Từ Từ Nào, Sư Phụ!

Q.2 - Chương 48: Hòa Thượng Đỏ Mặt


trướctiếp

Hôm sau, ánh nắng sớm len lỏi vào của cửa số đánh thức Thiên Chỉ Diên dậy. Nàng giơ tay dụi dụi mắt, cảm thấy tràn trề sinh lực vô cùng.

Sau khi giải quyết bữa sáng no nê, Thiên Chỉ Diên vác theo chiếc túi nhỏ, chuẩn bị ra cửa.

Ra khỏi phòng, Thiên Chỉ Diên bỗng dừng lại, thấy một tiểu hòa thượng mặc chiếc áo cà sa màu xám tro đứng thẳng ngay trước cửa phòng. Tiểu hòa thượng thấy nàng mở cửa lập tức cúi đầu.

Khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn, cái đầu láng cóng, dáng vẻ xấu hổ của tiểu hòa thượng trông thật đáng yêu nha. . .

Khóe miệng của Thiên Chỉ Diên khẽ cong cong lên, cuối cùng hé mở. Nàng đi về phía trước ngắm nghía tiểu hòa thượng, hai bàn tay ôm trước ngực rồi ngoắc ngoắc, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm.

Tiểu hòa thượng nhìn Thiên Chỉ Diên, giơ tay gãi đầu: “Thí, thí chủ, người tỉnh rồi, tiểu. . . Tiểu tăng. . .”

Tiểu hòa thượng còn chưa dứt lời, còn lắp ba lắp bắp.

Người ta xấu hổ thật kìa! Trời ơi, mình còn cảm thấy thương dùm luôn!

Thiên Chỉ Diên cong cong khóe miệng, vươn ngón tay út chỉ vào chiếc cằm của tiểu hòa thượng, xong rồi còn xoa xoa đầu người ta.

“Để ta nhìn xem nào. Chà, trông cũng vừa mắt thật!”

Tiểu hòa thượng lập tức lui về sau một bước, hiển nhiên là hắn bị hành động lưu manh vừa rồi dọa cho sợ.

“Thí, thí chủ, vô lễ. . . Vô lễ chớ. . . Chớ. . .” Tiểu hòa thượng còn chưa dứt lời thì đã chắp hai tay trước ngực: “A di đà phật, a di đà phật.”

Thiên Chỉ Diên trông thấy bộ dạng khẩn trương của người ta, không khỏi cười “Phì”.

Tiểu hòa thượng thấy phản ứng của nàng thì biết ngay là nàng vừa đùa giỡn hắn, lập tức nghiêm mặt lại: “Thí chủ, xin thí chủ đừng đùa Hư Tâm.”

“Ngươi tên là Hư Tâm à? Ta tên là Thiên Chỉ Diên. Ngươi chính là người phụ trách đi chơi với ta phải không?”

“Phương trượng đúng là đã phân phó Hư Tâm đến trông nom thí chủ.”

“Thí chủ thí chủ gì chứ, nghe thật nhức tai. Cứ gọi tên cho thoải mái.”

“Thí chủ, lễ nghi không thể phá.”

“Như vậy thì…ta cũng sẽ không chơi với ngươi nếu ngươi không gọi tên ta, nguyên tắc không thể phá.”

“Điều này. . .”

“Sao?”

“Chỉ Diên thí chủ.”

“Nhìn không ra là ngươi lại ngoan cố vậy, coi như là bổn công. . . Tiểu thư ta đại nhân đại lượng không tính toán nữa! Sư phụ ta và Nhất Hoằng đại sư có phải trong thiện phòng không?”

Hư Tâm gật đầu.

“Vậy là, chỉ có mình ngươi đi chơi với ta thôi?”

Hai má tiểu hòa thượng hồng lên, gật đầu.

“Đi thôi, chúng ta đến núi đi!”

Thiên Chỉ Diên kéo phắt tay Hư Tâm, khôn ngờ hắn đột ngột giựt tay lại.

“Thí chủ làm gì vậy. . .”

Thiên Chỉ Diên còn chưa mở miệng, quay đầu lại thì cái đầu nhỏ nhắn nào đó từ hồng hồng chuyển sang đỏ, mặt cúi rất thấp.

“Chỉ Diên thí chủ, đất Phật môn, không thể lôi kéo.”

Thiên Chỉ Diên cười hè hè, sau đó cố tình tới gần Hư Tâm, huých khuỷu tay vào người hắn.

Hư Tâm vội lùi về sau một bước.

“Ngươi đối với ai cũng xấu hổ thế hả?”

Hư Tâm lắc đầu.

Lông mày nàng nhướng lên, hỏi: “Đừng nói là ngươi chưa từng thấy qua nữ tử đấy?”

Hai má tiểu hòa thượng càng đỏ lừ.

Thiên Chỉ Diên không kiềm được, há miệng cười to.

“Hư Tâm, ngươi thật là quá dễ thương!”

Nhưng vừa mới mở miệng khen hắn câu trước, câu sau đã nhuốm màu hù dọa, hai tay chống hông: “Hư Tâm, có phải ngươi đã đồng ý với Nhất Hoằng đại sư đến chơi với ta?”

Hư Tâm ngẩng đầu, ngẩn người nhìn nàng rồi gật đầu.

“Vậy thì nếu ngươi không cho ta lôi kéo thì làm sao chơi với ta được?”

Hư Tâm cúi đầu thấp hơn.

“Ngươi không chơi với ta, có phải là đã không hoàn thành giao phó của Nhất Hoằng đại sư không? Ta nhớ người xuất gia hình như là không nói dối!”

“Tiểu tăng. . . Tiểu tăng. . . Hư Tâm không không nói dối.”

“Còn ngẩn ngơ là gì nữa? Đi thôi! Thời gian sắp hết rồi kìa!”

Thiên Chỉ Diên vừa dứt lời liền kéo tay Hư Tâm chạy vụt ra ngoài, lần này tiểu hòa thượng không còn giãy tay ra nữa, ngoan ngoãn theo nàng tới chân núi. Tới nơi, nàng quan sát khắp một lượt, gật gù hài lòng: rất tốt, vừa đủ lớn.

“Thí chủ đến đây làm gì? Sau núi không có người, tương đối nguy hiểm, chúng ta vẫn nên trở về thì hơn.” Hư Tâm kéo kéo tay áo của Chỉ Diên, lo lắng.

“Có gì nguy hiểm chứ? Đừng sợ, có ta ở đây, ta bảo vệ ngươi!” Thiên Chỉ Diên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hòa thượng, trấn an.

Hư Tâm tính tình đơn thuần bị nàng chạm phải, khuôn mặt liền đỏ lựng lên, xấu hổ cúi đầu xuống. Lúc hắn ngẩng đầu lên thì Thiên Chỉ Diên đã chạy xa về trước rồi.

“Chỉ Diên thí chủ, thí chủ chờ chút, đừng chạy một mình!” Hư Tâm nhanh chóng sử dụng hết tốc lực mới đuổi kịp nàng.

Ổn định lại nhịp thở, hắn nghiêm mặt nói với nàng: “Chỉ Diên thí chủ, phải là Hư Tâm bảo vệ thí chủ mới đúng. Thí chủ là khách của phương trượng, hơn nữa Hư Tâm lại lớn hơn thí chủ bốn tuổi.”

Thiên Chỉ Diên gật đầu rồi nói tiếp: “Ngươi nói đúng, nhưng ta thấy bộ dạng ngươi giống y như cô gái nhỏ mới lấy chồng liền muốn bảo vệ ngươi thôi.”

“Thí. . . Thí. . . Chỉ Diên thí chủ, không thể nói bậy.”

“Ta không nói bậy, hay là ngươi theo ta đi? Ta sẽ đối tốt với ngươi.” Thiên Chỉ Diên vươn ngón tay út ra khều cằm của Hư Tâm.

“Thí. . . Thí. . .” Hai má Hư Tâm đỏ như quả cà chua chín, lập tức chấp hai tay niệm kinh: “A di đà phật, a di đà phật, không nghe xàm ngôn, không nghe xàm ngôn.”

Thiên Chỉ Diên cười khẩy, xoay người đi tiếp trêu chọc hư tâm qủa nhiên thật thú vị, nhưng cái bụng nàng quan trọng hơn, nàng không muốn ăn rau xanh và đậu hủ mãi.

Thiên Chỉ Diên đang mò mẫm trong rừng bỗng phát hiện một con thỏ hoang đang ngấu nghiến nhai cỏ. Cái miệng nhỏ nhắn của ai kia liền nuốt nước miếng, lôi ra dụng cụ bắn nhắm đến nó.

Đột nhiên, một hòn đá nhỏ từ đâu bay đến chân của chú thỏ nhỏ đó, thỏ nhỏ bị kinh động lập tức duỗi chân bỏ chạy.

Thiên Chỉ Diên chống hông, quay đầu, hung hăng trừng mắt Hư Tâm, nàng rất tức giận: “Ngươi làm gì thế hả?”

“Chỉ Diên thí chủ, Phật môn là nơi thanh tịnh không thể sát sinh. Chúng sinh đều ngang hàng, thí chủ không nên làm hại đến con thỏ đó được.” Hư Tâm nghiêm mặt giải thích.

Miệng ai kia méo xệch.

“Nhưng ta rất đói!”

“Nhà bếp có cơm chay.”

“Ta không ăn!”

“Chỉ Diên thí chủ, kén chọn không phải là thói quen tốt.”

Thiên Chỉ Diên xoay người, không thèm tranh cãi với Hư Tâm nữa, nàng cũng không tin là nếu Hư Tâm không nhân nhượng, nàng cũng không săn bắt được con nào?

Nàng chăm chú quan sát tìm kiếm con mồi, bỗng phát hiện một con sóc đang đứng trên cây, thân dài vừa đủ, thịt nhiều khiến nàng chảy cả nước miếng, nhất định là mỹ vị đây!

Nàng quay đầu đi, cười cười ngoắc Hư Tâm đến, sau đó còn xoa xoa khuôn mặt của hắn. Qủa nhiên là Hư Tâm xấu hổ cúi đầu xuống, lập tức niệm kinh phật.

Thời cơ đã đến, Thiên Chỉ Diên lập tức xoay người, kéo cây ná chuẩn bị thu phục chú sóc đáng thương.

“Phịch” một tiếng, Thiên Chỉ Diên ngã lăn ra đất, còn có Hư Tâm ngã chồm lên người nàng.

“Chỉ Diên thí chủ, thứ lỗi, thứ lỗi.” Hư Tâm vội vàng bò dậy, liên tục nói xin lỗi nàng.

Thiên Chỉ Diên lồm cồm bò dậy, phun ra một miệng toàn lá cây, ánh mắt sắc nhọn như dao liếc trừng trừng tiểu hòa thượng.

“Chỉ Diên thí chủ, không thể sát sinh, không thể sát sinh.”

“Ngươi hôm nay có phải là cố tình ngăn cản ta đúng không?”

“Chỉ Diên thí chủ, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. . A di đà. . .”

Hư Tâm còn chưa dứt lời liền bị Thiên Chỉ Diên cắt ngang.

“Tốt, ngươi cứ giữ phật kinh của ngươi đi. Ta đây không tin là ta không trị được ngươi!” Thiên Chỉ Diên nói xong liền chạy ra khỏi rừng.


trướctiếp