Cái ớn lạnh buổi sáng đánh thức cô. Cô chầm chậm mở mắt nhìn đám cỏ trải dài chạm tới những đám mây nơi chân trời. Cả
người ê ẩm trong khi cô lạnh, bẩn thỉu và vẫn thấy nôn nao như
đêm qua. Hôm nay đáng lẽ ra phải là ngày đầu tiên trong tuần
trăng mật của cô. Cô tưởng tượng ra rằng Ted tỉnh dậy và nghĩ y như cô đang, rồi căm ghét cô…
Panda ngủ cạnh cô trong chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ của anh ta.
Anh ta nằm ngửa, mái tóc hoang dã xoắn thành mớ hỗn độn, lộn
xộn quanh đầu anh ta. Đám râu xanh tối lởm chởm quanh hàm và
một vết bẩn mờ mờ trên chóp mũi. Cô ghét việc ở gần với anh
ta vì vậy cô nhổm lên để đứng dậy một cách vụng về. Chiếc áo
khoác của anh trượt khỏi người cô và rơi xuống tấm chăn. Cô nhăn mặt khi cố nhét mình vào đôi giày cao gót rồi khập khiễng đi
tới chỗ mấy cái cây. Cô đếm được 6 chai bia rỗng vứt lung tung
trên cỏ, dấu hiệu cho những thứ gớm guốc cô đang dấn thân vào.
Ted đã thuê 1 căn villa bên bờ biển St.Barts dành cho tuần trăng
mật. Có lẽ anh ấy sẽ 1 mình tới đó dù cho sự thật là có
điều gì tồi tệ hơn là đi nghỉ tuần trăng mật chỉ có 1 mình?
Kể cả việc đi bộ dọc bờ sông ở một nơi hoang vu hẻo lảnh bên
cạnh một gã lái xe gắt gỏng, say xỉn và có vẻ cực kì nguy
hiểm cũng chẳng bằng.
Khi cô quay lại, anh ta đang đứng cạnh bờ sông, quay lưng về phía
cô. Đêm qua với giấc mơ về Viper và cô nàng đi mô tô nói năng cục
cằn dần nhạt đi và thật là khiếm nhã khi cô cứ tỏ ra phớt lờ anh.
“Chào buổi sáng,” cô nói khẽ.
Anh lẩm bẩm.
Cô nhanh chóng quay đi hướng khác, e là anh ta đanh định tè xuống sông ngay khi cô nhìn. Cô ao ước được tắm nước nóng, quần áo
sạch và kem đánh răng, chính xác những thứ thoải mái cô sẽ
nhận được nếu bước dọc theo lối vào lễ đường.
Cà phê nóng. Một bữa sáng trang trọng. Vòng tay Ted quanh người
cô, những lời tán tỉnh dành cho cô. Thay vào đó cô ở đây với
những chai bia rỗng và một người đàn ông thoải mái thú nhận
anh ta “muốn làm tình.” Cô ghét những người lộn xộn, những
người hay thay đổi. Cô ghét cái sự hèn nhát trong chính mình.
Anh vẫn chưa quay lại nhưng cô không thấy anh có vẻ đang kéo khóa quần nên cô đánh liều lên tiếng. “Anh… có định quay lại Wynette
sáng nay không?”
Lại có tiếng lầm bầm.
Cô chưa bao giờ thấy thoải mái khi ở Wynette, dù là cô đoán là
mình cũng yêu nơi đó nhiều như Ted vậy. Nhưng bất cứ khi nào ở
đó cô cũng cảm thấy mọi người như đang theo dõi, đánh giá
mình. Mặc dù cô là con gái nuôi của cựu Tổng thống Hoa Kỳ
nhưng họ khiến cô cảm thấy mình không xứng đáng dành cho Ted.
Tất nhiên là cô vừa mới khiến những gì họ nghĩ trở thành sự
thật nhưng họ không thể biết rõ như vậy ngay khi vừa mới gặp cô được.
Panda vẫn chăm chăm nhìn dòng sông, bóng anh đổ dài trên những
vách đá vôi, áo sơ mi thì nhăn nhúm và lộn xộn, đuôi áo còn
gập hẳn sang 1 bên, mọi thứ về anh đều chẳng có gì tốt đẹp.
Đôi giày của cô đang khiến cô đau đớn nhưng vì cô muốn bị trừng
phạt bởi nỗi đau này nên cô quyết định không cởi nó ra.
Anh bất ngờ ngắt cái nhìn bâng quơ của mình quay ra, hiên ngang
hướng về phía cô, gót đôi bốt của anh nghiến xuống nền đất.
“Cô sẵn sàng quay lại cái cuộc sống tẻ nhạt và lộn xộn của
mình rồi ư?” Hơn cả sẵn sàng. Cô đã quyết định dừng việc bỏ
sang 1 bên nhưng trách nhiệm của mình. Kể cả khi là một đứa
trẻ 14 tuổi cô cũng đã ý thức được trách nhiệm. Bao nhiêu lần
trong 17 năm qua Nealy và Mat nói với cô rằng họ đã không thể
hoàn thành công việc của mình nếu cô không phải là một người
chăm sóc những đứa em tuyệt tới vậy?
Cô cũng chăm chỉ làm tốt chính công việc của mình nữa. Đầu
tiên, cô sử dụng tấm bằng cử nhân của mình trong hoạt động xã
hội để tư vấn, đưa ra lời khuyên cho những thanh thiếu niên gặp
khó khăn trong khi cô học lấy bằng thạc sỹ về chính sách công
cộng.
Nhưng sau vài năm, cô dừng công việc mình yêu thích để bắt đầu
sử dụng danh tiếng của mình cho công việc quan hệ hành lang tại nghị viện ít hấp dẫn nhưng lại có ảnh hưởng hơn. Nhờ có cô
mà một vài phần nhỏ quan trọng trong những điều luật được
thông qua đã giúp đỡ những đứa trẻ còn chịu nhiều thiệt thòi. Cô cũng không định bỏ công việc vận động hành lang sau khi kết
hôn dù có thế nào đi chăng nữa. Cô sẽ bay tới Washington vài
ngày mỗi tháng và hoàn thành nốt công việc còn lại ở Texas.
Sẽ quá trễ để cô đối mặt với hậu quả những việc cô đã làm.
Nhưng dạ dày cô không có đồng ý kiến. Càng ngày càng thấy đau
bụng hơn, cô chạy tới đám cây và nôn vào gốc cây ngay khi vừa
tới. Cô đã không ăn uống gì một thời gian dài và như vậy thật
tệ.
Cuối cùng cô cũng thấy khá hơn. Anh nhìn theo khi cô quay lại
với mấy cái cây. Cô trượt chân, đôi giày vấp phải mấy hòn đá
rồi chìm nghỉm trong cát. Cô ngã xuống và nước văng lên mặt cô.
“Đi nào,” anh nói.
Cô dùng sức ở chân đứng lên, nước chảy xuống từ má. Giọng cô
từ một nơi xa xôi, nơi cô từng sống khi còn rất nhỏ. “Anh có để nhiều đồ ở Wynette không?”
“Cô có ý gì?”
“Quần áo? Đồ đạc?” Cả não của anh nữa?
“Tôi đi du lịch nhẹ nhàng lắm. 2 cái quần jean, vài cái áo phông và 1 hộp bao cao su.”
Mọi người luôn luôn thể hiện sự tốt đẹp nhất của mình với gia đình Tổng thống. Hiếm có ai như Meg hay là một trong những
người cô của cô từng nói câu chuyện đùa tục tĩu hay là một
lời ám chỉ thô lỗ một cách không suy nghĩ như vậy. Những sự
lịch thiệp cứng nhắc của mọi người luôn khiến cô không thoải
mái nhưng bây giờ cô ước mình được nhận 1 phần nhỏ số chúng
cũng được và cô e rằng mình không hề. “Thế tức là không có gì tôi không thể đền cho anh khi anh bỏ chúng lại đúng không?
“Cô định mua chuộc tôi làm gì?”
Gia đình biết cô vẫn an toàn. Meg sẽ nói với họ. “Tôi thực sự
không thể quay lại Wynette khi cánh nhà báo vẫn còn ở đó.”
Truyền thông không phải là mối quan tâm chính của cô nhưng cô sẽ
không nói với anh ta. “Tôi băn khoăn về kế hoạch tới đây của
anh.”
“Thoát khỏi cô.” Anh nghiến răng. “Và làm tình.”
Cô nuốt khan. “Sẽ thế nào nếu tôi trả cho anh một khoản?” Anh
nhìn vào ngực cô nơi chiếc áo lót Pháp đắt tiền và quái gở
của cô đang cố chứng minh sự tồn tại.
“Cô không phải loại tôi thích.”
Lờ anh ta đi. “Ý tôi là, tôi cũng sẽ trả cho anh để anh không làm thế nữa?”
“Không hứng thú.” Anh nhấc tấm chăn lên.
“Tôi đang đi nghỉ và không muốn tự làm hỏng những ngày còn lại của mình. Cô sẽ quay lại Wynette.”
“Tôi trả cho anh,” Cô nghe bản thân lên tiếng. “Không phải hôm nay. Tôi
đang không mang theo tiền nhưng mà tôi sẽ trả anh sớm thôi.” Bằng cách
nào? Chắc có lẽ cô sẽ tìm cách gì đó. “Tôi sẽ chi tiền xăng xe, thức ăn
và tất cả những thứ anh cần. Để xem… 100 đô 1 ngày. Được chứ?” Anh cuộn
tấm chăn lại. “Cô rắc rối quá.”
“Tôi không thể trở lại lúc này.” Cô giả vờ hiên ngang như một đứa trẻ tự tin mình giàu có, trước khi gánh nặng của trách nhiệm đè nặng lên vai.
“Nếu anh không cho tôi đi cùng, tôi sẽ tìm ai đó đồng ý làm thế.”
Có thể là anh ta biết rằng cô đang bịp bợm nên anh ta gần như là cười
khinh bỉ cô. “Tin tôi đi. Một cô gái như cô không chịu chi tiền để ngồi
trên xe 8 tiếng mỗi ngày đâu.”
“Có thể không. Nhưng tôi có thể xoay sở được trong 1 ngày.”
“Quên đi.”
“1000 đô, chưa cộng các loại phí khác.”
Anh xếp cái chăn vào thùng xe rồi ấn nó xuống. “Cô nghĩ tôi tin rằng cô
sẽ trả tiền sao?” Cô ngọ nguậy tay. “Tôi sẽ trả. Tôi thề.”
“Vậy hả, tốt thôi, cô cũng thề với Ted, lời thề đó có vẻ không có giá trị lắm.”
Cô khúm núm. “Tôi sẽ viết giấy.”
“Tệ thật đấy, chồng chưa cưới của cô thì không nghĩ vậy.” Với một cái quắc mắt, anh ta sập cái thùng xe xuống.
MẶC DÙ PANDA KHÔNG BỊ HẤP DẪN lắm bởi đề nghị của cô nhưng anh cũng
không lái xe vụt đi bỏ lại cô, đó có vẻ như là một dấu hiệu tốt.
Cô cần thức ăn, nhưng nhiều hơn thế, cô muốn cả một đôi giày thoải mái
và quần áo để thay. “Anh sẽ quay lại chứ?” cô hét vào tai Panda. “Tôi
cần có vài thứ.”
Hoặc là cô nói không đủ lớn hoặc là anh ta không thể nghe thấy vì Panda không dừng lại.
Trong lúc họ phóng đi, cô bắt não mình vận động và cô nhớ lại cái ngày
Mat Jorik xuất hiện ở ngôi nhà ổ chuột đi thuê ở Harrisburg nơi cô đang
trốn với em gái của mình sau những tuần kinh khủng kể từ cái chết của
mẹ. Ông xuất hiện với vóc dáng to lớn ở cửa, giận dữ và thiếu kiên nhẫn. Mẹ cô mất rồi còn cô thì có đứa em 1 buổi cần bảo vệ, vì vậy dù mới chỉ 14 tuổi và sợ hãi cái chết, cô sẽ không để ông thấy mình như thế.
“Chúng ta không có gì để nói hết,” Cô nói khi ông bước vào.
“Bớt vớ vẩn đi… Nếu không theo ta Hội bảo trợ trẻ em và gia đình sẽ tới mang cháu đi trong 1 giờ tới.”
Trong 6 tuần, cô dành hết tất cả nguồn lực một đứa trẻ 14 tuổi có thể có để ngăn nhà chức trách phát hiện ra cô đang một mình chăm sóc một đứa
trẻ cô gọi là Button, đứa mà lớn lên sẽ trở thành Tracy. “Chúng cháu không cần ai lo cho hết!” Cô hét lên. “Chúng cháu sẽ tự mình chăm sóc lẫn nhau. Tại sao ông không lo việc của mình trước đi?”
Nhưng ông đã không lo cho việc của mình và lâu sau đó ông, Lucy và
Button ở trên đường, nơi cô gặp Nealy và đi một chuyến đi dọc đất nước
tới Mabel, Winnebago, nơi vẫn thuộc tài sản của cha mẹ cô ở Virginia.
Mat là người cha duy nhất mà cô có và cô không thể tìm được một ai tốt
hơn. Cũng không một người chồng nào tốt hơn thế đối với Nealy, một cuộc
mai mối mà Lucy đã góp công không ít. Cô vẫn còn rất tự hào đến tận bây
giờ.
Và cả sợ hãi nữa. Cô đang dần đánh mất chính bản thân mình và cô hoàn toàn ý thức được sự thay đổi đó.
Panda cho xe lăn bánh vào một ô đỗ xe trước một tòa nhà sơn trắng với
một tấm biển lớn treo ở cửa trước, CỬA HÀNG STOKEY’S COUNTRY. Lớp kính
cửa sổ bày ra mọi thứ từ súng săn tới bát trộn thức ăn và cả mấy đôi sục cho trẻ con nữa. Một cái máy bán đồ uống Coke nằm bên cạnh cửa, bên
cạnh đó là một bức tượng thần giữ cửa và một giá để tạp chí.
“Cô đi giày cỡ bao nhiêu?” Anh nói một cách giận dữ.
“7.5. Và tôi thích kiểu…”
Anh ta nhanh chóng bước quay đi.
Cô xuống xe và núp sau một chiếc xe tải chở hàng với chiếc mũ bảo hiểm
vẫn yên vị trên đầu trong khi cô chờ đợi. Cô ước mình có thể tháo ngay
đôi giày ra nhưng đi vào cửa hàng với bộ dáng như vậy thật không thể
tưởng tượng. Cô khẩn cầu rằng anh sẽ không mua thêm bia. Hoặc là bao cao su nữa.
Anh xuất hiện với một túi nilong xác theo rồi ấn nó vào tay cô. “Cô nợ tôi.”
XĂNG, THUỐC HOẶC SEX. KHÔNG AI ĐI NHỜ MIỄN PHÍ CẢ.
“Tôi đã nói rằng sẽ trả cho anh.”
Anh ta thốt ra vài lời càu nhàu khác.
Cô liếc nhìn vào bên trong túi. Quần jean, áo T-shirt xám, một đôi giày
bệt rẻ tiền màu xanh hải quân và một cái mũ lưỡi trai. Cô mang theo
chúng tới phía sau tòa nhà, cởi mũ bảo hiểm ra và thay đồ nơi cô không
bị nhìn thấy. Chiếc quần jean cứng đơ và xấu xí, rộng lùng bùng phần
hông và chân. Chiếc áo thì có logo của Đại học Texas. Anh ta đã quên đôi tất nhưng ít nhất thì cô đã có thể thoát khỏi đôi giày cao gót. Không
giống như anh, cô không xả rác bừa bãi, vì vậy cô nhét bộ áo chùng và
giày vào trong túi nilong rồi đi ra.
Anh gãi ngực trong khi mặt thì tỉnh bơ. “Tivi trong cửa hàng. Cô hiện đang trên tin tức mới nhất.”
Họ nói cô đang ở với bạn nhưng tôi không hi vọng rằng sẽ không bị phát hiện.”
Cô siết lấy túi và đội chiếc mũ bao hiểm lên.
Nửa giờ sau, anh đỗ lại ở tiệm ăn Denny.
Cô muốn một nhà tắm thực sự với bình nóng lạnh hơn là cái nỗi sợ hãi bị
ai đó nhận ra. Trong khi anh vặn chìa khóa và nhìn xung quanh, cô cởi
chiếc mũ bảo hiểm ra, túm mớ tóc cứng đơ, lộn xộn của mình lại thành túm đuôi ngựa rồi nhét chúng qua lỗ của chiếc mũ lưỡi trai.
“Nếu cô ngụy trang theo cái kiểu đấy,” anh nói “không khó để mọi người nhận ra cô.”
Anh đúng. Cô ước gì mình có thể đội mũ bảo hiểm. Với một cái liếc nhanh
để chắc chắn xung quanh không có ai, cô bỏ đôi giày ra khỏi chiếc túi
với bộ áo chùng bên trong. Cô túm nó lại thành 1 bó rồi cho vào trong
áo, cẩm thận nhét thêm 1 phần vào cạp quần để nó không rơi ra.
Cùng một kiểu với cái cách Nealy dùng để hóa trang trong những năm bà
muốn rời khỏi Nhà Trắng. Có thể nó sẽ hiệu quả với Lucy. Nếu may mắn thì không một ai có thể cảm thấy sự liên quan giữa con gái cả của cựu Tổng
thống với một cô gái mang thai, ăn mặc rẻ tiền và vào ăn trong tiệm
Denny. Cô trông giống một cô nàng ngu ngốc kẻ đã yêu nhầm một gã lừa đảo hơn.
Panda nhìn chằm chằm cái bụng bầu túi nilong của cô. “Tôi ở đây để trong vai ông bố và còn không có sex nữa.” Cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
Anh xem ra chỉ có 2 loại biểu cảm, hoặc là lơ đãng hoặc là cáu kỉnh. Và
giờ đang là cáu kỉnh. “Trông anh thậm chí còn giống một kẻ sống ngoài
vòng pháp luật.” Cô đã từng luôn luôn xuất hiện với vẻ ngoài trẻ hơn
tuổi thật và những bộ cánh thời thượng luôn khiến cô trông còn trẻ hơn
thế nữa. Tôi chắc mình không phải đứa con tuổi teen đầu lòng của anh. Đó là những gì Meg sẽ nói với anh ta nhưng Lucy quay đi, vứt đôi cao gót
của mình vào thùng rác và hướng vào tiệm ăn với vẻ hết sức thận trọng.
Như dự đoán, không có ai chú ý cô, không bởi vì quần áo xấu xí và cái
bụng bầu và là vì mọi người đều đang nhìn Panda. Anh ấy giống Ted ở cái
sự hay gây chú ý. Nhưng một sự thật hiển nhiên là Ted thì đẹp trai còn
Panda thì không.
Cô hướng thẳng tới phòng vệ sinh, lau qua người một cách tốt nhất có thể và đeo lại cái bụng bầu giả. Khi bước ra ngoài cô cảm thấy mình đã
giống một con người hơn.
Panda đứng trước cửa. Anh vẫn mặc cái áo sơ mi nhàu nhĩ đó nhưng từ anh
tỏa ra mùi xà phòng. Anh nghiên cứu cái bụng của cô. “Nó trông không
thật lắm.”
“Tới khi nào anh vẫn còn vòng vòng quanh đây thì tôi nghĩ sẽ chẳng ai để ý đến tôi cả.”
“Để xem.”
Cô theo anh quay trở lại bàn. Vài người trong phòng quay lại nhìn khi 2
người họ ngồi vào bàn. Họ gọi món và trong lúc đợi đồ ăn được đưa tới,
anh xem trận bóng trên màn hình tivi treo ở góc phòng.
“Khi cô vẫn đang trong phòng vệ sinh, tin tức đưa là gia đình cô đã quay về Virginia.”
Cô không ngạc nhiên. Ở lại Wynette mang lại cho họ cảm giác lúng túng,
ngại ngùng không thể chấp nhận được. “Họ sẽ tới Barcelona ngày mai cho
một hội nghị của Tổ chức Y tế thế giới.”
Anh không qua tâm tới dù anh biết một hội nghị là như thế nào, mặc kệ
cái Tổ chức Y tế thế giới. “Khi nào cô định gọi cho Ted và nói về sự lộn xộn của cô?”
“Tôi không biết nữa.”
“Bỏ chạy sẽ không giải quyết bất cứ vấn đề nào mà một cô nàng giàu có
như cô nghĩ rằng mình gặp phải.” Cái cách anh ta nhìn cô giễu cợt nói cô biết rằng anh ta không tin bất cứ một ai giống như cô có thể có một vấn đề thực sự.
“Tôi không chạy trốn,” cô vặn lại. “Tôi chỉ… đang đi nghỉ.”
“Không đúng. Tôi mới là người đang đi nghỉ.”
“Và tôi đã đề nghị sẽ trả cho anh 1000 đô cộng thêm các chi phí khác nếu anh dẫn tôi theo cùng.”
Ngay lúc đó, thức ăn của họ được mang ra. Cô phục vụ đặt một chiếc
hambơgơ phô mai thịt xông khói, snack bánh hành và một đĩa salad lớn
trước mặt cô. Anh nhét cả một miếng lớn vào miệng ngay khi cô ta rời đi.
“Cô sẽ định làm gì nếu tôi bỏ cô lại?”
“Tôi sẽ tìm một người khác.” Cô nói, hoàn toàn là bịa đặt.
Chẳng có người khác nào cả. “Gã đằng kia.” Cô hất đầu về phía một gã bờm xờm ngồi với một đĩa lớn bánh pancake. “Tôi sẽ hỏi thử. Trông anh ta có vẻ sẽ thích tiền.”
“Cái kiểu đầu mullet của gã nói với cô vậy hả?”
Panda không thể làm một người đi phê phán đầu tóc của người khác dù là
những phụ nữ khác trong quán này không tỏ ra khó chịu như cô.