạ, thì hãy nghe câu trả lời của tớ khi gặp lại nhé.
***
Colleen tưởng như cô vừa đọc một lá thư trong tưởng tượng.
Cô chưa từng nghĩ đến việc những lá thư cô đánh mất tại Chicago lại nằm ở chỗ người nhận mà cô chẳng hề có ý định gửi tới.
Cô càng chưa từng nghĩ tới một ngày cầm trên tay lá thư từ anh.
Trên hết, cô có nghĩ đến một lần gặp lại anh không à?
Chưa bao giờ.
Colleen gấp lá thư bỏ lại vào bao. Sau đó gom những lá thư đã viết trong bốn năm qua, cất vào chiếc hộp vuông.
Cô mở chiếc giương nhỏ trên táp đầu giường, đặt chiếc hộp vào bên trong rồi đặt lá thư "cuối cùng" lên trên rồi khoá lại.