Thế nào nhỉ? Ừm... Cuối cùng thì một tuần trước tớ đã cầm điện thoại trong tay và bấm số cậu. Tớ rất run. Vừa
thầm mong cậu không nhấc máy lại nửa muốn nghe giọng cậu. Hơn hết là hi
vọng cậu không đổi số.
Giống như đang chơi cá cược vậy. Hay thật!
Và tớ đã giật thót mình rồi lóng ngóng đến suýt rơi điện thoại khi đầu bên kia bắt máy "Alo?"
Đó là một giọng nữ the thé. Và cô gái đó
nói với tớ bằng một giọng điệu khá hằn học, bảo rằng cậu đang có hẹn.
Sau đó còn hỏi tớ là ai, rồi nói rằng cậu không lưu tên cho nên có gì
gọi lại sau.
Có vẻ như chỉ là một cái cớ để cô ấy có thể nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại vô nghĩa đó.
Thực ra là tớ hơi thất vọng. Nhưng có lẽ
đó chỉ là một trong những cô bạn nào đó. Một nhóm bạn của cậu đang đi
ăn? Một cô giáo? Thủ thư? Ôi mặc kệ đi tớ nghĩ tớ sẽ gọi lại cho cậu vào một dịp nào khác. Giáng Sinh thì sao nhỉ? Có lẽ chúng ta có thể nói
chuyện thật lâu trong khi nhâm nhi những tách cà phê nóng cùng vài chiếc bánh quy gừng? Nếu như cậu vẫn còn độc thân...
Tớ đã bao giờ kể cho cậu về tình yêu của
tớ với Paris này chưa nhỉ? Hôm nay tớ rảnh rỗi và đã lang thang dọc vài
con phố của Paris. Những ngôi nhà xây bằng gạch mang hơi cổ kính, cứng
cáp, mà không hề làm mất đi phần tinh tế. Những công trình tráng lệ với
các hình trạm khắc tinh xảo... Những quán cà phê với ghế sắt uốn hoa mềm mại hay ghế mây vững chãi... Tất cả đều hoà vào nhau, tạo nên một Paris đúng chất. Vừa quý phái cổ xưa, vừa tao nhã thơ mộng. Tớ yêu từng ngóc
ngách nơi này.
Đối với tớ, Paris thường mang một vẻ ảm
đạm nhẹ nhàng. Có lẽ là do lớp sương mỏng mỗi sáng, màu xám nhàn nhạt
trong trẻo của bầu trời, màu trầm đặc của các ngôi nhà? Tớ cũng không
rõ. Tớ chỉ biết là tớ yêu Paris nhất, là ở cái không khí này. Nó cho tớ
cảm giác bình ổn, trầm lắng, hơi kín đáo. Camile và mẹ tớ thì khác. Họ
thích sự náo nhiệt, rực rỡ đậm chất lãng mạn về đêm của nơi này. Tớ cũng yêu buổi đêm, nhưng là khi mà được lặng lẽ đi dưới ánh đèn đường vàng
lờ mờ, đủ để soi được những giọt hơi nước li ti đang bay nhảy theo nhịp
điệu của riêng chúng, hít hà cái lạnh trong không khí. Khi đó, tớ chợt
nhận ra, ngay đến hơi nước cũng có sân khấu riêng. Thế đấy, đơn giản là
thế. Tớ yêu Paris vì nó cho tớ một tình yêu mà tớ chưa bao giờ có cơ hội được cảm nhận từ Chicago.
Dù sao thì, Camile và tớ đang dự định bay một chuyến tới Ý. Bọn tớ muốn thử sức kiếm đủ số tiền đặt vé trong vòng sáu tháng tới. Và hơn nữa ở Ý có một số tư liệu vô cùng hữu dụng cho
bài tốt nghiệp của bọn tớ. Đi chơi xa một chuyến cũng không phải ý tồi
chứ?
Thời gian tới đây sẽ rất bận bịu đây! Jake D., khi nào tớ đặt chân đến Ý, tớ sẽ kể cho cậu về mọi điều hay ho nhất ở đó.
Mà việc học của cậu thế nào rồi? Tớ biết
cậu sẽ cố gắng hết mình nhưng hãy nhớ phải ăn ngủ điều độ nhé. Tớ không
muốn nghe thấy một Jake D. với giọng khản đặc. Và tớ cũng không muốn gặp lại (nếu có thể) một Jake D. với râu tóc xồm xoàm gầy trơ hoặc béo phệ
đâu.