Anh quên luôn đôi giày ướt của mình. “Em đang nói dối ư?”
“Trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Anh muốn bóp cổ cô. “Nếu em đang nói dối, anh sẽ phát cuồng giận dữ hơn
bất cứ điều gì em có thể tưởng tượng ra đấy, bởi vì, dù bất cứ điều gì
anh đã nói, anh muốn có con với em. Vậy nên hãy nói với anh sự thật ngay lập tức!”
Mắt cô như tan chảy. “Thật ư? Anh thực sự muốn đứa bé?”
Giờ thì anh là người giận dữ. “Đừng đùa với anh về chuyện này Lucy. Nó rất quan trọng.”
Cô quay đi. “Mẹ! Ba ơi!”
“Ba mẹ ở đây.” Một giọng đàn ông trầm ổn vang lên từ phía phòng trong.
Anh sẽ xử lý cô một cách nghiêm túc, nhưng trước hết, anh cần theo cô
qua căn nhà lớn tới căn bếp rộng rãi và ngập tràn ánh nắng với mùi cà
phê mới và bánh nướng thơm lừng. Chiếc bàn dài kê sát cạnh khung cửa
kính lớn, hướng tầm nhìn ra khu vườn bên ngoài. Tổng thống Jorik ngồi ở
một đầu bàn, cuốn tạp chí Wall Street mở trước mặt bà, một tập giấy khác đặt gọn gàng bên cạnh. Bà mặc một chiếc áo choàng ngủ màu trắng và đi
đôi dép bông màu xám. Ngay cả khi không trang điểm, bà vẫn là một người
phụ nữ xinh đẹp, bên cạnh đó, bà còn là một người gây ấn tượng rất mạnh
mẽ. Chồng bà ngồi đối diện trong chiếc quần bò và áo nỉ đơn giản. Dù tóc bà tổng thống đã được chải gọn gàng nhưng chồng bà thì không, ông ấy
thậm chí còn chưa cạo râu. Panda hy vọng như quỷ rằng họ đang thưởng
thức tách cà phê thứ hai của mình, hoặc mọi thứ sẽ còn tệ hại hơn nhiều
so với anh tưởng tượng.
“Mẹ, Ba, hai người nhớ Patrick Shade chứ.” Lucy nói tên anh cứ như nó là tên miếng thịt ôi vậy. “Vệ sĩ của con.” Anh không thể chịu được việc bị đe dọa bởi ai trong số hai người, và anh gật đầu.
Tổng thống Jorik đặt quyển tạp chí của bà sang một bên.
Ông Mat Jorik tắt iPad đi và tháo kính của ông xuống. Panda tự hỏi liệu
họ có biết về đứa bé… hay việc đứa bé đó có tồn tại hay không. Tất cả là tại Lucy khi đã vứt anh vào chuồng sư tử mà không có bất cứ gợi ý nào.
Ít nhất là anh được miễn cho phải đối diện với của những đứa em của cô.
Hôm nay là thứ bảy nên chắc chúng đang ngủ. Anh ước bố mẹ cũng nên ngủ
trên giường mới phải.
“Phu nhân,” anh nói. “Ông Jorik.”
Lucy muốn thấy anh bị trừng trị. Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế trống bên cạnh ba mình, để Panda đứng trước họ như một gã nông dân diện kiến
hoàng tộc. Cô nhìn sang phía mẹ mình. “Mẹ sẽ không bao giờ đoán được anh ấy vừa nói gì đâu. Anh ấy nói sẽ lấy con nếu đó là điều con muốn.” Tổng thống Jorik thực sự đã đảo mắt. Chồng bà thì lắc đầu. “Thậm chí còn ngu ngốc hơn ba tưởng tượng.”
“Anh ấy không ngu ngốc.” Lucy dậm chân trên thanh để chân dưới gầm bàn.
“Anh ấy… Thôi, đúng là anh ấy cũng thuộc một loại chậm tiêu, nhưng con
cũng thế mà. Và anh ấy tốt bụng lắm ạ.”
Panda đã nghe đủ rồi. Anh trao cho Lucy cái nhìn mà anh hy vọng là có
tính đe dọa nhất mà anh có, rồi quay sang đối diện với ba mẹ cô.
“Cháu xin phép được kết hôn với con gái hai người.” Lucy nhìn anh đe
dọa. “Anh đang đi hơi nhanh đấy. Trước hết, anh phải nói với họ mọi lý
do tại sao anh không xứng đáng chứ.”
Cho tới giờ, anh vẫn không hiểu cô đang định làm gì, nhưng có điều duy
nhất này thì anh hiểu. Cô muốn anh xé bỏ lớp băng bảo vệ của mình.
“Cậu có muốn một tách cà phê không, Patrick?” Tổng thống Jorik chỉ tay về phía bình cà phê ở trên bàn.
“Không thưa phu nhân.” Bà ấy giống y như vị tướng trong quân đội của
anh, và rồi anh nhận ra mình đã tự động vào tư thế đứng nghiêm chào. Tư
thế đó khá ổn nên anh giữ nguyên, chân chụm lại, ngực ưỡn và mắt nhìn
thẳng. “Cháu có một tuổi thơ khá khó khăn ở Detroit, thưa phu nhân. Ba
cháu vận chuyển ma túy và mẹ cháu là một người nghiện rượu, bà ấy luôn
say xỉn bất cứ khi nào có thể. Cháu cũng đã từng phê thuốc. Cháu từng
vào trại cải tạo thanh thiếu niên, cũng đã giành phần lớn tuổi thơ trong các gia đình nhận nuôi dưỡng, và cháu đã mất em trai mình trong một lần đụng độ của các băng nhóm khi thằng bé còn quá nhỏ. Cháu đã sống như
thế tới khi hết cấp 3 rồi nhập ngũ sau đó. Cháu phục vụ trong quân đội ở Irag và Afghanistan trước khi chuyển về làm việc cho sở cảnh sát thành
phố Detroit.” Anh nói ra tất cả kể cả khi điều đó khiến anh ngạt thở.
“Cháu có bằng cử nhân của đại học Wayne State, và ––”
“Bằng cử nhân…” Lucy cắt ngang. “Anh ấy có bằng thạc sỹ. Nó từng khiến con bận tâm, nhưng con đã quyết định mặc kệ nó rồi.”
Cô cố tình bắn anh bằng viên đạn ngọt ngào nhưng anh lại vui vẻ một cách khó hiểu khi cô bắt anh thể hiện hết ra mình là ai. Anh chuyển sang tư
thế nghỉ, hai tay đan lại phía sau lưng và giữ cho mắt mình nhìn thẳng
trán họ. (Parade rest – tư thế nghỉ của quân nhân Mỹ). “Như cháu
đang nói, trường Wayne State. Lần duy nhất cháu được ở gần một trường
thuộc nhóm Ivy là khi làm vệ sĩ cho một diễn viên Hollywood trong một
trận bóng giữa đại học Harvard và đại học Yale.”
“Anh ấy có thói quen khi ăn rất ổn,” Lucy nói. “Và, thực tế chút nào, anh ấy rất nóng bỏng.”
“Mẹ có thể thấy điều đó,” mẹ cô đồng ý với giọng đầy ẩn ý một cách ngạc
nhiên, điều khiến anh tự nhủ chính xác bà ấy và Lucy thực sự khác nhau
tới nhường nào.
Anh tiếp tục khó khăn. “Có một khoảng thời gian cháu luôn ở trạng thái
say xỉn và đã dính vào nhiều cuộc đánh lộn cũng vì thế.” Nắm tay anh
siết lại phía sau lưng. “Nhưng điều quan trọng nhất mà cháu muốn hai
người biết về mình…” Anh bắt mình nhìn thẳng vào mắt họ. “Cháu gặp vấn
đề với chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý.” Anh nuốt
xuống. “Nó dường như đã dần được kiểm soát, nhưng rồi lại trở nên tệ hơn và giờ cháu đang duy trì gặp bác sỹ tâm lý. Trong một khoảng thời gian
dài, cháu đã không muốn quan tâm tới một ai quá nhiều vì nỗi sợ làm tổn
thương họ, nhưng cháu không còn cảm thấy thế nữa. Dù cháu là một người
quá rắc rối nhưng cháu rất kiên nhẫn.” Tổng thống Jorik quay sang nhìn
chồng mình. “Không ngạc nhiên tại sao con bé yêu cậu ấy. Cậu ấy giống
hệt anh.”
“Anh ấy tệ hơn,” Lucy nói.
Ba cô dựa người vào ghế. “Vì câu đó, ba tin con bất kể điều gì.”
Panda không để bất cứ thành viên nào trong gia đình Jorik ngó lơ anh.
Anh thả lỏng tay. “Với quá khứ của mình, cháu chắc chắn mình không phải
là người mà hai người tưởng tượng để dành cho con gái mình.”
“Cậu Shade, không điều gì trong quá khứ của cậu là tin mới với Mat và
tôi cả,” bà tổng thống nói. “Cậu không thực sự nghĩ chúng tôi sẽ thuê
cậu bảo vệ Lucy mà không tìm hiểu rõ về cậu trước đấy chứ.”
Điều đó đáng lẽ không thể khiến anh ngạc nhiên đến thế, nhưng nó có.
“Anh là một người lính được trao thưởng huân chương,” bà nói. “Anh phục
vụ đất nước với lòng dũng cảm, và chiến công của anh ở Sở cảnh sát thành phố Detroit là tấm gương cho những người khác.”
“Nhưng,” Lucy nói, “anh ấy thực sự là một gã khờ.”
“Con cũng thế,” ba cô chỉ ra.
Panda thả tay xuống. “Cháu cũng yêu con gái hai người rất nhiều. Như hai người có thể thấy. Bởi vì nếu cháu không, cháu chắc như quỷ – thứ lỗi
cho cháu phu nhân – sẽ không trải qua tất cả những chuyện này. Và giờ,
với tất cả sự kính trọng, cháu cần nói chuyện một mình với Lucy.”
Quý cô có-thể-đang-mang-thai-hoặc-không đột nhiên trở nên cảnh giác. “Ăn bánh nướng trước đã. Anh thích bánh nướng lắm mà.”
“Lucy. Bây giờ.” Anh hất đầu về hướng cửa.
Cô vẫn chưa trừng phạt anh xong, rồi cô dường như mất cả thế kỷ để nhấc
người khỏi ghế, trông cô y như đứa trẻ hờn dỗi, điều có vẻ như là thú
tiêu khiển cho cha mẹ cô. “Con bé từng đáng yêu biết chừng nào,” mẹ cô
nói với ba cô.
“Do ảnh hưởng của em đấy,” ông nói lại ngay lập tức với vị nguyên tổng thống.
Nếu đó không phải là vấn đề nuôi dạy con cái, anh có thể sẽ miễn cưỡng tham gia đùa cùng họ.
Ba cô vẫn chưa kết thúc. “Hai đứa có thể sẽ muốn giải quyết trong Mabel
đấy?” Ông nói vừa giống một câu hỏi, vừa giống một yêu cầu.
Tổng thống cười với chồng bà.
Panda không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng Lucy có vẻ có. “Con đoán
thế.” Cô ấy cố giữ biểu cảm không chút nhiệt tình trong khi bước nhàn
nhã về phía cửa sau.
Anh bước dài vượt qua cô trong khi hy vọng đó là một hành động quyết
đoán, anh giữ cửa mở để cô bước qua, rồi theo cô qua hành lang lát đá,
ra tới sân sau với một cái giếng cũ và những cây tán rộng. Đôi giày đế
mềm của Lucy bước đi sột soạt trên con đường gạch đầy lá rụng dẫn qua
nơi mà anh đoán là khu vườn rau nhỏ phía sau nhà kho. Khi họ tới gần
hơn, cô đổi hướng, bước đi trên con đường đất dẫn tới một chiếc xe – nhà di động cũ màu vàng. Cuối cùng anh cũng nhớ ra. Đây là Mabel, ngôi nhà
di động Lucy và Mat Jorik đã sống và di chuyển cùng nó rất nhiều năm
trước, khi họ gặp được Nealy Case khi đó tại một điểm dừng xe tải ở
Pennsylvania.
Cánh cửa kêu lên cọt kẹt quanh những chốt han gỉ khi Lucy kéo mở nó.
Anh bước vào không gian phủ bụi và có mùi mốc meo bên trong. Có một căn
bếp nhỏ xíu; một chiếc ghế sô pha âm tường cũ bị lún hẳn ở giữa với lớp
vải kẻ caro phai màu và một cánh cửa ở phía sau, hẳn là dẫn tới phòng
ngủ. Trên chiếc bàn gỗ nhỏ đặt một chiếc mũ bóng chày, một cuốn sổ con,
một chai sơn móng tay màu xanh lá và một lon Coke rỗng. Những đứa em của cô hẳn phải thường xuyên sử dụng chỗ này như một nơi chơi đùa.
Nếu anh hỏi Lucy tại sao mẹ cô lại đề nghị họ tới đây, Lucy sẽ ném cho
anh một trong những cái nhìn ý muốn nói sao anh lại hỏi câu ngớ ngẩn tới vậy nên anh không hỏi điều đó. “Thứ này còn lái được không?”
“Không.” Cô ngồi xuống sô pha, nhặt quyển sách Chúa Ruồi bìa mềm lên và bắt đầu đọc.
Anh nới lỏng cà vạt. Nơi này có thể mang nhiều kỷ niệm và tình cảm với
gia đình Jorik nhưng nó khiến anh cảm thấy như bị giam giữ.
Em có mang thai thật không?Em có yêu anh thật không? Anh đã nói cái quái gì sai hay sao? Tất cả những câu hỏi anh muốn hỏi nhưng lại chẳng thể lên tiếng được.
Anh tháo nút cổ áo sơ mi. Đầu anh gần như chạm tới trần và 4 bức tường
như vây sát lấy anh. Anh chen ngang người vào chiếc ghế đối diện cô qua
bàn. Ngay cả từ vị trí này, anh vẫn có thể ngửi thấy mùi nước xả vải từ
bộ đồ ngủ đỏ của cô, một mùi đáng lẽ không hề ngợi cảm chút nào nhưng
lại có với anh hiện tại. “Anh đã kể với Bree về ba cô ấy,” anh nói.
Cô không ngẩng lên. “Tôi biết. Cô ấy đã gọi cho tôi.”
Anh duỗi đôi chân gò bó của mình ra vừa đúng bằng không gian chiều ngang.
Cô lật sang trang. Sự căng thẳng của anh đến giới hạn của nó. “Giờ em đã đạt được trò đùa của mình rồi, đến lúc nói chuyện nghiêm túc rồi chứ?”
“Cũng chưa thể gọi là đạt được.”
Nếu ai đó khác khiến anh khổ sở, vặn vẹo như vậy, anh hẳn đã hoặc là bỏ
đi hoặc là đấm người đó một trận rồi, nhưng anh đã khiến Lucy tổn thương rất nhiều, và cô ấy xứng đáng được nổi giận. Dù rằng cô ấy đã nổi giận
rất nhiều rồi.
Anh tự huyễn hoặc bản thân rằng thực tế chẳng có đứa bé nào cả. Cô ấy đã nói dối. Cũng đau đớn như việc nghĩ tới điều đó, anh chấp nhận nó. Anh
thậm chí còn không thể tức giận, bởi vì lời nói dối của cô đã làm một
điều anh vẫn luôn dồn tất cả dũng khí để làm nhưng rồi không làm được.
Mang hai người về với nhau.
Với sự cam chịu, anh trao cho cô lý do cô cần để tấn công. “Em sẽ không
thích điều này, nhưng lúc này đây, anh thực sự nghĩ mình đã đúng đắn khi chia tay với em.”
Cô đóng cuốn sách lại mạnh mẽ, vẻ ngoài lạnh lùng của cô vỡ vụn.
“Đương nhiên là anh đúng rồi. Không cần phải hỏi Lucy xem cô ấy nghĩ gì
trong trường hợp đó đâu. Không cần cho cô ấy quyền lựa chọn hay lên
tiếng luôn. Tiến lên và đưa ra mọi quyết định thay cô nàng nhỏ bé đó
đi.”
“Lúc đó anh không nghĩ thế, nhưng mà anh hiểu điều gì khiến em nghĩ vậy.”
“Đó có phải là cách mối quan hệ này đang diễn ra không? Thậm chí cái mối quan hệ này có thực sự tồn tại. Anh quyết định thay cho cả hai người?”
“Không. Và chúng ta chắc chắn có một mối quan hệ.” Anh bất chợt trở nên
chắc chắn hơn bất cứ khi nào anh có thể nhớ. Nếu anh cần bằng chứng cho
sự kiên định mới mẻ này, tất cả những gì anh cần làm là nhớ lại cảm giác hồ hởi, sung sướng khi Lucy gọi cho anh và thông báo cô ấy mang thai.
Lúc đó anh hoàn toàn tin tưởng mà không hề sợ hãi, không nghi ngờ về bất cứ thứ gì cả. Biết cô nói dối khiến anh choáng váng nhưng anh sẽ sửa
chữa bằng cơ hội điều tiên anh có thể để khiến cô mang thai thực sự và
khỏe mạnh.
“Anh như rút cạn sức lực của tôi vậy, Panda. Thay vì nói ra để có thể
phân tích ưu nhược và hỏi ý kiến của tôi, anh cắt tôi khỏi việc đối
thoại. Anh đối xử với tôi cứ như đứa con nít vậy.” Ngay cả trong bộ đồ
ngủ với các nút đóng chặt, cô trông không hề giống một đứa trẻ chút nào, nhưng anh không thể bắt đầu nghĩ tới thứ gì bên dưới bộ đồ đó hoặc anh
sẽ không thể tập trung nổi. “Anh đã học được rất nhiều sau chuyện đó.”
“Thế à?” Nước mắt ngân ngấn trong mắt cô. “Và rồi tại sao anh không tới
gặp tôi? Tại sao tôi lại phải là người gọi cho anh trước?”
Anh muốn ôm cô trong vòng tay và không bao giờ để cô rời đi nữa, nhưng
anh vẫn chưa thể làm thế. Và có thể sẽ không bao giờ có thể làm thế nếu
anh không làm rõ chuyện này.
Anh bật dậy để rồi lại phải cúi người lại phía trước cô.
“Anh đang gom tất cả dũng khí để tới gặp em. Anh đã nói với em lời dối
trá nhất cuộc đời này, rằng anh không yêu em, nhưng anh còn sợ hãi hơn
khi nghĩ tới việc anh có thể khiến em bị thương. Mọi chuyện thay đổi sau đó. Anh đã không còn sợ phải yêu em nữa. Giờ thì tiến lên và hét vào
mặt anh đi.”
Cô hít vào với sự câu nói đó của anh. “Tôi không bao giờ la hét cả.” Anh thông mình đủ để biết không nên chỉ ra lỗi trong câu của cô. “Anh rất
vui, vì em sẽ không dành khoảng thời gian tiếp theo để hét vào mặt anh.” Anh cố và rồi thất bại khi tìm một vị trí thoải mái hơn.
“Bỏ em ở lại quả là tệ hại, nhưng rồi sau đó, hóa ra lại là điều tốt
nhất anh có thể làm cho bản thân mình – cho cả hai chúng ta – bởi bì
cuối cùng anh cũng đã cảm thấy có thứ gì đó đáng sợ hơn là lo lắng những triệu chứng của mình sẽ trở lại.” Một cành cây rụng đập trên nóc xe.
“Anh đã nhận ra điều đó, ở một mức độ nào đó, anh tin mình đáng bị đau
khổ. Anh vẫn sống, và rất nhiều đồng đội của anh đã không thể. Một khi
anh hiểu điều đó, những thứ khác trở nên rõ ràng hơn nhiều, và lần đầu
tiên, anh bắt đầu tin vào hai chữ ‘có thể’, thay vì luôn luôn chọn
phương án chắc chắn.” Anh có thể thấy hàng phòng ngự cuối cùng của cô
bắt đầu tan chảy, nhưng cô vẫn còn những điều vướng mắc. “Tôi sẽ chẳng
bao giờ khiến anh trải qua những gì anh đã khiến tôi trải qua.”
Cô hoàn toàn có thể làm thế, nhưng cô chỉ bắt đầu hành hạ anh từ ngày
hôm qua trong khi anh khiến cô đau khổ hàng tháng trời, anh chẳng thể
phàn nàn gì. “Anh biết, em yêu.” Anh nắm lấy bàn tay lạnh toát của cô.
“Em không thể tưởng tượng anh khốn khổ thể nào khi không có em đâu.”
Điều đó khiến cô vui vẻ một chút. “Anh có sao?”
Anh chà ngón cái trong lòng bàn tay cô. “Anh cần em, Lucy. Anh yêu em, và anh cần em.”
Cô suy nghĩ thật cẩn thận. “Anh có biết hay không, anh đang quỳ trên đầu gối mình đấy.”
Anh mỉm cười. “Ừ, anh biết. Và anh vẫn đang quỳ đây…” Nụ cười của anh
nhạt dần khi cổ họng anh lại nghẹn lại lần nữa. “Luce, kết hôn với anh
nhé. Anh hứa sẽ yêu em và nâng niu em và tôn trọng em. Anh sẽ cười với
em và sẽ làm tình với em và sẽ trân trọng em từng giây khi anh còn thở.
Anh biết chúng ta sẽ tranh cãi, nhưng rồi đó sẽ không là vấn đề, vì anh
đã từ bỏ cả cuộc đời mình cho em rồi.” Giờ anh là viên đạn ngọt ngào.
“Chết tiệt, anh chưa bao giờ như thế này trước đây…”
Cô gật đầu. “Thế còn bảo vệ em thì sao? Đó không phải là điều anh làm tốt nhất sao, sao anh không hứa cả điều đó nữa?”
Anh không thể chịu đựng thêm giây nào nữa, và rồi anh giật cà vạt của mình. “Về chuyện đó…” Anh cởi một nút áo nữa.
“Anh… không thể tìm được cách nào để nói chuyện này được.” Cô chờ đợi,
cho anh thời gian, đôi mắt cô quá dịu dàng khiến từ ngữ thoát ra dễ dàng hơn anh nghĩ. “Em là bến đỗ an toàn của anh. Em còn không cần tới một
nửa sự bảo vệ anh đã từng làm, vì thế sao em không thử nhận việc đó đi
một thời gian nhỉ?” Cô luồn tay vào tóc anh, ngón tay cô như lông vũ
trêu đùa, đôi mắt cô như trao cho anh cả thế giới. “Em sẽ cố gắng hết
sức.”
“Phần còn lại thì sao?” anh hỏi, giọng anh không chắc chắn cũng như cuộc đời anh đang bị treo trên bàn cân. “Em có đủ cứng rắn để kết hôn với
anh không?”
Cô vuốt ngón tay dọc theo gò má anh. “Cứng cỏi hơn nhiều so với anh tưởng tượng đấy.”
Hạnh phúc quá lớn khiến anh choáng váng, nhưng anh dần dần kiên định hơn khi cô thì thầm cô cũng yêu anh. Và rồi cô đứng lên khỏi chiếc ghế, đi
tới cánh cửa và đóng chốt lại. Khi cô quay lại đối mặt với anh, ngón tay cô bắt đầu mở từng nút trên bộ đồ ngủ của mình.
Anh nhấc chân lên. Một giây sau, chiếc áo khoác của bộ vest rơi xuống đất.
Phần trên bộ đồ ngủ loáng thoáng mở khi cô bước về phía anh. Cô vòng tay quanh cổ anh, hôn anh, nụ hôn ngọt ngào nhất trong cuộc đời anh, đầy
những đam mê và hứa hẹn, và cả tình yêu anh vẫn luôn kiếm tìm kể từ khi
sinh ra. Nhưng cuối cùng môi họ rời khỏi nhau, trông cô lại lo lắng.
“Còn một điều nữa.”
“Anh chắc như quỷ là còn mà,” anh thì thầm, khẽ vuốt ve phần lưng lộ ra bên dưới áo ngủ của cô.
“Không, không phải.” Cô đặt tay lên ngực áo anh.
“Ngay khi em không còn tức giận với anh đủ lâu để nhận ra anh thực sự yêu em, em phải tìm cách nào đó để liên lạc với anh.”
Anh hiểu. “Không sao cả, em yêu. Anh biết em không mang thai.”
Nhưng điều đó có vẻ như không khiến cô thoải mái hơn. “Em đã lên một kế hoạch. Temple và Max đã đồng ý bắt cóc anh, và ––”
“Bắt cóc anh ư?”
Trông cô bất chợt giận dỗi. “Bọn em có thể làm được chuyện đó mà.”
Khi bất chợt một cơn lạnh sống lưng rùng rợn lướt qua. “Ừ, nếu em nói thế.”
“Vấn đề là” – cô kéo một nút áo sơ mi của anh – “về chuyện em mang thai…”
“Anh định sẽ chấp nhận sự thật đó sớm thôi, nhưng làm ơn đừng nói dối anh nữa.”
Cô mở nút áo anh, cái này rồi xuống cái khác. “Vấn đề là… Em thực sự cảm thấy không khỏe, nên em bắt đầu đếm ngày, và khi em tới gặp bác sỹ, và
rồi…” Anh nhìn cô chằm chằm.
Khóe miệng cô tan chảy thành một nụ cười ngọt ngào. Cô nhấc tay lên và khum khuôn mặt anh trong đôi bàn tay mình. “Là thật đấy.”