“Tham kiến Tuyết phi nương nương, tham kiến Cửu công chúa.”
Mặt trời dần buông xuống, một cung nữ tiến vào, phá tan đi bầu không khí yên lặng quỷ dị.
“Có chuyện gì?”
“Bẩm nương nương, Hoàng thượng muốn triệu kiến Cửu công chúa, phài riêng Lý công công đến đón người.”
“Vậy sao?” Tuyết phi kéo dài âm cuối một cách bất thường.
Thiên Chỉ Diên lập tức nhảy xuống giường, vui vẻ hò reo: “Phụ hoàng nhớ đến ta, đúng không?”
Tuyết phi liếc xéo vị cung nữ kia một cái rồi quay sang Chỉ Diên:
“Đúng vậy, là phụ hoàng bảo người đến đón con. Ai nói là sau khi Ân
hoàng hậu tạ thế thì Hoàng thượng không còn quan tâm đến Cửu công chúa
nữa chứ? Theo ta thấy chỉ là người giấu nó quá sâu thôi. Phải không, Cửu công chúa?”
Thiên Chỉ Diên gật mạnh, hớn hở khoe: “Phụ hoàng rất thương Chỉ Diên. . .”
“Vậy thì con mau đi đi, đừng để cho phụ hoàng sốt ruột.”
“Vâng!”
Cô cung nữ đó nắm lấy tay Chỉ Diên dắt ra ngoài. Ra khỏi tẩm cung,
nàng đã thấy thái giám kề cận Thiên Tinh Hàn – Lý công công đứng chờ sẵn ngay cửa. Sau khi bướn hẳn ra khỏi Mộ Tuyết cung cùng Lý công công,
Thiên Chỉ Diên mới thở hắn một hơi.
Không phải là nàng sợ bà ta! Trước đây, dù ngày hay đêm thì nàng cũng đã ám sát rất nhiều người, và nhiều người muốn giải quyết nàng. Những
chuyện đó nàng chỉ xem như là mình đang xã giao với Diêm vương, cho nên
nàng không biết sợ là gì cả. Nhưng vừa rồi trong Một Tuyết cung, trên
người Tuyết phi tản mát luồng khí khiến nàng cảm thấy mình muốn nghẹt
thở, không nhúc nhích được.
“Cửu công chúa, sau này người đừng chạy lung tung nữa, Hoàng thượng
tìm người rất vất vả! Mỗi ngóc ngách đều phái người lật tung, tìm không
thấy người, Hoàng thượng đã lo lắng biết bao!” Lý công công vừa nắm lấy
tay nàng vừa dắt nàng đi, thật tâm khuyên nhủ: “Trong hoàng cung có
nhiều nơi không an toàn, không phải lần nào Hoàng thượng cũng có thể tìm thấy công chúa.”
“Ta biết rồi!” Thiên Chỉ Diên gật đầu, cố gắng suy nghĩ ý tứ của Lý công công.
Thiên Tinh Hàn là hoàng đế, cả hoàng cung này nằm trong lòng bàn tay
ông ta. Nhưng mà ông cũng đã phải mất một ngày, cho đến khi mặt trời
khuất núi mới tìm thấy nàng ở Mộ Tuyết cung. Điều này chứng tỏ Mộ Tuyết
cung có điểm bất thường.
Lý công công nói không phải lần nào Hoàng thượng cũng có thể tìm thấy nàng, câu này có nghĩa là gì?
Nhớ lại đêm hôm đó, trong cuộc tranh cãi giữa Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo, Thiên Hoài Hạo đã từng thốt nên một câu: Dù có cho là Hoàng
thượng đi chăng nữa thì ông cũng không thể nào lường trước được mọi tình huống, bảo vệ được tất cả mọi người.
Phút chốc sau, Thiên Chỉ Diên đã được đưa đến Thừa Càn cung. Lúc này, nàng chỉ có thể cất suy nghĩ nãy giờ sang một bên, khuôn mặt bắt đầu
chuyển sang vẻ đáng yêu ngọt ngào.
“Tham kiến phụ hoàng!”
“Lại đây!” Giọng nói của Thiên Tinh Hàn trầm xuống.
Thiên Chỉ Diên vừa mới đến bên cạnh, ông ta liền ôm lấy nàng, đặt
nàng nằm sấp lên đùi, giơ tay lên chuẩn bị thảo phạt cái mông của nàng
một trận.
Theo bản năng thì đương nhiên Thiên Chỉ Diên muốn tránh thoát. Sau
mấy giây nghĩ ngợi, nàng bỗng trưng lên bộ mặt đáng thương động lòng
người, cái miệng nhỏ chu chu, hốc mắt đầy nước.
Trông thấy bộ dạng ấy, Thiên Tinh Hàn vừa giơ tay lên cao đã phải
khựng lại, không đành lòng hạ tay xuống. Sau đó, ông thở dài một hơi,
dựng cơ thể bé nhỏ ngồi dậy ôm vào lòng.
Thiên Tinh Hàn thở dài thườn thượt, ông đau lòng lau đi giọt lệ ngay khóe mắt nàng: “Có biết con đã phãm lỗi gì không?”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu. Nàng không dám mở miệng, thật sự lần này là rắc rối lớn rồi.
Nàng có thể cảm giác được sự tức giận và nỗi ưu phiền của ông cuối
cùng chỉ có thể biến thành những lời than thở. Đây là tình cảm mà phu
thân dành cho nữ nhi của mình ư? Thiên Chỉ Diên thấy nó vẫn còn rất xa
lạ, nhưng lại vô cùng ấm áp.
“Phụ hoàng, Chỉ Diên đã được tìm thấy, người cũng không nên trách cứ hoàng muội nữa.”
Nghe giọng của Thiên Hoài Hạo, Thiên Chỉ Diên ngoảnh đầu lại đã thấy y vội vàng tiến vào, gương mặt tuấn mỹ lấm tấm mồ hôi. Lại có thêm người
tìm nàng cực khổ rồi —— ca ca của nàng.
Lúc này đây, Thiên Chỉ Diên cảm thấy vô cùng áy náy, đây là cảm giác
mà nàng chưa từng có. Bởi vì trước kia, nàng luôn là người không muốn có trách nhiệm với bất cứ ai, không muốn phải phụ thuộc vào ai và càng
không muốn áy náy với người nào cả.
Nhưng mà hôm nay, nàng đã cảm thấy áy náy trong lòng. Vì nàng tự ý
hành động một mình, không đoái hoài gì đến người khác khiến người thân
của mình phải lo lắng. Đúng rồi, nàng đã không còn như trước kia, nàng
đã có người thân quan tâm đến nàng.
Ngay tức khắc sau đó, Thẩm Vân Tương cũng tiến vào cửa. Không giống với Thiên Hoài Hạo và Thiên Tinh Hàn, y trông rất bình tĩnh.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, dù sao không phải là ruột . . .
Ơ, sao lời này lại kỳ quái thế nhỉ?
“Chỉ Diên, còn không nhanh đa tạ Thẩm công tử? Nếu không nhờ công tử
thì trẫm sợ đến giờ còn chưa tìm được còn!” Thiên Tinh Hàn cất tiếng.
Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt, nhảy từ đùi hoàng thượng xuống, đi tới
trước mặt Thẩm Vân Tương giả vờ ngoan ngoãn: “Cám ơn mỹ nhân. . .”
“Chỉ Diên, không được vô lễ!”
“Không sao đâu, thưa Hoàng thượng! Tìm được công chúa là tại hạ rất vui mừng!”
“Công tử bao dung rộng lượng, trẫm rất bội phục.”
Khi hai người này còn đang bận ca tụng lẫn nhau, cái đầu lí lắc lắc
lại suy nghĩ miên man. Thì ra Tương mỹ nhân cũng lo lắng cho nàng đó
chứ! Xem ra Tương mỹ nhân không hẳn là không có cảm giác đối với nàng. . .
Đang chìm trong sung sướng, đột nhiên nàng phát hiện một điều quan
trọng: làm thế nào mà Tương mỹ nhân biết nàng ở trong Mộ Tuyết cung?
Thiên Chỉ Diên chợt nhớ tới, lần trước lúc trời tối, sau khi người
của Mộ Tuyết cung đến bắt nàng, Tương mỹ nhiên bỗng xuất hiện đúng lúc
đó. Đây là lần đầu tiên y đến hoàng cung mà, sao y có thể dự biết được
tình huống đó chứ?
“Hoàng thượng, nếu công chúa đã trở về, có thể cho Vân Tương câu trả lời được không?” Thẩm Vân Tương lên tiếng hỏi.
Thiên Tinh Hàn thở dài, ông bảo: “Không phải là trẫm không đồng ý, nhưng thật sư trẫm cũng lo lắng. Hoài Hạo, con nghĩ thế nào?”
“Phụ hoàng, nhi thần vẫn không đồng ý, Chỉ Diên còn quá nhỏ, bên ngoài lại không an toàn.”
“Chỉ Diên!” Thiên Tinh Hàn gọi tên nàng, nàng giật mình ngẩng đầu nhìn về phía ông.
“Chỉ Diên, con có thích công tử không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu mạnh. Thích chứ, đương nhiên là thích, thích đến nỗi hận không ăn được y ngay lúc này!
“Nếu để con đi cùng công từ, con có nguyện ý không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu như đảo tỏi. Nguyện ý chứ, nguyện ý đến nỗi hận không thể lập tức cùng ý ở cạnh nhau cả ngày lẫn đêm!
Ơ, mà không đúng. . .
“Phụ hoàng, đi cùng với mỹ nhân ư?”
“Đúng vậy, công tử muốn dẫn con đi. Mặc dù trẫm không nỡ xa con,
nhưng là vì con, để con sau này không còn đau đớn nữa, trẫm đành chấp
thuận.” Thiên Tinh Hàn buồn rầu.
Không còn đau đớn nữa, hay nói cách khác là không còn bị huyền mạc là thương tổn nữa? Nàng nhớ lại hôm qua, sau khi Thẩm Vân Tương bắt mạch
cho nàng đã quay sang nói với Thiên Tinh Hàn, y cần một đêm để suy nghĩ. Vậy mang nàng đi chính là câu trả lời sao?
“Đi đến đâu?”
“Ra ngoài, khỏi hoàng cung.” Thẩm Vân Tương đáp.
“Phụ hoàng, người đã cân nhắc kĩ? Nhi thần thấy việc này vẫn không
thỏa đáng, bên ngoài chưa chắc đã an toàn hơn hoàng cung!” Thiên Hoài
Hạo vẫn phản đối.
“Vậy còn công chúa? Công chúa nghĩ như thế nào? Có nguyện ý đi theo
tại hạ không?” Thẩm Vân Tương ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt
nàng, y nghiêm túc: “Đi theo tại hạ, quan sát thế giới bên ngoài, nhìn
ngắm bầu trời bao la, khám phá non sông rộng lớn này!”