Từ Từ Nào, Sư Phụ!

Q.2 - Chương 68: 67.2: Vừa Đến Hoài Lăng


trướctiếp

“Không biết vì sao Quỷ Kiếm Môn đại trưởng lão lại nói như vậy?”

“Không hẳn là chuyện gì to tát.” Trưởng lão Quỷ Kiếm Môn đó phất ống tay áo nói.

Thiên Chỉ Diên giựt giựt khóe miệng, không phải là chuyện gì to tát thì sao lại lớn tiếng thu hút trước mặt nhiều người như vậy? Liên quan đến sự công bằng của đại hội võ lâm mà là chuyện nhỏ sao? Giả vờ. . .

“Đại hội võ lâm là sự kiện quan trọng nhất trong chốn giang hồ, vì trong đại hội sẽ bầu chọn minh chủ, xếp hạng thứ bậc các vị anh hùng. Người được chọn làm minh chủ đương nhiên phải đức cao vọng trọng, vì vậy trong đại hội lần này, ngoài người phê bình từ tam đại môn phái tứ đại gia tộc ra còn có sự hiện diện của công tử Tương.”

Quỷ Kiếm Môn đại trưởng lão vừa dứt lời thì dừng lại, cố tình để tất cả mọi người bàn tán.

“Chuyện này ai cũng biết.”

“Đúng thế.”

“Còn gì liên quan nữa không?”

“. . .”

Thiên Chỉ Diên chợt cảm thấy không ổn chút nào, nàng chớp mắt nhìn về phía Thẩm Vân Tương, phát hiện thần sắc của y vẫn điềm tĩnh cũ, yên ổn như núi cao, chỉ khẽ đưa mắt về phía trưởng lão Quỷ Kiếm Môn, ngón tay thon dài nhẹ nhấc chén rượu lên.

“Nghe nói những ngày gần đây, trước khi công tử Tương đến Hoài Lăng có đến Thiếu Lâm Tự một chuyến. Không biết công tử Tương có chuyện gì quan trọng mà nhất định phải vội vã đến đó trước khi tới đại hội võ lâm này? Công tử và Nhất Hoằng đại sư có chuyện gì sao? Đương nhiên tại hạ không dám nghi ngờ hai vị, nếu có thì để trong bụng cũng khó chịu, đành phải nói ra cho nhẹ lòng, mong hai vị bao dung.”

Trưởng lão Quỷ Kiếm Môn hướng về phía Thẩm Vân Tương và Nhất Hoằng đại sư hành lễ một cái, cười nhẹ nhàng.

Lão ta vừa dứt lời xong, buổi yến hội đột ngột sôi sục hẳn lên, xì xào bàn tán việc này. Công tử Tương là bình phán, mà Nhất Hoằng đại sư cũng là bình phán, mặc dù công tử Tương không tham gia tỷ võ, nhưng đệ tử Thiếu Lâm tự lại có tham gia đứng võ đài. Nếu hai bình phán này lén lút trao đổi trước với nhau, việc này không khó để người ta hoài nghi về chuyện khó nói kia.

“A di đà phật, vị thí chủ này lo nghĩ quá rồi, lão nạp và công tử không lén thảo luận về chuyện làm bình phán. Lão nạp và công tử kết giao nhiều năm, vừa rồi công tử đến Thiếu Lâm tự chỉ là thuận đường ghé qua mà thôi.” Nhất Hoằng đại sư hành lễ giải thích.

“Đại sư là cao tăng đắc đạo, nếu đại sư đã khẳng định không có thì nhất định là không xảy ra việc gì cả. Không biết đại sư đối với đại hội võ lâm này có có hi vọng đệ tử Thiếu Lâm Tự đem vinh quanh về không?”

“A di đà phật, thắng thua do trời định, lão nạp sẽ không cưỡng cầu. Đệ tử Thiếu Lâm Tự có thể thắng quanh minh chính đại, đương nhiên là lão nạp hi vọng.”

Trưởng lão Quỷ Kiếm Môn nghe xong, cười to, lão bảo: “Đại sư là cao tăng đắc đạo, đại sư nói là chiến thắng, vậy thì nhất định sẽ chiến thắng.”

Câu nào câu nấy của Trưởng lão Quỷ Kiếm Môn đều ẩn ý chế nhạo, mỉa mai, lão đang cố tình bẻ từng câu từng chữ của đại sư theo một ý khác. Quả nhiên lời lão ta vừa thốt ra, buổi yến tiệc lại ồn ào lần nữa, người ngồi kẻ đứng luôn miệng xì xào không ngớt.

“Thí chủ, ngươi. . .” Nhất Hoằng đại sư thấy khuôn mặt đắc ý của Trưởng lão Quỷ Kiếm Môn chợt tức khí dâng tràn, không biết đối đáp lại thế nào.

“Đại sư là cao tăng đắc đạo, Vân Tương không thể so bì được với đại sư. Nhưng theo như Vân Tương phỏng đoán, trong đại hội võ lâm lần này, rất có thể Quỷ Kiếm Môn sẽ chiến thắng vinh quang.”

Trong bầu không khí ồn ào lời ra tiếng vào, giọng nói của Thẩm Vân Tương chầm chậm vang lên, tuy có toan tính nhưng người nghe lại cảm thấy chỉ là câu nói vu vơ. Tiến bàn tán từ từ nhỏ xuống, tất cả mọi người im lặng chờ đợi.

“Lời này của công tử là đề cao Quỷ Kiếm Môn quá rồi, Quỷ Kiếm Môn nếu giành chức vô địch e là có thể không khả quan lắm.”

“Tại sao? Ta nhớ là Quỷ Kiếm Môn đã bắt đầu buôn bán trên các sông, hơn nữa lại làm ăn vô cùng thuận lợi. Tiền tài hiện giờ chảy ào ào vào túi, Vân Tương cho là đệ tử Quỷ Kiếm Môn trong đại hội lần này ắt sẽ chứng minh được bản lĩnh của mình đây.”

“Công tử, ý ngươi là. . .” Sắc mặt của trưởng lão Quỷ Kiếm Môn bỗng biến đổi, lão ta đang muốn phản bác lại thì im bặt.

“Hay cho Quỷ Kiếm Môn nhà ngươi! Ta còn nghi ngờ ai đang phá hoại chuyện làm ăn của ta! Thì ra là môn ngươi đang âm thầm giở trò quỷ! Trên giang hồ có quy củ của giang hồ, Tào bang ta luôn muốn phát triển việc làm ăn bằng đường thủy, Quỷ Kiếm Môn khôn đánh một tiếng tựu âm thầm phá hoại, ngươi muốn giải thích cho chúng ta biết thế nào đây?” Một người đàn ông vạm vỡ đứng lên tức giận chỉ thẳng mặt Quỷ Kiếm Môn trưởng lão

“Chỉ là lời nói vô căn cứ, Tào bang chủ cũng không thể nghe gió thành phong như thế!” Quỷ Kiếm Môn trưởng lão lập tức biện bạch.

“Có phải hay không thì Quỷ Kiếm Môn nhà ngươi rõ ràng hơn ai hết! Ngươi có dám thề trước mặt tất cả mọi người trên giang hồ ở đây không?” Tào bang chủ kích động chỉ lấy Quỷ Kiếm Môn trưởng lão thách thức.

“Tào bang chủ, chỗ này không phải là Tào bang, ngươi đừng nên khinh người quá đáng!” Ngữ khí của Quỷ Kiếm Môn trưởng lão lần này cũng mạnh bạo hơn.

Hai người ai cũng không nhường nhịn, cãi nhau ồn ào cả lên, phía dưới người người nghị luận, còn phía trên hai người ầm ĩ đến mặt hồng tai đỏ.

Thiên Chỉ Diên chớp mắt nhìn về phía Thẩm Vân Tương, sắc mặt y vẫn điềm đạm như cũ, động tác nhẹ nhàng khoan thai nhấc chén lên nhấp rượu. Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, trêu chọc ai không trêu, tự dưng dây vào mỹ nhân sư phụ làm gì để giờ lửa bừng bừng cháy không chịu tắt thấy không?

Thiên Chỉ Diên bỗng nhiên cảm thấy danh vọng của mỹ nhân sư phụ có thể cao như thế này trên giang hồ thì năng lực tuyệt đối không đơn giản. Nếu như chuyện làm ăn riêng trên đường thủy của Tào bang bị phá, Quỷ Kiếm Môn lại thần thần bí bí như vậy đến cả Tào bang cũng không tra ra được, mỹ nhân sư phụ sao biết rõ ràng đến thế? Thiên Chỉ Diên gắp một miếng thịt cho vào miệng, hứng thú xem kịch hay.

“Hừ, chuyện của mình còn quản không được, ở trên địa bàn Diệp gia ta giương oai, không sợ gì cả sao?” Gia chủ Diệp gia Diệp Vấn Thiên cất giọng hét to để toàn sảnh yên lặng.

“Hai vị bình tĩnh chớ nóng, việc Tào bang vu Quỷ Kiếm Môn gian lận mong hai vị bang chủ chọn thời điểm khác bàn bạc tiếp. Hôm nay quần hùng đến dự tiệc, xin hai vị nể mặt Thần Hiên tạm thời bỏ qua.” Diệp Thần Hiên đứng dậy cắt ngang cơn tranh cãi nảy lửa, khuyên nhủ hai tiền bối.

“Hôm nay ta là nể mặt Diệp lão gia và Diệp tam thiếu gia, không so đo nữa. Chuyện giữa chúng ta sẽ bàn tiếp sau!” Tào bang chủ vẫy tay một cái rồi ngồi xuống.

Quỷ Kiếm Môn trưởng lão thấy vậy cũng không dùng dằng nữa, hắn xoay người, trừng mắt liếc Thẩm Vân Tương một cái. Tiện thể đây lão phát hiện ngồi bên cạnh Thẩm Vân Tương là một tiểu nữ oa, cơn giận bộc phát nãy giờ chưa thể nguôi tan khiến hắn hết sức không cam lòng, nuốt không trôi khẩu khí này.

Quỷ Kiếm Môn trưởng lão nén lửa giận trong bụng, trưng lên vẻ mặt cười hòa nhã đối ngược ban nãy, lão nói: “Ta nghĩ rằng là chỗ ngồi được sắp xếp theo môn phái và địa vị chứ, không ngờ rằng thì ra là căn cứ theo quan hệ.”

Lời vừa thốt ra, Thiên Chỉ Diên liền giật khóe miệng, nàng đã biết lão ta chú ý đến mình. Đụng tới Thẩm Vân Tương không được thì bắt đầu chuyển sang nàng phải không? Biết chọn người thật đó nha!

“Trưởng lão cớ gì nghĩ như vậy?”

“Bàn rượu ngay giữa chỉ có thể dành cho các vị chưởng môn của các môn phái và gia chủ của tứ đại gia tộc. Bản thân ta nghi ngờ rằng một đứa con nít cùng một con chuột nhắt há sao có thể được ngồi chỗ này? Chẳng lẽ ý đây là chúng ta, anh hùng hào kiệt thế này mà lại kém cạnh với một hài tử ư?”

Lời nói này của Quỷ Kiếm Môn trưởng lão đầy sự kích đúng, hơn nữa ý tứ cũng có lí, vì vậy thành công lôi kéo ánh mắt của những người khác chú ý về phía Thiên Chỉ Diên bên cạnh Thẩm Vân Tương.

Diệp Thần Hiên thấy sự không làng, nhăn mày giải thích: “Diên nhi còn nhỏ, để nó ngồi cạnh công tử cũng là điều dễ hiểu. Nếu để tách với công tử thì không có ai coi sóc, không tiện cho lắm.”

“Không tiện cho lắm? Ta thấy con nhóc này mặc dù nhỏ nhưng cũng đã năm sáu tuổi, một hài tử năm sáu tuổi chẳng lẽ không thể tự ăn cơm được à? Ta cũng không thấy công tử đây đút từng miếng cho nó ăn.”

“Đúng vậy. . .”

“Không hợp lí thì phải.”

“. . .”

Quỷ Kiếm Môn trưởng lão nêu đúng trọng điểm, người phía dưới luôn có thái độ hâm mộ hoặc ngưỡng mộ đối với những nhân vật được ngồi ngay bàn rượu trung tâm này, vì vậy một nữ oa oa cũng có thể ngồi lên vị trí đó đương nhiên dẫn tới mọi người dị nghị.

Diệp Thần Hiên thấy vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, hắn nói: “Vị trưởng lão này, Thần Hiên rất kính trọng trưởng lão, nhưng cũng mong trưởng lão đế ý thân phận, không nên thêu dệt như vậy.”

“Sao? Công tử đây chưa khẩn trương, Diệp Tam thiếu khẩn trương làm chi! Nói gì thì nói thì sự thật trước mắt mọi người bây giờ chính là ngay bàn rượu ở giữa tự dưng lại có một tiểu nữ oa và con chuột nhắt chen ngang trong khi anh hùng hào kiệt chúng ta chỉ có thể ngồi bên cạnh mà thôi.” Quỷ Kiếm Môn trưởng lão nói xong, cười đắc ý.

“Điều này không hợp lí. . .”

“Đúng vậy a. . .”

“. . .”

“Ngài đừng nên không phân biệt phải trái như vậy chứ. . .”Diệp Thần Hiên nén giọng, nhưng còn chưa dứt lời thì một giọng nói trong trẻo đã vang lên.

“Vị đại thúc này, thúc bảo ta gì cơ?”

Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu, sau đó nhảy khỏi ghế, đi tới bên cạnh Quỷ Kiếm Môn trưởng lão. Người ta đã lôi tên nàng ra rồi, nàng còn không đáp lễ sao? Hơn nữa Thiên Chỉ Diên muốn để lão ta biết nàng không phải đứa con nít mà lão có thể dễ trêu vào.

“Ta đang nói ngươi.” Quỷ Kiếm Môn trưởng lão hắc hắc cười đắc ý.

“Diên nhi nói cho thúc biết Diên nhi có thể tự mình ăn cơm.” Thiên Chỉ Diên chớp chớp đôi mắt lóng lánh nước, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hai má vô cùng đáng yêu khiến nhiều người dù đang giận dữ thế nào cũng phải dịu xuống.

“Nếu ngươi đã có thể mình ăn cơm, vì sao không ngồi bàn khác?” Quỷ Kiếm Môn trưởng lão thấy vậy cũng không cao giọng nữa, ngữ khí đã nhẹ nhàng hơn hỏi Thiên Chỉ Diên.

“Bởi vì sư phụ đã nói người trong giang hồ rất phức tạp, trông có vẻ bình tĩnh thế thôi nhưng đầy nguy hiểm, cho nên mới để Diên nhi bên cạnh thế này.”

“Tiểu cô nương, chỗ này sẽ không có nguy hiểm. Chỉ là ăn cơm mà thôi thì có gì nguy hiểm đây?”

Thiên Chỉ Diên giống như liếc lão một cái, sau đó nói tiếp: “Vậy cũng không chắc. Chẳng lẽ khi nguy hiểm xuất hiểm thì trên mặt nó dán hai chữ ‘nguy hiểm’ để Diên nhi chạy thoát được sao? Còn không thì khi người xấu xuất hiện, trên trán hắn sẽ viết hai chữ ‘người xấu’ để Diên nhi cảnh giác được sao?”

“Điều này. . .”

“Cho nên, nguy hiểm và người xấu luôn ẩn nấp trong biển người sẽ đột nhiên xuất hiện đấy ạ. Vì vậy sư phụ không để Diên nhi chạy loạn cho người xấu bắt đi, rất nguy hiểm. Hơn nữa, lòng người khó dò, ai biết thế nào? Người trong giang hồ dạng gì cũng có, không biết tôn trọng người khác, tự cao tự đại, coi thường tiền bối, thậm chí đến cả một tiểu hài tử cũng không chịu bỏ qua, thúc nói xem sao sư phụ ta có thể yên tâm để ta một mình?”

Lời vừa dứt lập tức xung quanh bàn tán ồn ào, có người tức giận bất bình, có người tỏ vẻ khinh thường, có người trầm mặc đợi xem.

“Quỷ Kiếm Môn trưởng lão thật là đang tự bê đá đập lên chân mình.”

“Đúng, đúng, cả đứa trẻ cũng không chừa.”

“Tự rước lấy nhục.”

“. . .”

“Ngươi. . .” Quỷ Kiếm Môn trưởng lão dù có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết được Thiên Chỉ Diên đang mắng lão không biết xấu hổ, lão không biết tôn trọng tiền bối, tự cao tự đại, ngay cả tiểu hài tử cũng không bỏ qua. Sắc mặt lão tối sầm, chỉ lấy Thiên Chỉ Diên, chưa kịp lời thì đã bị nàng cắt ngang.

“Đại thúc, thúc xem, khi thúc nói thì tất cả mọi người đều nhìn thúc, nhất định thúc là một người rất có danh tiếng. Nếu đã như vậy thì thúc không nên không tôn trọng tiền bối, tự cao tự đại, ngay cả tiểu hài tử cũng không bỏ qua, đúng không?”

“Ta. . .”

Quỷ Kiếm Môn trưởng lão bắt đầu ú ớ, não còn chưa thông kịp thì nàng đã tiếp lời.

“Thúc đã bỏ qua cho đứa trẻ như ta thì chắc thúc cũng sẽ không khắt khe với con vật này nữa, đúng không nào?” Thiên Chỉ Diên ôm Bánh Trôi, chọc chọc mũi của nó.

Trước mặt Quỷ Kiếm Môn trưởng lão, Bánh Trôi phối hợp với Thiên Chỉ Diên, sau khi dương nanh múa vuốt đã đời thì rúc thân vào người nàng, trước khi nhõng nhẽo còn bĩu môi khinh thường lão.

“Ta đương nhiên sẽ không tính toán việc này.” Quỷ Kiếm Môn trưởng lão cắn răng, tuy ngoài cười nhưng trong thì đang sôi trào.

“Nếu thúc không tính toán nữa vậy thì Diên nhi có phải được trở về dùng bữa rồi?”

“Đương nhiên là được.”

Thiên Chỉ Diên nghe thế mới mở miệng cười rạng rỡ, nụ cười tươi tắn cũng khiến người khác vui lây.

“Công tử thật là có phúc, tuy đệ tử còn nhỏ tuổi nhưng lại rất thông minh. Không biết hài tử thông minh như thế này có xuất thân từ đâu?”

“Đại thúc, chẳng lẻ hài tử của thúc không phải do thúc sinh ra?” Thiên Chỉ Diên vừa nhìn đến liền khiến lão đông cứng người, đáp trả.

“Hài tử của ta đương nhiên là thân sinh rồi.”

“Không phải từ bụng ngươi chui ra thì cũng chưa hẳn.” Một giọng nói trầm thấp có lực truyền tới.

“Ha ha ha. . .” Câu nói này khiến mọi người xung quanh ôm bụng cười nghiêng ngả.

Quỷ Kiếm Môn trưởng lão tức giận đỏ cả mặt nhưng không dám phản bác lại, bởi vì người cất giọng nói kia chính là minh chủ võ lâm Ân Chấn Phương.

Minh chủ võ lâm cũng lên tiếng rồi, chứng tỏ ông đang ngầm ủng hộ tiểu Chỉ Diên, thế thì còn ai dám lỗ mãng nữa?

Vì vậy Quỷ Kiếm Môn trưởng lão cũng chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng, có người ngồi bên cạnh lão lúc này đứng lên, chắp tay thi lễ rồi giải thích: “Hôm nay Trưởng lão uống nhiều quá, mọi người chớ trách, chớ trách.”

Người đó nói xong liền kéo Quỷ Kiếm Môn trưởng lão ngồi xuống.

Nếu đương sự không còn tính toán gì nữa thì những vị khách khác cũng không bát nhào gì thê, tất cả cúi đầu tập trung ăn uống.

Chợt Thiên Chỉ Diên chuyển đầu nhìn về phía Ân Chấn Phương giúp đỡ nàng khi nãy, vừa vặn Ân Chấn Phương cũng nhìn nàng.

Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Ân Chấn Phương bỗng để lộ một nụ cười, ông nháy con mắt trái với Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên sửng sốt, sau đó cười thật tươi, cũng nháy mắt trái với ông. Nàng nghĩ chắc Ân Chấn Phương đã nhận ra nàng, nếu không ông ta sẽ không tỏ vẻ thân thiết với nàng như vậy.

Thiên Chỉ Diên vuốt ve Bánh Trôi vui vẻ trở lại chỗ ngồi, tự dưng nàng phát hiện, kỳ thật thân phận của nàng cũng rất dữ dội đó nha! Cha là hoàng đế, lão nương là hoàng hậu, ông ngoại cũng là minh chủ võ lâm, còn sư phụ là công tử Tương danh chấn thiên hạ, sao có thể dữ dội đến mức này nhỉ? Nhưng mà hình như với đãi ngộ bây giờ không xứng với thân phận của nàng thì phải?!

Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi. Thôi, thay đổi lại có người dị nghị, không chừng lại chuốc cừu oán vào người thì khổ.

Thiên Chỉ Diên liếc Quỷ Kiếm Môn trưởng lão một cái, dám trước mặt đông người thế này trêu chọc nàng, tưởng mấy câu đơn giản mà nàng bỏ qua chắc?

Thiên Chỉ Diên chọc chọc Bánh Trôi béo ú mấy cái, nó quay đầu lại nhìn nàng, sau đó Thiên Chỉ Diên thì thầm vào tai nó mấy câu gì đó.

Bánh Trôi nghe lời gật đầu. Thiên Chỉ Diên đút cho Bánh Trôi một ngụm rượu, sau đó nó “vụt” một cái không thấy bóng dáng đâu.

Thiên Chỉ Diên gác chân lên, quay đầu nhìn về phía Quỷ Kiếm Môn trưởng lão, ngồi chờ xem kịch hay.

“Ui cha!” Lão ta bỗng dưng lớn tiếng la oai oái.

Tiếng kêu này của lão thu hút vô số ánh nhìn. Quỷ Kiếm Môn trưởng lão tự biết thất lễ, có chút ngượng ngập bèn cười xòa, chuẩn bị ngồi xuống trở lại.

Chẳng ngờ lão còn chưa đặt mông xuống thì lại hét to thêm một tiếng nữa: “A. . .”

Lúc này, mọi người vừa cầm đũa lên tiếp thì lại ngẩng đầu lên hướng về phía Quỷ Kiếm Môn trưởng lão lần nữa. Lão ta chỉ cười cười che giấu nỗi xấu hổ, sau đó đưa tay bịt kín miệng mình.

Lúc này, toàn thân Quỷ Kiếm Môn trưởng lão bắt đầu ngứa ngáy, lão đưa tay ra sau lưng, rồi lại dời đến náchgãi gãi, hành động này vừa phi lễ vừa tức cười, vì vậy khiến xung quanh ầm ĩ một trận.

“Ha ha ha. . .”

Thiên Chỉ Diên vỗ chân cười sặc sụa nhìn vở hài kịch hay này.

Đột nhiên, Thẩm Vân Tương cầm một cây tâm nhỏ, đầu ngón tay khẽ động đậy một cái, chiếc tâm đó phóng nhanh như chớp về phía sau lưng của Quỷ Kiếm Môn trưởng lão

Thiên Chỉ Diên dõi mắt nhìn theo, thấy chiếc tâm đó đúng lúc đánh văng một cây kim, khiến cây kim đó bị trật phương hướng, vừa vặn đâm ngay “chỗ đó” của Quỷ Kiếm Môn trưởng lão.

Nếu lệch một chút nữa thì cây kim đó không chừng đã đâm trúng Bánh Trôi.

“A. . .”

Bị cây kim đó đâm trúng, Quỷ Kiếm Môn trưởng lão hét to một tiếng. Đúng lúc đó, Bánh Trôi bội trượt thân xuống, lấy tốc độ mà mắt người bình thường không thấy thoát ra khỏi…y phục của Quỷ Kiếm Môn trưởng lão rồi nhảy vào lòng Thiên Chỉ Diên.

Bánh Trôi vừa ra, phần y phục dưới của Quỷ Kiếm Môn trưởng lão vẫn còn bị cây kim đâm vào, lão cố gắng dùng hai tay che lại. . Đang lúc này, mắt mọi người nhìn chăm chăm ngay dưới lão, từng giọt nước rơi tí tách tí tách nhỏ xuống dưới đất tạo thành một vũng nhỏ.

Một tràng cười ầm trời vang lên, xen lẫn tiếng cười cợt còn có vài âm thanh xì xào trêu chọc, sự việc này khiến cả buổi yến tiệc vui vẻ hơn hẳn. Mọi người giống như được thưởng thức một vở hài kịch hay, thỏa mái dùng bữa tiếp.

Quỷ Kiếm Môn trưởng lão xấu hổ xen lẫn tức giận, mặt đỏ tai hồng, lão lập tức xoay người, bước nhanh ra khỏi bữa tiệc.

Nhìn lão rời khỏi, Thiên Chỉ Diên lấy một chiếc khăn tay lau vết rượu dính trên miệng Bánh Trôi. Vừa lau xong, Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, nàng thoáng phát hiện người vừa nãy kéo Quỷ Kiếm Môn trưởng lão ngồi xuống đang nhìn nàng chăm chú.

Ánh mắt của người đó u ám đến nỗi không thể nhìn thấu.

Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt vài cái giả ngốc.

“Con đang nghĩ gì vậy? Dùng bữa đi.” Giọng nói của Thẩm Vân Tương kéo ánh mắt của Thiên Chỉ Diên quay về. Thiên Chỉ Diên cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trước tiên cứ ghi nhớ việc này.

Thẩm Vân Tương gấp một miếng thịt bò cho vào chén nàng. Ngửi thấy mùi thịt, Thiên Chỉ Diên mới phát hiện đói. Từ khi khai tiệc tới giờ, phong ba không ngừng, nàng còn chưa đặt mông xuống dùng bữa cho đàng hoàng.

Thiên Chỉ Diên gấp miếng thịt lên, chuẩn bị ăn. “Vèo” một tiếng, trên đũa nàng chỉ còn sót lại vài vết dầu mỡ, Thiên Chỉ Diên nhéo Bánh Trôi mấy cái.

Bánh Trôi miệng đầy mỡ, miệng nhét đầy thịt khoái chí nhai nhóp nhép.

“Đây là sư phụ gấp cho ta mà, ngươi có thích thịt đến cỡ nào thì cũng đừng nên trộm của ta chứ? Xem ta trị ngươi. . .” Thiên Chỉ Diên còn chưa dứt lời thì bên ngoài một trân cuồng phong “vù vù” hướng về phía bàn nàng đang ngồi.

Thiên Chỉ Diên có thể cảm giác được uy lực của cơn gió này vô cùng mạnh, nếu không có công lực nhất định chắc chắn sẽ không đỡ được.

Bỗng nhiên Thiên Chỉ Diên nghĩ đến điều gì đó, nàng thầm than: “Không phải chứ?!”

Do sức gió mà chén đũa nàng đang cầm bị đổ hết lên người Thẩm Vân Tương, thậm chí thân thể y còn bị một lực nào đó va chạm mạnh.


trướctiếp