Lượt pháo hoa đầu tiên nổ tung trên bầu trời, một chiếc ô từ màu đỏ và
tím. Lucy nằm duỗi người thoải mái trên một trong những chiếc ghế được
dựng trải dọc mũi tàu.
Panda cũng làm như cô và họ cùng xem pháo hoa trong một sự tĩnh lặng tới ngạc nhiên. “Những gì anh đã làm hôm nay với bé Sophie thật tuyệt vời,” cuối cùng, Lucy lên tiếng khi loạt pháo hoa hình sao biển tan dần trên
nền trời.
Cô cảm thấy hình như anh nhún vai. “Em là một tay bơi cừ. Nếu tôi không có ở đó thì em đã là người nhảy xuống.”
Cô thích cái cách anh nói mang vẻ chắc chắn. Cô liếc sang anh và nhìn
một chùm pháo hoa hình ba ngôi sao chổi bạc lấp lánh trong mắt anh.
“Sóng quá lớn. Tôi không nghĩ mình có thể cứu cô bé.”
“Tôi làm những gì tôi phải làm,” anh nói cộc lốc, và rồi, “Mọi người cần chăm nom những đứa con của mình cẩn thận hơn.” Sự sắc lẹm trong giọng
nói của anh thật khó giải thích.
“Trẻ con lúc nào cũng hiếu động,” cô nói. “Thật khó cho cha mẹ khi phải
trông chừng chúng từng giây một.” Cột buồm kêu lên leng keng trong sự
tĩnh lặng giữa những thanh chống và nước vỗ bì bõm vào mạn thuyền.
“Anh hiểu lũ trẻ. Tôi đoán điều này khiến tôi bất ngờ nhất.” Anh khoanh
tay lại. Một hình cây dừa màu tím rơi xuống thành một dải dài những chấm sáng li ti. “Anh không thể chỉ là một cảnh sát và không có việc liên
quan gì tới trẻ con.”
“Kiểu hơi hướng bạo lực ấy hả?”
“Giống mấy kẻ côn đồ. Thờ ơ, hờ hững. Lăng mạ, chửi rủa. Bất cứ thứ gì anh có thể nghĩ ra được.”
Cô từng gặp rất nhiều đứa trẻ với những hoàn cảnh đa dạng trong suốt sự
nghiệp của mình, mặc dù cô ngờ rằng anh còn gặp nhiều hơn. Điều đó thật
kỳ cục.
Cô đã quá quen với việc nhìn Panda như một người nên tránh xa và cô chưa bao giờ nghĩ về những điểm chung mà họ có thể có. “Sophie không muốn
tạm biệt anh.” Một cây liễu rủ màu bạc sáng rực rỡ trên nền trời đen
kịt.
“Con bé dễ thương.”
Đổ lỗi cho trời tối, pháo hoa và những ảnh hưởng từ cảm xúc sau vụ tai
nạn thảm khốc đã có thể xảy ra, bởi vì những từ cô nói ra tiếp đó không
thể được chuẩn bị từ trước. “Ngày nào đó anh sẽ trở thành một ông bố
tuyệt vời.”
Anh cười một tiếng khàn khàn ngắn. “Không bao giờ chuyện đó xảy ra đâu.”
“Anh sẽ thay đổi ý định khi anh tìm thấy người phụ nữ của mình.” Cái
cách cô nói quá ủy mị nên Viper tới giải cứu cô. “Anh sẽ biết khi anh
thấy cô ấy. Độc nhất vô nhị, linh hoạt và có thể hỗ trợ anh làm mọi thứ. Đồng thời không quá khó chiều.”
“Không.” Anh mỉm cười. “Một trong ưu điểm của khoa học hiện đại.”
“Ý anh là gì?”
“Phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Một món quà của thành tựu y học dành cho những gã như tôi.”
Một loạt tiếng nổ chói tai xé toạc bầu không khí. Nó quá sai lầm. Cô đã
thấy anh hôm nay với lũ trẻ, chứng kiến bản năng tự nhiên của anh. Đáng
lẽ anh không nên dùng một biện pháp không thể thay đổi như thế. “Anh
không nghĩ mình còn quá trẻ để đưa ra một quyết định kiểu như vậy sao?”
“Khi liên quan tới những quyết định về trẻ con, tôi 100 tuổi.” Cô đã là
một phần của công việc vì quyền lợi cho trẻ em quá lâu để biết được
những người cảnh sát phải đối mặt với những gì, và trong ánh sáng lờ mờ
cô nghĩ anh trông u ám như một bóng ma. “Tôi đã thấy quá nhiều xác
chết,” anh nói.
“Không chỉ những đứa vị thành niên mà còn cả trẻ con – những đứa mới 5
tuổi đầu, còn chưa rụng răng sữa. Bọn chúng lang thang ngoài đường, bơ
vơ không có nơi nương tựa.” Cô ngẩng đầu dậy. “Tôi chứng kiến bố mẹ mình trong những ngày tệ hại nhất của đời họ,” anh tiếp tục, “và tôi đã tự
hứa với bản thân tôi sẽ không bao giờ trải qua những điều giống thế.
Quyết định đúng đắn nhất tôi từng đưa ra. Thật khó để làm tốt việc của
mình nếu mỗi đêm cô đều tỉnh dậy người đầy mồ hôi lạnh.”
“Anh đã chứng kiến những hoàn cảnh tồi tệ nhất. Nhưng vẫn còn hàng triệu đứa trẻ khác lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc ngoài kia thì sao?”
“Còn những đứa không được như thế?”
“Không thứ gì trong cuộc sống được đảm bảo chắc chắn sẽ xảy ra cả.”
“Không đúng. Mọi nơi đều có những đứa trẻ như thế. Đó chính là bằng chứng chính xác nhất rồi.”
Bầu trời sáng rực lên với loạt pháo hoa cuối cùng, những tiếng pháo nổ
ầm ầm, tiếng lách tách khi pháo hoa tan ra và những tiếng huýt sáo từ xa vọng lại kết thúc cuộc nói chuyện của họ. Cô trân trọng những người
hiểu rõ bản thân mình không đủ tốt thể trở thành cha mẹ nhưng linh cảm
trong cô nói Panda không phải người như thế.
Cô nàng Lucy trong người cô lại trỗi dậy. Không có việc gì của cô ở đây
cả, không gì hơn một linh cảm mách bảo, một sự nhắc nhở khó nghe rằng có rất rất nhiều người đàn ông cũng cảm thấy y như Panda khi nghĩ tới việc trở thành một ông bố, và mặc dù những gì cô làm với Ted nhưng cô vẫn
mong muốn kết hôn và có con. Sẽ ra sao nếu cô đem lòng yêu một người đàn ông như Panda, người không muốn trở thành một ông bố? Một trong vô vàn
những biến số mà cô sẽ không phải đối mặt nếu cô không chạy trốn khỏi
nhà thờ ở Texas khi đó.
Temple trở lại từ mũi tàu và ngồi cùng với họ, sau đó họ cùng nhau quay
thuyền trở về nhà. Panda ở lại phía sau thu dọn trên thuyền nên Lucy và
Temple đi vào nhà cùng nhau. “Có vài thứ về buổi bắn pháo hoa hôm nay,”
Temple nói khi họ bước tới cửa. “Chúng khiến tôi thấy buồn. Thật kì cục
phải không?”
“Mỗi người khác nhau.” Lucy không hề cảm thấy vui mừng chút nào nhưng pháo hoa không phải là thứ để đổ lỗi.
“Pháo hoa khiến mọi người cảm thấy hân hoan nhưng có thứ gì đó phiền
muộn khi nhắm nhìn những màu sắc rực rỡ và xinh đẹp đó tan đi quá chóng
vánh. Giống như khi không cẩn trọng, đó sẽ là kết cục chúng ta phải đối
mặt. Một phút trước cô rực rỡ và nóng bỏng – là người dẫn đầu cuộc chơi. Phút sau cô biến mất và chẳng còn ai nhớ cô từng tồn tại. Thỉnh thoảng
cô cần phải nghĩ xem đâu mới là thứ quan trọng nhất?”
Cánh cửa chậm rãi trượt sang một bên khi Lucy mở ra.
Ánh sáng từ chiếc đèn kính màu Tiffany giả treo trong phòng bếp tràn ra
bên ngoài. “Cô cảm thấy phiền não vì cô thiếu ăn đấy. Dù sao thì… tôi
nghĩ trông cô hoàn hảo.”
“Cả hai chúng ta đều biết đó không phải sự thật.” Temple thả người xuống một trong những chiếc ghế dài Lucy đã phủ bằng khăn màu đỏ sẫm. “Tôi
béo như một con lợn.”
“Dừng cái việc nói về bản thân mình theo cách đó đi.”
“Tôi gọi theo những gì tôi thấy.”
Gió làm những chậu cây đổ nhào và Lucy đi tới giá đựng để sắp xếp lại
chúng. Mùi hương thảo và oải hương luôn nhắc cô nhớ tới khu vườn phía
đông Nhà Trắng, nhưng tối nay có thứ khác xuất hiện trong tâm trí cô.
“Bị tổn thương không phải là một cái tội. Cô nói với tôi cô đã gặp ai
đó, và nó không diễn ra tốt đẹp lắm. Điều đó khiến rất nhiều phụ nữ như
rơi xuống vực thẳm.”
“Cô nghĩ tôi tìm được sự an ủi cho trái tim tan vỡ của mình ở dưới đáy những hộp kem đã bị ăn sạch sao?”
“Nó là điều có thể hiểu được mà.”
“Ngoại trừ việc tôi chính là người quyết định chấm dứt,” cô ấy cay đắng nói.
Lucy nhặt bình tưới nước lên. “Không cần phải khiến nó đỡ tổn thương hơn đâu. Tôi rút ra từ kinh nghiệm đấy.”
Temple quá lún sâu trong nỗi thống khổ của mình để nhận ra ý ẩn dưới về
vấn đề của Lucy. “Max nói tôi nhu nhược. Cô tin nổi không? Tôi? Nhu
nhược? Max hoàn toàn ––” Cô ấy làm một dấu ngoặc kép trong không khí với 4 ngón tay. “Temple, giờ chúng ta cần làm rõ mọi thứ.” Tay cô ấy hạ
xuống. “Sai lầm.”
“Cô chắc không?”
“Hơn cả chắc nữa. Một vài vấn đề không bao giờ có thể giải quyết được.
Nhưng Max…” Cô ấy ngập ngừng. “Max là một trong những người không chỉ
nhìn nhận vấn đề theo hướng tích cực mà là theo hướng viễn tưởng hóa nó
ấy. Cái quan điểm màu hồng đó không thực tế.”
Lucy tự hỏi liệu có phải khoảng cách địa lý là vấn đề giữa họ – Max ở bờ đông còn Temple ở bờ tây. Hay có thể nào Max đã kết hôn. Lucy sẽ không
hỏi. Dù cô sống chết muốn biết.
Nhưng sự lịch thiệp cố hữu của Lucy chỉ đơn giản là xuất hiện. Cô đặt
bình tưới nước sang một bên và bước tới chiếc ghế. “Tôi chưa xem Fat Island được nhiều…” Cô gần như chưa xem được tập nào của chương trình đó cả.
“Nhưng tôi vẫn nhớ tư vấn tâm lý là một phần của chương trình.” Cô nhớ,
thật mừng. Chương trình có một nữ bác sỹ tâm lý, người mặc bộ bikini đỏ
và tư vấn cho người tham gia trong một cái chòi nhỏ – tất cả đều được
camera ghi lại, đương nhiên là thế.
“Bác sỹ Kristi. Cô ấy là một người lập dị. Viêm thực quản do quá nhiều
năm móc họng để nôn ra. Tất cả những người chữa bệnh bằng liệu pháp tâm
lý đều dị hết.”
“Kinh nghiệm từ cuộc sống là thứ đôi khi khiến họ làm tốt công việc của mình.”
“Tôi không cần tư vấn tâm lý, Lucy. Dù vậy tôi vẫn đánh giá cao cái cách cô chỉ ra tôi gàn dở tới mức nào. Cái tôi cần là quyết tâm và bị thúc
ép.”
Lucy không đóng vai một cô nàng tốt trong trường hợp này. “Cô cũng cần
tư vấn nữa. panda không thể kè kè bên cô mãi mãi. Nếu cô không tự mình
––”
“Nếu tôi không tìm ra thứ gì đang ăn mòn tôi – bla, bla, bla. Chúa ơi, cô nói y hệt bác sỹ Kristi.”
“Cô ấy có còn móc họng để nôn ra nữa không?”
“Không.”
“Vậy thì cô nên nghe lời khuyên của cô ấy.”
“Tốt thôi.” Temple khoanh tay lại giận dữ, nó quá mạnh khiến Lucy nghi
ngờ xương sườn cô có bị gãy không. “Cô nghĩ tôi cần được tư vấn? Cô là
kiểu như nhà hoạt động xã hội phải không?”
“Không trong nhiều năm rồi. Giờ tôi là người đi vận động hành lang.”
Temple tự bỏ qua những sự khác biệt giữa hai công việc. “Nào, tư vấn cho tôi đi. Hãy lắng nghe nào. Nói với tôi làm cách nào tôi có thể dừng
ngấu nghiến những thứ thức ăn với chất béo cao, nhiều được và nhiều tinh bột.”
“Tôi sợ rằng cô sẽ phải tự tìm ra cách thôi.” Temple nhảy dựng lên khỏi
ghế và lao vào nhà, đóng rầm cánh cửa lại sau lưng để thể hiện sự giận
dữ như một cô nhóc thiếu niên.
Lucy thở dài. Cô không cần điều này cho tối nay.
Một lúc sau, Panda xuất hiện, anh đi lên những bậc thang. Cô không muốn nói chuyện nên cô đi vào trong phòng.
Cô gần chìm vào giấc ngủ khi điện thoại kêu. Cô lầm mò chiếc đèn ngủ bên cạnh giường để bật lên và tìm điện thoại của mình.
“Này, Luce. Mình hy vọng không làm cậu thức giấc.” Giọng oanh vàng lảnh
lót của Meg có vẻ không reo lên như thường lệ. “Có chuyện gì ở chỗ cậu
không?” Lucy vuốt tóc ra khỏi che mắt và liếc nhìn đồng hồ đặt bên cạnh. “Một giờ sáng rồi đấy. Cậu nghĩ có chuyện gì chứ?”
“Thật à? Ở chỗ tớ mới là nửa đêm, nhưng vì tớ không biết tý nào nơi cậu đang ở nên hơi khó xác định giờ chênh lệch.”
Lucy nhận ra ý trách của cô bạn nhưng Meg không có chỗ nào để bị phê
phán cả. Đúng là cô đã không nói cho người bạn tốt nhất của mình nơi
mình đang ở – về cơ bản thì cô cũng không nói nhiều lắm với cô ấy về
những thứ đang diễn ra – nhưng Meg vẫn luôn là một người lẩn tránh đối
mặt với sự việc. Tuy nhiên, Lucy biết Meg lo cho cô. “Sẽ không lâu nữa
đâu. Tớ sẽ nói với cậu sớm nhất có thể. Bây giờ thì mọi thứ có chút… lộn xộn để nói về chuyện đó.” Cô quay người nằm nghiêng. “Có chuyện gì
không ổn à? Giọng cậu nghe lo lắng lắm.”
“Có chuyện không ổn ở đây.” Một sự im lặng dài.
“Cậu nghĩ gì về việc –” Giọng Meg vút lên tới nửa quãng tám khi cô ấy
vội vàng nói ra. “Cậu nghĩ gì về việc tớ và Ted lên giường với nhau?”
Lucy bắn dậy từ trên giường, cực kỳ tỉnh táo, nhưng không chắc mình nghe có đúng không. “Lên giường á? Như là trong –?”
“Ừ.”
“Với Ted ư?”
“Chồng chưa cưới cũ của cậu.”
“Tớ biết anh ấy là ai. Lucy hất chăn qua một bên và thả chân xuống một bên giường. “Cậu và Ted là… một đôi à?”
“Không! Không hề, không phải là một đôi. Không bao giờ. Đó chỉ là tình
dục đơn thuần thôi.” Meg đang nói quá nhanh. “Và quên nó đi. Bây giờ tớ
vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt. Đáng lẽ tớ không nên gọi. Chúa ơi,
tớ đang nghĩ cái quái gì thế? Điều này hoàn toàn là một sự phản bội với
tình bạn của chúng ta. Tớ không nên ––”
“Không! Không đâu, tớ mừng vì cậu đã gọi!” Lucy đứng bật dậy. Tim cô như đang chạy đua còn tâm hồn thì gào thét. “Ôi, Meg, nó thật hoàn hảo. Mọi phụ nữ đều nên ngủ với Ted.”
“Tớ không biết về vụ đó, nhưng – Thật chứ? Cậu không phiền gì sao?”
“Cậu đùa đấy à?” Lucy choáng váng, ngây ngất và lảo đảo với món quà quá
mức bất ngờ này từ chúa. “Cậu có biết tớ vẫn cảm thấy tội lỗi thế nào
không? Nếu anh ấy ngủ với cậu… Cậu là bạn tốt nhất của tớ. Anh ấy ngủ
với người bạn tốt nhất của tớ! Đó cứ như là sự xá tội từ Giáo Hoàng
vậy!”
“Cậu không có vẻ gì là bị tổn thương nhỉ,” Meg nói cứng nhắc.
Lucy nhảy một bước qua chiếc quần cô vứt trên sàn.
Và rồi cô nghe thấy tiếng từ bên Meg. Giọng Ted, trầm và điềm tĩnh. “Gửi lời chào của tôi tới Lucy nhé.”
“Tôi không phải người đưa tin của anh,” Meg đốp lại.
Lucy nuốt khó nhọc. “Anh ấy ở đó à?”
“Mình sẽ nói là ừ,” Meg trả lời.
Cơn tội lỗi lại quét qua người cô. “Nói chào anh ấy hộ mình nhé.” Cô ngồi xuống mép giường. “Và cả lời xin lỗi của mình nữa.”
Meg không nói vào điện thoại nhưng Lucy có thể nghe rõ ràng. “Cô ấy nói
cô ấy đang sống khoảng thời gian tuyệt nhất trong đời, lên giường với
mọi người đàn ông cô ấy gặp gỡ và vứt bỏ anh là điều tuyệt vời nhất cô
ấy đã làm.”
Lucy nhảy dựng lên. “Tớ nghe thấy đấy nhé. Và anh ấy biết cậu đang nói dối mà. Anh ấy luôn nhận ra những thứ như thế.”
Câu hồi đáp của Ted với chuyện vớ vẩn của Meg rõ như ban ngày. “Bịa đặt.”
“Biến đi,” Meg gầm gừ về phía anh. “Anh hoàn toàn khiến tôi bực mình mà.”
Lucy siết lấy điện thoại. “Cậu vừa nói với Ted Beaudine rằng anh ấy khiến cậu bực mình á?”
“Ờ hình như tớ vừa nói thế,” Meg nói.
Ôi chúa tôi! Ôi chúa tôi! Ôi chúa tôi! Lucy cố gắng bình tĩnh lại. “Oa… Tớ chắc chắn không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra.”
“Chuyện gì cơ?” Meg nói giọng cáu kỉnh. “Cậu đang nói về cái gì vậy?”
“Không có gì.” Lucy nuốt xuống. “Yêu cậu. Và tận hưởng nhé!” Cô tắt máy, nhảy cẫng lên và ôm điện thoại vào trong ngực. Rồi nhảy vòng quanh
phòng.
Meg và Ted. Meg và Ted. Meg và Ted.
Tất nhiên rồi.
Tất nhiên, tất nhiên là thế, tất nhiên là thế rồi! Ted không phải là một tay chơi. Anh đấy không ngủ với phụ nữ nếu anh ấy không thực sự bị người đó hấp dẫn.
Và anh ấy bị hấp dẫn bởi Meg, cô bạn gàn dở của Lucy, cô bạn thân rắc
rối nhất, người luôn lang thang khắp thế giới không dự định gì và chẳng
hề quan tâm tới cách mọi người đánh giá mình.
Meg Koranda và Quý ông Hoàn hảo. Những góc cạnh sắc lẹm của cô ấy và vẻ
ngoài hòa nhã của anh. Sự bốc đồng của cô và tính cẩn thận của anh.
Hai bọn họ đều được Chúa ban cho đầu óc, sự trung thành và trái tim
khoáng đạt. Đó là một sự kết hợp lộn xộn và không thể đoán trước bởi
định mệnh, mặc dù qua cái cách họ nói chuyện thì có vẻ như cả hai đều
chưa nhận ra. Hoặc ít nhất Meg chưa nhận ra.
Với Ted thì thật khó để nói.
Lucy không gặp khó khăn gì khi tưởng tượng ra cuộc chiến giữa họ hiện
tại. Meg cãi cùn và thích chạm trán; Ted bề ngoài thì mềm mỏng, bên
trong lại vô cùng cứng rắn. Và khi cô nghĩ về họ, những mảnh ghép còn
thiếu trong mối quan hệ của cô với Ted cuối cùng cũng được lấp đầy. Ở
giữa cô và anh luôn là sự khó khăn của Lucy để thoải mái trước mặt anh,
cô luôn phải thể hiện những điều tốt nhất để phù hợp là một người đồng
hành của Ted. Meg sẽ không bao giờ vướng mắc với những suy nghĩ kiểu
thế.
Họ chỉ có thể là hoàn hảo dành cho nhau. Đấy là trong trường hợp cả hai
không khiến mọi thứ rối tinh rối mù lên. Và với tính cách của Meg thì
khả năng cao trường hợp đó sẽ xảy ra. Nhưng dù vấn đề giữa họ có được
giải quyết hay không thì có một điều vẫn chắc chắn xảy ra. Nếu Meg và
Ted lên giường với nhau thì cuối cùng Lucy cũng thoát khỏi tội lỗi về
đạo đức của mình.