Từ Từ Nào, Sư Phụ!

Q.2 - Chương 54: Lấy Già Lấn Nhỏ


trướctiếp

“Lão đầu chết tiệt, lấy già lấn nhỏ!” Thiên Chỉ Diên tức giận chỉ lão đầu râu bạc đó.

“Tiểu nữ oa, khinh công của ngươi cũng khá tốt đấy, ta công nhận. Còn nhỏ như vậy nhưng khinh công lại giỏi thế này, rất lợi hại, ta có lời khen ngươi!” Lão đầu râu bạc cười nói.

“Đương nhiên!”

“Cá tính, có cá tính!” Lão già tán thưởng gật đầu, sau đó chợt nhớ điều gì bỗng trầm tư: “Xem khinh công này của ngươi. . . Nếu như ta không nhìn lầm, chẳng lẽ là chiêu thứ nhất của Băng Phách Cửu Uyên?”

“Băng Phách Cửu Uyên?”

“Băng Phách Cửu Uyên?”

Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm cùng lên tiếng hỏi.

“Hư Tâm từ nhỏ đã được sư phụ dạy cho, võ công của các môn phái khác tiểu tăng đều có nghe qua nhưng chưa từng được nghe nhắc đến Băng phách Cửu Uyên.” Hắn bảo.

“Băng Phách Cửu Uyên là võ công thượng thừa mà thế gian khó thấy, chỉ tiếc là sớm thất truyền, cho nên người nghe nhắc đến môn công phu này không có nhiều, người được truyền thụ lại càng là phượng mao lân giác.”

“Lão tự khen ngợi mình đấy à?” Thiên Chỉ Diên bĩu môi khinh thường: “Chỉ giỏi thổi phồng.”

Bàn tay nhỏ bé len lén kéo đắng sau áo của Hư Tâm, hắn cũng ngầm hiểu kéo kéo áo nàng.

“Nói hưu nói vượn! Ta thổi phồng chỗ nào? Võ công khắp thiên hạ có gì mà ta không biết!”

“Đúng, đúng! Nhưng lão biết thì liên quan gì đến ta!” Thiên Chỉ Diên lấy ống trúc mở nắp ra, sau đó liền ném ống đi.

“Ai nha, lãng phí, lãng phí!” Lão đầu râu bạc chợt động thân một cái, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp lấy ống rượu ngon.

Vào ngay lúc này, Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm lập tức quay đầu bỏ chạy.

“Tiểu nữ oa này, ngươi thật quá ghê gớm. Ai nha, ai nha nha, rượu của ta a, đổ hết cả rồi! Ta mà không bắt được ngươi, không thu thập ngươi mới là lạ!”

Phía sau, lão đầu râu bạc hét to một tiếng, một trận gió nổi lên, lão động thân người, chớp mắt cái đã đuổi kịp sát hai đứa trẻ, dường như sắp tóm được Thiên Chỉ Diên tới nơi.

“A. . .”

Bỗng lão già hét thảm một tiếng rồi dừng lại, đứng nguyên tại chỗ nhảy tưng tưng, sau đó từ tay áo của lão phóng ra một vật nhỏ màu trắng, vật nhỏ ngã xuống đất lăn lăn vài vòng.

“Thì ra là ngươi!” Lão đầu râu bạc mở to mắt chỉ vào vật nhỏ nằm bất động trên mặt đất, nói xong thì đột nhiên lão ngồi xuống bắt đầu tỉnh tọa.

Thiên Chỉ Diên thấy lão già quái gở đó không đuổi theo bọn họ nữa, nàng mới dừng lại.

“Bánh Trôi, mau tới đây!” Nàng không muốn đến gần lão già đó chút nào, bèn đứng xa hét lớn.

Lão đầu râu bạc mở hai mắt ra, vừa ngồi vận công, vừa nói: “Con vật này ta đã đuổi theo nó một tháng. Từ đảo Đông Phù đến núi Thiếu Sơn, dựa vào khinh công của ta, cho tới bây giờ ta còn chưa bắt được nó. Ngươi cho rằng ngươi hét hai tiếng, nó sẽ đi theo ngươi sao?”

“Là do lão vô dụng thôi!” Thiên Chỉ Diên bĩu môi khinh bỉ nhìn lão đầu râu bạc một cái, tiếp đó là lớn tiếng với Bánh Trôi: “Nếu ngươi không tới đây, ta sẽ bỏ mặc ngươi đấy!”

“Tiểu nữ oa ngu ngốc. Ai nha, con vật này bình thường thấy ta liền chạy, hôm nay lại dám chủ động cắn ta, thật là quá bất ngờ, ta chẳng kịp đề phòng chi cả!” Lão đầu râu bạc lắc đầu, lão than thở: “Giờ ta phải ngồi đây một ngày một đêm mà ép độc ra.”

Lúc này, Bánh Trôi nghe thấy lời nói của Thiên Chỉ Diên, cuối cùng thân hình cũng động đậy được chút, lồm cồm bò dậy, lững thững bước về phía nàng, đi được cách nàng mấy bước thì lảo đảo, bỗng ngã oạch xuống.

Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, thở dài bước về phía nó.

“Ai bảo ngươi uống nhiều như vậy, bây giờ say thành dạng này rồi, ngươi đúng là Bánh Trôi hám rượu.” Thiên Chỉ Diên ôm lấy nó.

“Chỉ Diên thí chủ, cẩn thận!” Bỗng Hư Tâm hét lớn lên.


trướctiếp