Từ Từ Nào, Sư Phụ!

Q.2 - Chương 46: Bị Đổ Nước Trà


trướctiếp

Hôm sau, sau khi Thiên Chỉ Diên tỉnh dậy, nàng phát hiện mình lại nằm trên giường, chớp chớp mắt ngó sang ghế dài của Thẩm Vân Tương đã không thấy bóng dáng y đâu. Nàng thở dài một hơi, bực tức lăn lộn trên giường. Nàng quả nhiên là cả một chút tiện nghi cũng không chiếm được.

Thiên Chỉ Diên nằm trên giường suy nghĩ một hồi, đối phó với Thẩm Vân Tương lưu manh cầm thú này phải dùng kế lâu dài, lên kế hoạch thật hoàn hảo rồi làm một phát một, ăn no nê một lượt luôn.

Trong lúc nàng còn vạch ra kế hoạch thì Thẩm Vân Tương đẩy cửa vào phòng, bưng thêm một bàn ăn sáng.

“Thu dọn nhanh lên, chút nữa còn phải lên đường gấp, ta mang bữa sáng đến cho con này.”

Thiên Chỉ Diên liếc y một cái, sau đó lại buồn bực lăn vòng trên giường. Nàng dậy không nổi, nhìn sư phụ mỹ nhân đứng trước mặt thế mà đậu hủ ăn cũng không được, tiện nghi chiếm cũng không xong, đã vậy còn bị ức hiếp. Nàng rất uất ức, nàng nằm luôn.

Thẩm Vân Tương thấy Thiên Chỉ Diên không động đậy, hết cách lắc đầu. Y đi tới giường nàng rồi ngồi xuống, giở tấm chăn lên.

“Á. . . Không được, sư phụ, người không được làm vậy, con. . .con. . .” Thiên Chỉ Diên xấu hổ cuốn chăn lại, trước khi rúc đầu còn không quên chớp chớp mắt.

“Sư phụ, con còn chưa quen, lẽ ra người phải lo lắng chứ. . .”

Thẩm Vân Tương liếc cơ thể bé xíu không có nửa điểm hấp dẫn nào, khóe miệng giật giật.

“Sư phụ, người có muốn không?” Thiên Chỉ Diên mở chăn lên, cố tình khoe bả vai nhỏ nhắn.

Giọng nói mềm mại nỉ non nhưng trong lòng lại suy nghĩ, Thiên Chỉ Diên nàng muốn xem Thẩm Vân Tương có thể chật vật thế nào. Cho dù tạm thời nàng có thể không ép y nhưng nhất định phải tạo ra thật nhiều rắc rối, để y biết bắt cóc nàng thì dễ nhưng nuôi nàng thì khó!

Thẩm Vân Tương nhăn trán, kéo áo nàng lên nhưng nàng lại thừa dịp hở nhiều hơn nữa.

Thiên Chỉ Diên vừa ném mị nhãn, vừa nghĩ thầm: vú em không phải ai muốn làm là cũng làm được đâu — nhất là đối với Hỗn thế ma vương nàng đây!

“Ôi, sư phụ người. . .”

Thiên Chỉ Diên còn chưa bày công phu “cười quyế rũ” xong thì khuôn mặt mũm mĩm chợt cứng đờ lại.

“Sư phụ, người làm gì vậy?” Vẻ mặt ai kia dần dần tối sầm.

“Vi sư lần đầu mang theo hài tử, không có kinh nghiệm. Để cho con ngoan ngoãn phối hợp ta còn lê đường gấp, ta chỉ có thể ra hạ sách này. Sau này con có hài tử, nhất định sẽ tha thứ cho vi sư.”

Thẩm Vân Tương vừa dứt lời liền dứt khoát mở chăn lên, hai tay bắt nàng.

“Sư phụ, người mau ra!”

“Diên nhi ngoan. . .”

“Sư phụ, tay của người, đừng để ở đó!”

“Ồ. . . Như vậy mới dễ hơn. . .”

“Sư phụ, con chịu không được nữa. . .”

“Diên nhi. . . Ráng chịu đựng. . .”

Thiên Chỉ Diên trong lòng thầm rơi lệ, chẳng lẽ nàng không tài nào đấu lại được cầm thú đã thành tinh này ư?

“Sư phụ, con sai rồi, bỏ qua cho đi.”

“Diên nhi, ngoan. . .”

“Sư phụ, người nhanh một chút. . .”

“Không được, nhanh quá hiệu quả không tốt.”

Thiên Chỉ Diên thầm rơi lệ lần nữa.

“Sư phụ, con đồng ý với người, sau này con sẽ nghe lời, người đừng vùi dập con nữa, được không?”

“Diên nhi, tình trạng bây giờ của con cũng là rất nghe lời.”

Thiên Chỉ Diên hối hận, vô cùng hối hận, nếu không chuẩn bị tốt tuyệt đối không được ra tay, muốn tạo rắc rối cũng không thể tùy tiện làm, người chịu khổ cuối cùng là mình thôi.

“Sư phụ. . .”

“Ừ?”

“Đau đau. . .”

“Chỗ nào đau?”

“Chỗ nào cũng đau. . .”

“Chút nữa lên xe ngủ rồi hết đau.”

Thiên Chỉ Diên lại lần nữa sám hối với lão thiên, nàng thề sau này không đắc tội với Thẩm Vân Tương nữa. Đồ cầm thú, cầm thú aaaaa!

Sau khi chịu đựng một hồi vùi dập, Thiên Chỉ Diên héo rũ gục trên cửa sổ xe ngựa, yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài để giải tỏa tâm tình bị ức chế.

“Diên nhi, thân thể của con không sao chứ? Sao lại không nghỉ ngơi đi?” Giọng nói nhẹ nhàng từ trong xe truyền ra.

Thiên Chỉ Diên hận đến muốn gãi ngứa, nhưng rốt cuộc nàng cũng phải nặn ra một nụ cười tươi roi rói, quay lại đáp: “Sư phụ, con không sao, không cần lo lắng cho con, con không đau nữa.”

“Diên nhi, con đang cười hay là đang khóc đấy?” Thẩm Vân Tương thấy một nụ cười méo xệch, nghi ngờ hỏi.

“Vui quá nên khóc.”

“Ồ. . . Diên nhi, con không cần vui đến vậy đâu.”

Thiên Chỉ Diên thở dài, yên lặng quay lại cửa sổ “thân yêu”. Nàng đang cười hay đang khóc, bản thân còn không rõ, nhưng bắt gặp nụ cười ngay khóa mắt của Thẩm Vân Tương thật sự là muốn tức chết mà.

Động đậy thân thể của mình, bị Thẩm Vân Tương điểm huyệt lâu như vậy thật sự là còn chút đau.

Thẩm Vân Tương chính là đại cầm thú tu một vạn năm, dám điểm huyệt nàng, còn cố tình cù ngay nách và bàn chân nàng, khiến nàng khóc không được cười không xong.

Thiên Chỉ Diên hướng ra ngoài cửa sổ “Hừ” một tiếng, tống hết tất cả oán khí đi.

“Tiểu Diên nhi, cổ họng con khó chịu à?” Thẩm Vân Tương lại nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

Oái, sư phụ lại gọi nàng là Tiểu Diên nhi, nàng bị cảnh báo rồi, phải ngoan lại thôi.

“Sư phụ, con rất khỏe, chỉ là vừa mới bị bụi bay vào nên bị sặc.”

“Vậy thì vào trong đi.”

“Vâng. . .”

Thiên Chỉ Diên hết cách bèn di chuyển vị trí từ gần cửa sổ vào bên trong, nàng chớp chớp mắt nhìn Thẩm Vân Tương. Phải lấy gì thu phục đây, mỹ nhân cầm thú?

Thẩm Vân Tương vẫn nhãn nhã ung dung ngồi trong xe, yên lặng xem sách. Thiên Chỉ DIên quyết định nhắm hai mắt, chuẩn bị ngủ bù. Nàng Nàng đánh cái ngáp, nằm khoang xe bên trong, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Hơi thở nhè nhẹ của nàng truyền tới tai vị sư phụ kia, y buông cuốn sách trong tay, cầm chiếc chăn mỏng đắp trên người nàng.

Thẩm Vân Tương lắc lắc đầu, cuối cùng cười một tiếng, ngón tay thon dài kéo sợi tóc bị dính vào trong khoang miệng đang mở to hết cỡ kia.

***

Xe ngựa chạy không ngừng nghỉ, gấp rút lên đường một ngày không dừng. Khi Thiên Chỉ Diên tỉnh lại thì ngày đã gần hoàng hôn, nàng nhảy xuống xe, chỉ muốn chạy ngay lên giường đánh một giấc đã đời, xương cốt nàng rệu rã hết rồi.

Nhưng Thẩm Vân Tương một mực bảo nàng tắm xong mới được ngủ. Nàng ngồi trong thùng nước, hai mắt nhắm nghiền rồi ngủ thiếp đi.

Lúc Thiên Chỉ Diên tỉnh lại lần nữa, nàng đã nằm trên giường, đắp chăn kín đáo. Nàng trợn to hai mắt, chớp chớp nhìn người nào đó đang ngồi cạnh giường xem sách.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng vàng đổ xuống mái tóc dài, khuôn mặt hoàn mỹ chăm chú xem sách, khoan thai, nhẹ nhàng. Mỹ nhân như ngọc chắc cũng thế này.

“Tỉnh rồi?” Thẩm Vân Tương đặt sách xuống.

“Sư phụ, con nhớ là mình ngủ quên trong thùng tắm mà.”

“Ừ.”

Ngón tay run rẩy bỗng chỉ vào y, lắp bắp: “Sư phụ, người, người thấy hết của con. . .”

“Tiểu nhị thay nước phát hiện.” Thẩm Vân Tương nhàn nhạt đáp.

Lòng ai đó giống quả bóng căng bị kim đâm xì hơi, thở phào, nàng lăn trên giường, bắt đầu mơ màng.

Thẩm Vân Tương đem chăn mền đến cho nàng.

“Sao không đắp kín rồi hẳn ngủ chứ?”

“Ơ, sư phụ, sao tay áo người lại ướt thế?”

“Bị đổ nước trà.”

Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng cũng biết là Thẩm Vân Tương mới đưa nàng ra khỏi thùng tắm, không thì sao y lại đối tốt như vậy?!

“Mấy ngày này lên đường gấp rút có hơi mệt. Nhưng mà ngày mai, chúng ta có thể đến nơi.”

“Đến đâu?”

“Thiếu Lâm tự.”

Thiên Chỉ Diên gian xảo cười thầm, trời đưa tới một bầy mỹ nam cho nàng rồi: trước bị cầm thú chọc, sau được mỹ nam đến!


trướctiếp