Thời gian thoáng trôi qua, chớp mắt đã hết nửa tháng, Thiên Chỉ Diên
phải thường xuyên đi đi lại lại giữa Thiếu Lâm tự và Thiếu Thất sơn. Vị
khách vãng lai – lão đầu râu bạc truyền thụ võ công, Thiên Chỉ Diên nhận nhiệm vụ nướng thỏ, Bánh Trôi thì săn bắn, ba người lẫn vật vô cùng bận rộn nhưng lại có khoảng thời gian rất vui vẻ.
Hôm nay, Thiên Chỉ Diên vẫn dậy sớm như những ngày trước, ngoài cửa
sổ là bầu trời bao la vừa mới hửng sáng, vừa mới mở cửa phòng, Thiên Chỉ Diên đã thấy Hư Tâm đứng chờ bên ngoài. Nửa tháng không gặp hắn, Thiên
Chỉ Diên chợt nhận ra hình như hắn đã cao lớn hơn một chút.
“Hư Tâm, ngươi không cần luyện công à? Mới sáng sớm đứng chờ ngoài cửa làm chi đây?”
“Chỉ Diên thí chủ, ngày mai hai người phải khởi hành rời khỏi đây
rồi. Cho nên hôm nay ta đến gặp người.” Hư Tâm ngượng ngùng đỏ cả má.
“Rời khỏi?” Thiên Chỉ Diên trừng to mắt, không tin cho lắm. Ta còn không biết mình sắp đi, cớ sao Hư Tâm lại biết?
“Đúng vậy, công tử Tương và người sẽ đi trước, người trong Thiếu Lâm
tự tương đối nhiều, vì vậy sẽ khởi hành sau. Thí chủ không biết sao?”
Thiên Chỉ Diên rõ ràng không biết, dạo này nàng rất bận rộn. Sáng
bảnh mắt ra thì đã đi, tối trở về thì chỉ muốn ngủ, xem như nửa tháng
này cũng không gặp được sư phụ được nhiều lần cho mấy. Cuộc sống quay
cuồng như con thoi đến nàng cũng không nhận ra.
“Hư Tâm, ngươi còn nhớ những gì lão đầu đã từng nói chứ?”
Hư Tâm gật đầu.
“Ta sắp phải đi, vì vậy cần đi gặp lão ấy một chút, ngươi đi theo ta không?”
Hư Tâm lại gật đầu, hắn nói: “Ta đi với thí chủ.”
Hai người nhanh chóng đi đến sau Thất Thất sơn, tới cây cổ thụ quen
thuộc mà lão đầu quái gở hay nghỉ ngơi, Thiên Chỉ Diên lại chẳng thấy
lão đâu.
“Lão đầu.” Thiên Chỉ Diên hô to một tiếng, rừng núi vang vọng tiếng
gọi của nàng nhưng vẫn không thấy lão đầu quái gở đó xuất hiện.
“Tiền bối có phải đã đi rồi hay không?”
“Không đâu, lão chưa chào một tiếng với chúng ta, sao lại đi vội vàng như thế được?” Thiên Chỉ Diên vừa giải thích vừa quay đầu gọi lão lần
nữa: “Lão đầu. . .”
Bỗng nhiên hai vai của Thiên Chỉ Diên nặng trĩu, nàng lập tức quay
đầu, né người, xuất chưởng, đá chân, quay thân, nàng thực hiện các động
tác liên tiếp vừa tự nhiên vừa thành thạo.
Xuất chiêu xong, Thiên Chỉ Diên dừng lại.
“Lão đầu, mới sáng sớm mà lão làm trò gì thế này, gọi lão thì không
trả lời, còn đánh lén sau lưng ta nữa.” Thiên Chỉ Diên khoanh hai tay
trước ngực, nhíu mày chất vấn.
“Đánh lén ngươi là muốn xem thử trong nửa tháng này ngươi học được gì rồi, coi như là kiểm tra.” Lão đầu cười khà khà vuốt vuốt râu mép, nhận xét: “Tiểu nữ oa, ngươi thật đúng là có thiên phú dị bẩm, ta gặp được
bảo vật rồi, ha ha. . .”
“Lão không đứng chờ ta ở chỗ cũ, làm vậy vì muốn kiểm tra ta?”
“Đúng đấy!”
“Nói dối, một người lười như lão chắc chắn không dậy sớm đến thế này chỉ vì muốn thử ta.”
“Cũng có lí, cả đêm rồi ta chẳng chợp mắt được gì cả.” Lão đầu vươn tay dãn gân cốt, đánh một cái ngáp thật to.
“Ồ, chuyện gì mà có thể khiến một lão đầu lười một đêm không ngủ vậy?”
“Ngươi cũng có liên quan đấy, ta bị sư phụ của người làm hại.”
“Sư phụ ư?”
Thiên Chỉ Diên thấy hết sức kì lạ. Nửa tháng nay, chuyện nàng luyện
võ công cùng lão đầu, người biết được chỉ có duy nhất Hư Tâm, sư phụ
cũng không thường xuyên ra khỏi cửa. Hư Tâm không tiết lộ ra, vậy sao sư phụ có thể biết được?
“Hắn đuổi theo ta cả đêm!”
“Không phải chứ?”
“Ngươi không tin? Ta cũng thấy rất kì lạ, hắn coi trọng ai thì mặc
xác hắn, thế nhưng lại coi trọng ta, đuổi theo ta một đêm, ta là loại
người dễ để người khác đuổi theo thế à?” Lão đầu hậm hực.
“Ít nhảm nhí đi, lão như thế, có cho tiền bảo ta đến gần, ta còn không muốn. Lão đầu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Bản thân ta cũng muốn biết lắm đây, vô duyên vô cớ đến tìm ta, thế
ngoại cao nhân ta đây hắn muốn gặp là gặp được sao? Cho nên ta chạy
ngay. Ta chạy thì hắn đuổi theo, hắn rất lợi hại, đáng tiếc hắn còn quá
trẻ, tu luyện còn kém xa lắm, hắc hắc. Nhưng quả thật theo khả năng bây
giờ của hắn thì sau này còn khó biết trước được.”
Thiên Chỉ Diên nhếch miệng lên, nàng lấy từ trong túi nhỏ ra một bình rượu lê hoa, sau đó mở nắp, ngẩng đầu chuẩn bị uống.
“Ai ai, chớ uống hết của ta chứ, tiểu nữ oa. Ngươi… ngươi, ngươi cũng quá độc ác đấy. Vì hắn thấy ngươi nửa tháng này cứ đi lên núi nên mới
đích thân điều tra, sau đó hắn phát hiện ra ta. Hắn còn bảo bất kể ta là ai, ta vì mục đích gì mới dạy võ công cho ngươi, nếu ngươi bị thương
tổn, hắn sẽ không tha cho ta. Còn thông báo với ta là mai sẽ dẫn ngươi
đi, không để ngươi ở đây nữa!”
“Vậy mới được chứ, nói ngay từ đầu có phải đơn giản hơn không! Rượu
lê hoa của lão đây sẽ không ít hơn nửa đâu!” Thiên Chỉ Diên lau miệng,
đưa lại bình rượu chỉ còn phân nửa cho lão đầu.
“Tiểu nữ oa, ngươi quá độc ác, giống y như sư phụ của ngươi, đều là
cầm thú!” Lão đầu cầm lấy bình rượu còn dư lại tí ti, giả vờ tội nghiệp
chép miệng.
“Lão đầu, ta thực sự sắp đi.”
“Được được, chúng ta đi thôi.”
“Bọn này đi tham gia đại hội võ lâm, lão đi làm gì?”
“Vậy thì không đi, một đám hài tử chơi qua chơi lại, chẳng có nghĩa gì!”
“Lão đầu, lão nhìn ta này, rượu lê hoa quan trọng hay ta quan trọng? Ta sắp đi!”
Thiên Chỉ Diên có chút chờ mong, nàng biết lão đầu đối với nàng tốt,
bỗng dưng phải chia tay thế này nàng cũng thấy không nỡ. Nửa tháng nay
ngày nào cũng luyện công với lão thật sự rất cực khổ, nhưng lão đầu vẫn
bên cạnh nàng, cẩn thận chỉ dạy, nàng hiểu rõ lão đầu rất quan tâm đến
nàng.
“Đương nhiên là rượu lê hoa quan trọng hơn!”
Thiên Chỉ Diên lập tức quay người đi.
Chợt gió nổi lên, lão đầu xuất hiện trước mặt Thiên Chỉ Diên, cười
khà khà: “Tiểu nữ oa, ngươi còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, có một chuyện
không phải ngươi bảo ta nghĩ cách giúp đó sao? Bây giờ ta đã nghĩ ra
rồi. Hắc hắc. . .”