Biệt hiệu Hỗn thế ma vương của Thiên Chỉ Diên đã hoàn toàn vang dang
khắp hoàng cung, tất cả các hoàng tử, công chúa lớn hay bé gì khi nghe
đến cái tên này đều sợ một phép chạy ngay đi. Cửu công chúa vừa ra
ngoài, trong vòng một dặm quanh nàng đều không có ai dám bén mảng đến
gần.
Thậm chí khi phi tử nào có con mà hay khóc lóc dỗ mãi không ngừng,
chỉ cần nói một câu thôi: ‘Cửu công chúa tới kìa!’, đứa trẻ đó lập tức
im miệng lại nín khóc ngay, ngoan ngoãn nằm im. Xem ra ‘Cửu công chúa’
dùng để dọa trẻ con còn hiệu quả cả hơn ‘Hoàng thượng giá đáo!’.
“Tiểu Cửu, sao bọn chúng dám bảo muội phá phách? Suốt ngày cứ bảo
muội hư hỏng, quậy phá. Thật sự thì muội có phá phách gì đâu, toàn là
bọn chúng thêm mắm dặm muối.” Thiên Hoài Vũ dực vào hòn non bộ chép
miệng.
“Thích thêm thì thêm, nhưng mà chế biến rất đặc sắc đấy chứ.” Thiên
Hoài Sở bên cạnh vừa cắn hột dưa vừa nói: “Nhắc lại hôm qua mới nhớ, có
phải là thập nhị hoàng tử bị tiểu Cửu đánh mạnh vào đầu chín mươi chín
cái, sau đó còn bị dìm trong ao sen cả ngày không?”
“Nhảm nhí, rõ ràng là chính hắn tự té bị dập đầu, rồi cả đầu gối và
trán cũng bị thương luôn. Sau đó hắn bò dậy thì đứng lảo đảo không vững
mới bị ngã vào trong ao sen!” Thiên Hoài Vũ tức giận tuôn cả tràng.
“Trùng hợp khi đó tiểu Cửu lại ở gần đấy, hắn tiến vào trong phạm vị
một dặm của tiểu Cửu, hại muội phải bị phạt.” Thiên Hoài Sở cười khì
khì.
“Nhảm nhí, tiểu Cửu còn chưa đụng tới cả áo của hắn mà!” Thiên Hoài Vũ hừ hừ bất bình.
“Cười đủ chưa?” Thiên Chỉ Diên nhíu mày, thừa lúc hai người họ sơ hở liền nhanh chân đá một phát lăn tròn xuống.
“Ui da, tiểu Cửu, sao muội lại nổi giận?” Thiên Hoài Vũ vuốt vuốt cái mông đáng thương, khuôn mặt nhăn nhó kêu la.
“Cửu công chúa vừa ra ngoài, trong vòng một dặm không được ai bén mảng lại gần.” Nàng lạnh lùng nhắc lại.
“Động tác của muội đã nhanh hơn so với trước kia rồi, ta vẫn không
tránh được muội!” Thiên Hoài Sở từ từ bò dậy, vỗ tay khen ngợi.
“Được rồi, ta phải về đây.”
Thiên Chỉ Diên nhảy xuống hòn non bộ, phủi đất cát dính trên chiếc quần hồng, quay về Ngự Hiên cung.
Hoàng cung này nhìn lộng lẫy xa hoa, thực chất đây là một nơi cô
quạnh. Cung nhân trong đây tạo dựng tin đồn là giỏi, hiện giờ họ đã đạt
đến trình độ tạo cả gió luôn rồi.
Điểm này thì nàng đã sớm nhận thấy.
Sau khi Tương mỹ nhân đến hoàng cung, một trận ‘sóng’ tin đồn tràn
tới đủ để nàng lĩnh ngộ. Sức lan tỏa của những tin đồn trong hoàng cung
này thật đáng nể.
Chơi cả ngày, Thiên Chỉ Diên quay về Ngự Hiên cung đã thấy Thiên Hoài Hạo chờ sẵn. Nàng đi chầm chậm rồi chợt tăng tốc, nhảy ùm vào lòng hắn, tìm tới khuôn mặt tuấn tú hôn chụt lên má.
Thiên Hoài Hạo đã sớm quen nên không trách cứ, ôm nàng xuống.
“Mau tắm rửa đi rồi ăn cơm nào.” Hắn bảo.
“Vâng. . .” Thiên Chỉ Diên xoay người đinh bước đi.
“Chỉ Diên!”
“Sao?”
“Thời gian gần đây có gì khó chịu không?”
“Không. Hoàng huynh, dạo này huynh hay hỏi muội vấn đề này, có thật là không có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì là tốt, mau tắm đi.”
Trong lòng nàng đầy hoài nghi, không những vị hoàng huynh yêu dấu mà
cả phụ hoàng uy quyền dạo gần đây cũng đã mấy lần hỏi nàng như thế. Nàng lờ mờ đoán được sắp có chuyện gì đó xảy ra, nhưng nàng cạy hỏi mãi mà
không có kết quả.
Thiên Chỉ Diên tắm rửa xong thì dùng cơm chiều như mỗi ngày bình
thường. Sau đó, nàng mở cửa sổ rồi leo lên giường, ngắm nhìn bầu trời
sao tĩnh lặng. Cuộc sống của nàng hiện giờ đúng là yên bình như nàng
muốn nhưng lại thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Nàng chợt nhớ tới buổi tối trước khi Tương mỹ nhân đi khỏi đây, bầu
trời đêm hôm đó cũng đầy ánh sao như thế này, nhưng mà đêm đó trong mắt
nàng chỉ có Tương mỹ nhân mà thôi.
Không ăn được đậu hủ của y thật là tiếc! Cũng không biết hiện giờ y đang phương trời nào.
Thiên Chỉ Diên quay người, dãn tay dãn lưng chuẩn bị đi ngủ. Bỗng
nhiên, trong bụng nàng xuất hiện một cơn đau dữ dội, sau đó nhanh chóng
lan ra khắp toàn thân.
Toàn thân đau đớn kịch liệt khiến Thiên Chỉ Diên thống khổ không thể
chịu đựng nổi, giống như có hàng vạn con kiến lửa cắn nàng cùng một lúc
từng tấc da thịt trên người nàng, có khi cả người như bị lửa thiêu đốt
cộng thêm băng lạnh thấu xương bao toàn thân.
Kiếp trước, nàng từng bị ám sát, từng bị đuổi giết, trong băng đảng
được huấn luyện đã rèn được tính chịu đựng, chưa nỗi đau nào mà nàng
chưa trải qua. Nhưng lần này thật vượt xa những nỗi đau mà nàng đã chịu
cộng gộp lại.
Nhiều năm làm sát thủ đã tạo nên một thói quen cho nàng, mỗi khi bị
thương, càng đau đớn bao nhiêu thì nàng lại cắn chặt môi không phát ra
tiếng bấy nhiêu, không để ai biết được là nàng đang bị thương. Bởi vì
nàng biết một khi nàng rên rỉ thì một giây sau có thể nàng sẽ chết.
Thiên Chỉ Diên càng cuộc chặt thân người hơn, im lặng chịu đựng cơn đau đớn dữ dội.
Nàng bỗng phát hiện bàn tay vốn trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện ba đường màu đen kì lạ, giống như là dấu hiệu gì đó.
Nàng cắn răng chịu đau, vén y phục của mình lên kiểm tra. Quả nhiên,
toàn thân nàng đã xuất hiện ba đường màu đen quái lạ này, tất cả chúng
đều xuất phát từ trong người nàng.
Trong cơn đau thấu xương, Thiên Chỉ Diên vẫn cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình.
Nàng xuyên đến triều đại này tính đến giờ đã là một năm. Một năm
trước, Thiên Chỉ Diên ‘thật’ bị cung nữ kề cạnh Ân hoàng hậu là Dao
Quang hại độc chết. Sau này, Thiên Hoài Hạo tìm đến Thẩm Vân Tương nhờ y chữa bệnh cho nàng, cũng chính vì y không có cách nào hữu hiệu nên mới
đề nghị đưa nàng đi.
Huyền mạc.
Hai chữ này càng lúc càng hiện rõ ràng trong đầu Thiên Chỉ Diên, tình trạng thân thể của nàng bây giờ chính là do huyền mạc phát tác.
Cơn đau không ngừng càn quét khắp cơ thể nàng, cơ thể không thể chịu
đựng nổi càng uốn cong hơn. Bàn tay nhỏ bé run rẩy không ngừng, bây giờ
thì vượt quá sức của nàng rồi, nàng vươn tay vịn đầu giường để cơ thể
tựa vào mà đứng lên.
Không ngờ, khi nàng mới vừa chạm vào đóa hoa lan khắc gỗ trên đầu
giường thì nó bộng vỡ vụn ra. Nàng hoảng sợ, vộ xòe tay ra thì ba đường
màu đen quái dị kia đã tụ thành một đám khí đen.
Đây là gì? Ba đường đó là gì đây? Còn đám khí này? Rốt cuộc thì huyền mạc muốn biến nàng thành như thế nào?
Thiên Chỉ Diên gắng gượng bò dậy, khập khiễng đi xuống giường. Vì cơn đau phát tác mà nàng đứng không vững, thân thể đụng phải chiếc ghế
ngồi. Cái ghế đó bỗng nhiên bị vỡ vụn trong nháy mắt không một tiếng
động, y hệt như lúc nãy.
Thiên Chỉ Diên thật sự sợ hãi, nơi chiếc ghế vừa gãy vụn đó có một đám khí đen quanh quẩn.
Đám khí đen này cứ bao quanh nàng, hủy diệt mọi thứ chạm vào nàng.
Chuyện này vượt xa quá sức tưởng tượng của Thiên Chỉ Diên, ngay cả kiếp
trước hay bây giờ.
Bây giờ, nàng không giữ nổi bình tĩnh được nữa, nàng dùng hết sức lực còn lại cố gắng đi đến bàn trang điểm.
Nhìn vào chiếc gương đồng, Thiên Chỉ Diên chỉ thấy một khuôn mặt quỷ
dị đầy tà khí. Ba đường màu đen kia đã lan đến tận cổ, hai mắt đỏ ngầu,
giữa hai hàng lông mày là một kí hiệu kì lạ như ẩn như hiện, hình như kí hiệu này nàng đã từng thấy rồi.
Cơn đau lại lần nữa tấn công, Thiên Chỉ Diên dùng hết sức cố lê thân
mình ngã nhào ra giường. Hình như nàng không còn là mình nữa, cảm thấy
thật đáng sợ. Giờ phút này, nàng rất muốn tìm một chỗ nào đó để trốn
vào.