Bát hoàng tử nghênh ngang đứng chắn đường Thiên Hoài Vũ và Thiên Chỉ Diên. Hai tay chống hông hống hách nhìn hai người họ.
Trong một năm nay, Thiên Chỉ Diên không ít lần trêu cợt Bát hoàng tử. Cho dù hắn có căm hận đến như thế nào cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn
chưa bao giờ dám đứng đối diện khiêu khích nàng vì hắn biết sức lực của
mình không đọ được với nàng.
Nhưng hôm nay thì khác, hắn dám đứng chắn đường nàng, vẻ mặt còn lộ
rõ sự đắc ý. Thiên Chỉ Diên biết hắn đã khác xưa, nàng đưa mắt quan sát
phía sau hắn. Theo hầu hắn có hai thị vệ rất cao to, bộ mặt còn đằng
đằng sát khí trông có vẻ không ổn.
“Này, heo mỡ, hôm nay ngươi ngu đột xuất hả? Dám chặn đường ta?” Sát
cánh cùng Thiên Chỉ Diên đã một năm, bản lĩnh của Thiên Hoài Vũ cũng
được nâng cao.
“Ngươi mới ngu ấy! Hừ, dám bắt nạt ta, hôm nay ta sẽ khiến các ngươi
không còn đường về!” Bát hoàng tử chống hông, ra lệnh với hai thị vệ:
“Đánh hết cho ta!”
Thiên Hoài Vũ thấy thế hùng hổ xắn cả hai tay áo lên, chuẩn bị xông trận.
“Chạy đi!” Bất ngờ hơn là Thiên Chỉ Diên lại quay sang quát với hắn câu này.
“Cái gì?”
“Chạy đi, chúng ta đánh không lại! Huynh chạy sang hướng đông, ta rẽ
hướng tây, nhớ chạy đến chỗ có người. Nếu thoát được phải đem thêm người trở lại đây, phòng người kia không thoát được thì còn kịp cứu!”
“Được!”
Thiên Hoài Vũ lập tức xoay người chạy về hướng đông theo kế hoạch, Thiên Chỉ Diên cũng nhanh chân rẽ sang phía tây.
“Công chúa và hoàng tử thật là ngây thơ! Hai ngươi nghĩ là sẽ trốn
được sao?” Một trong hai tên thị vệ cười lạnh, bọn chúng tức tốc đuổi
theo Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên một thân một mình chạy vào hòn non bộ, hai tên thị vệ đó cũng đuổi kịp theo.
Xuyên qua hòn non bộ đó, nàng chạy đến một ngôi viện đã đổ nát, bỗng
nàng dừng lại đột ngột, đứng hiên ngang trong sân chờ hai tên kia đến.
“Sợ rồi sao?” Một trong hai tên lại cười: “Hôm nay sẽ tiễn công chúa một đoạn đường vậy.”
“Các ngươi không phải là thị vệ của tên heo mỡ đó.”
“Ngươi. . .”
Trên khuôn mặt non nớt không hề có sự sợ sệt nào, chỉ có ánh mắt lạnh như băng đến thấu xương, sát khí từ người nàng bốc lên bừng bừng.
“Nơi đây không có người chính là địa điểm động thủ tốt nhất. Hôn một
năm nay ta đã không ra tay rồi, đang thắc mắc là hiện giờ thân thủ có bị xuống cấp không đây?!”
Thiên Chỉ Diên rút một đoản kiếm từ chiếc túi nhỏ treo bên hông, chầm chậm mở bao kiếm, ánh sáng chói lòa cả mắt.
“Ngươi đây là. . .”
Lời tên thị vệ đó còn chưa dứt thì đã thấy Thiên Chỉ Diên nhếch mộ nụ cười ngay khóe môi. Trên khuôn mặt non nớt lại có một nụ cười âm hiểm
đến thế, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
Đúng ngay lúc này, Thiên Chỉ Diên chuyển động thân người.
Trong khoảnh khắc, khi mà hai tên thị vệ đó còn chưa phản ứng lại kịp thì nàng đã phóng người đến phía sau chúng, ánh sáng chói lòa làm một
tên quay đầu lại đúng lúc.
Nhưng tên đó chưa kịp rút đao ra thì đã không có cách nào di chuyển
được nữa. Một nhát chém ngay yết hầu của hắn với độ sâu vừa phải, đúng
ngay chỗ trí mạng. Hắn chỉ còn có thể trừng to mắt, cơ thể cứng đờ đang
trong tư thế rút đao ngã lăn xuống đất.
Tên thị vệ còn lại chứng kiến cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, cảnh
giác càng cao độ, hắn rút đao ra, bổ nhào về phía Chỉ Diên. Nàng nhẹ
nhàng nhón mũi chân lên, thân người phóng lên trên không trung.
Thấy nàng đang tìm đường thoát, tên còn lại kia càng cố gắng tấn
công. Hắn quay thanh đao trong tay, không chút lưu tình đi nhiều nhát
chí mạng nhắm vào nàng.
Thiên Chỉ Diên không chống trả, nàng chỉ mới sáu tuổi, sức lực quá
chênh lệch so với một người lớn, vì vậy chỉ có thể né đao mà thôi.
Kiếp trước, Thiên Chỉ Diên đúng là sát thủ, nhưng sát thủ không phải
là đại hiệp, võ công không nhất thiết phải thuộc hàng cao thủ. Nàng chỉ
cần chọn thời cơ thích hợp, chọn đúng thủ pháp giết chết đối phương, một khi đã ra tay thì phải nhắm trúng điểm chí mạng cũng là thói quen của
Chỉ Diên.
Vì vậy, trong trận đánh tới tấp thế này, nàng phải sử dụng khinh công để tránh những nhát đao liên hồi của đối thủ.
Nhưng trong khoảng khoảnh khắc ngắn ngủi, thừa dịp tên thị vệ đó giơ
đao lên ra nhát tiếp theo, Thiên Chỉ Diên thoắt cái ẩn phía sau người
hắn, dùng thanh kiếm đâm xuyên qua lưng thủng cả nội tạng, sau đó lập
tức rút kiếm ra. Dòng máu chảy ào ào, tên kia cuối cùng cũng ngã lăn ra
đất mà tắt thở.
Nàng nhìn đoản kiếm đang vấy đầy máu, bộ y phục trên người bị nhuộm
đỏ long lổ, khóe miệng bỗng nhếch lên nụ cười hài lòng. Nàng rất vừa
lòng với hành động lần này, thân thủ của nàng vẫn còn rất nhanh nhẹn
trong một năm không bị máu me dính bẩn.
Thiên Chỉ Diên tới kiểm tra hai cái thi thể, nàng mở áo tên thứ nhất, xoay cổ hắn ra sau xem xét thì không thấy có dấu hiệu nào đáng ngời,
tên thứ hai cũng thế.
Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm, đang suy tư thì bỗng nghe tiếng sột soạt
từ phía sau, có người đang chạy về phía này. Nàng quay người sang thì
thấy Bát hoàng tử đang thở hổn hển hướng đến đây.
“Ngươi. . .” Bát hoàng tử còn đang lấy khí, thấy cảnh tượng bê bết
máu trước mặt thì kinh hãi không thôi, bàn tay run rẩy chỉ vào Chỉ Diên
lắp bắp.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, thân hình chuyển động một chút đã đẩy Bát
hoàng tử ngã nhào xuống đất, thanh đoản kiếm dính đầy máu kề sát ngay cổ hắn.
Bát hoàng tử sỡ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, mắt trợn to, không dám rên la.
“Nói cho ta biết, sao ngươi dám tìm người đến giết ta? Còn nữa, bọn
chúng là ai? Nếu không. . .” Giọng nói nàng dần trở nên lạnh như băng.
“Là, là Tứ hoàng tỷ. Tỷ ấy nói muốn ta giáo huấn ngươi, là tỷ ấy. .
.” Bát hoàng tử vừa run vừa mếu máo: “Không được, không được giết ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết mà. . .”
“Vậy lúc ngươi muốn giết ta, sao lại không nghĩ đến là ta cũng không muốn chết chứ?”
“Ta. . . Ta nhầm. . .”
Thiên Chỉ Diên cười lạnh một tiếng, nàng chưa bao giờ tin người sắp
chết còn biết hối lỗi. Nàng đè mạnh đoản kiếm sâu vào cổ Bát hoàng tử
một chút.
“Á. . .”
Thanh kiếm ấn sâu vào cổ hắn để lại một vết máu bé tí. Hắn sợ đến nỗi tim đập như trống gõ, hai mắt nhắm tịt lại rồi lăn đùng ra xỉu.
“Ngươi còn nhỏ lại ngu ngốc, bản tính ích kỷ quá lớn nên ta sẽ không
giết ngươi. Nhưng thật không may, ngươi lại thấy ta giết người, ngươi sẽ phải — tàn phế!”
Thiên Chỉ Diên lấy một cây kim nhỏ châm vào huyệt đạo của Bát hoàng tử.
“Châm vào huyệt này, sau khi chờ ngự y tìm thấy mà rút ra thì não
ngươi đã bị thiếu dưỡng khí nặng.” Thiên Chỉ Diên vỗ má Bát hoàng tử:
“Dù sao thì não ngươi cũng đã tàn sẵn rồi.”
“Tứ công chúa Thiên Chỉ Ngọc ư?”
Một năm trước, Thiên Chỉ Diên đúng là từng đụng chuyện với Thiên Chỉ
Ngọc, nhưng chỉ là trò cãi vã giữa những nữ nhi với nhau, không đến nỗi
quá mức trầm trọng để bây giờ nàng ta phải núp sau lưng, lên kế hoạch
trả thù thế này. Nếu chỉ cho là trùng hợp thì nhiều chuyện trùng hợp
nhau thì không còn gọi là ngẫu nhiên nữa.
Bỗng nàng nghe bên ngoài ngôi viện vang lên tiếng hét thất thanh,
lắng nghe kĩ lại thì chính là đang tìm nàng. Thiên Chỉ Diên biết là Thập nhất đã gọi người đến giúp đỡ. Thật là đúng lúc, không sớm không trễ.
Đôi môi cong cong lên khẽ cười, nàng dùng thanh đoản kiếm kề sát cổ
mình rồi ấn sâu tạo một vết máu, sau đó cất giấu đoản kiếm đi. Uống chút thuốc mê xong, nàng giả vờ thiếp đi.
Thoáng chốc sau, một thị vệ đã tìm được đến đây, cảnh tượng la liệt trước mắt khiến hắn kinh hãi hét to.